Nhà Tui Có Ma

Chương 13: Anh mới là Trần Thần




Kế hoạch hợp tác đã đàm luận xong, nhưng hôm sau tôi luôn có cảm giác như bị ai đó theo dõi, tan ca, tôi đến nhà Trần Thần, nói cho anh biết cảm giác bất an này, anh cho rằng tôi đã lo lắng quá nhiều, chỉ cần giả bộ như không biết gì là được, tôi nghe anh, quả nhiên không có gì xảy ra cả.

Đến ngày thứ năm, Trần Thần tới đón tôi về nhà anh, chúng tôi đã thỏa thuận với nhau, thứ bảy chủ nhật sẽ đến nhà anh ăn cơm, nhà anh không có chị em gái, cho nên ba mẹ anh nhận tôi là con gái nuôi, họ chăm lo cho tôi chẳng khác nào con gái ruột thịt, vừa hay tôi cũng họ Trần, cho nên mọi người trong công ty đều tưởng tôi và anh ấy là anh em ruột, tôi cảm thấy mình thật may mắn.

Trần Thần nắm tay tôi bước ra khỏi công ty, vừa ra tôi chợt thấy có người đang đi tới, trong thoáng chốc ấy tôi có cảm giác tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, tôi nắm chặt tay Trần Thần, dường như Trần Thần cũng cảm nhận được nỗi hoang mang của tôi, nên thấp giọng nói nhỏ bên tai tôi, “Nếu không muốn thì cứ làm như không quen.”

Tôi nhìn anh, sau đó nhoẻn miệng cười, tôi cảm giác được Trương Trạch đang bước đi phía trước chợt khựng lại, hai chúng tôi cứ như vậy lướt qua người anh, mà tôi thì không liếc nhìn anh dù chỉ một cái.

“… Trần Duyệt.”

Tôi dừng bước, quay đầu lại nghi hoặc nhìn anh, “Anh… đang gọi tôi sao?”

Trương Trạch chậm rãi bước lại chỗ chúng tôi, mỗi bước chân như nặng tựa nghìn cân, anh đi rất chậm, tôi vẫn nở nụ cười mỉm nhẹ nhàng thản nhiên, rồi nghi hoặc khó hiểu nhìn anh, anh dừng trước mặt tôi, “… Trần Duyệt, anh rất hối hận.”

Nói thật, khi nghe thấy anh nói lời này, đầu óc tôi thoáng rối bời, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, hoàn toàn quên mất phản ứng thế nào, chỉ có thể ngơ ngác hỏi một câu, “Anh nói gì?”

Lúc này, tôi cảm giác được Trần Thần đứng bên cạnh đang lén kéo áo âm thầm nhắc nhở tôi, tôi giật mình định thần lại, vẻ mặt khôi phục lại bình thường, “Tuy rằng không biết vì sao anh lại biết tên tôi, thế nhưng tôi không quen anh, cũng không hiểu anh nó như vậy là có ý gì, xin hỏi, anh còn việc gì nữa không? Nếu không thì chúng tôi phải đi về rồi.”

“Đi về?” Anh sửng sốt, “Em và anh ta…?”

Tôi khẽ cười gật đầu với anh, “Đúng vậy, quên giới thiệu với anh, đây là bạn trai của tôi, anh ấy tên là Trần Thần.”

Tôi kéo tay Trần Thần chìa ra trước mặt anh, không ngờ bỗng nhiên anh như phát điên lên gạt tay chúng tôi ra, sau đó chỉ vào Trần Thần, mắt lại nhìn thẳng vào tôi, “Trần Thần? Sao anh ta có thể là Trần Thần, em nhận lầm người rồi, anh mới đúng, anh mới là Trần Thần. Anh đã nhớ ra rồi, anh mới là Trần Thần. Anh ta không phải.”

Tôi ngây người đứng chết trân tại chỗ, nhìn anh không chớp mắt, anh vừa nói gì? Anh đã nhớ lại? Không chờ tôi kịp phản ứng gì, Trần Thần chợt đẩy Trương Trạch một cái, sau đó tức giận quát, “Anh bị điên à?” Mà cú đẩy này làm cho Trương Trạch lảo đảo thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

Tôi đưa tay đỡ anh theo bản năng, nhưng Trần Thần lại dùng ánh mắt ngăn tôi lại, tôi hơi do dự, tôi nhớ tới chuyện trước kia, anh luôn cho tôi hy vọng rồi lại để tôi rơi vào tuyệt vọng, tôi liền quyết định buông tay tay, nhìn thoáng qua Trương Trạch rồi đưa tay nắm lấy cánh tay của Trần Thần: “Trần Thần, chúng ta đi thôi.”

“… Trần Duyệt!”

Nghe thấy tiếng anh gọi ở phía sau, tôi nắm chặt tay của Trần Thần, không quay đầu lại, sau đó mặc kệ Trần Thần dắt tôi đi về nhà anh, mà tôi ngơ ngẩn chẳng khác nào cái xác không hồn.

Tận đến tối, tôi nằm ngờ ngẩn trên giường không sao ngủ được. Đầu óc luôn nghĩ đến Trương Trạch, tôi không biết có phải là mình hối hận hay không, tôi chỉ biết rằng mình rất nhớ anh.

Tôi lại mơ thấy anh, trong giấc mơ anh vẫn rất bi thương, dưới anh đèn lờ mờ, tôi thấy tay anh đang cầm một quyển nhật ký dầy cộm, tôi nhớ lại đó là quyển nhật ký anh đòi tôi mua cho trước khi sống lại, lúc ấy lúc nào anh cũng lén lén lút lút giấu nó thật kỹ không cho tôi đọc, tôi nhìn anh lẳng lặng lật một trang rồi lại một trang, khi lật đến trang cuối cùng thì ngón tay anh run rẩy, tôi ngẩng đầu lên nhìn thì thấy anh đang khóc, xung quanh anh dường như cũng ngập trong nỗi bi thương vô hình, tôi nhìn anh, lúc đầu anh chỉ lặng lẽ rơi nước mắt nhưng sau đó dần biến thành khóc nức nở và nghẹn ngào đau đớn, tôi không biết chuyện gì đã xảy ra? Lần đầu tiên nhìn thấy anh như vậy, toi cảm thấy trong lòng khó chịu khó nói thành lời, tôi không biết phải làm sao để an ủi anh, chỉ ngây ngốc ở bên cạnh nhìn, lúc tỉnh lại thấy mình cũng đang khóc.

Tôi ngồi yên trên giường thật lâu, trong mộng thấy anh bất lực và tuyệt vọng, tôi không biết mình muốn làm gì, rõ ràng trong lòng còn nhớ anh da diết, nhưng lại do dự không muốn gặp lại, có lẽ tôi sợ nhìn thấy anh, tôi cứ ngơ ngác bất an như vậy suốt hai ngày cuối tuần.

Sang tuần mới, khi đến công ty làm việc thì phòng bảo vệ phía dưới gọi điện thoại lên nói có người gửi đồ cho tôi, tôi nhớ rõ mình không mua đồ online, cớ sao lại có người gửi đồ đến? Dù vậy tôi cũng không để ý lắm, cầm gói đồ đi lên lầu, khi tôi mở giấy gói đồ ra, nhìn thấy quyển sổ nhật ký cũ, tôi chỉ biết nhìn chằm chằm vào nó, tôi chợt nhớ đến giấc mông kia, ngón tay tôi run rẩy lật trang đầu tiên ra, trên đó chỉ có ngắn ngủi vào dòng chữ.

Nếu đây chính là cuộc sống của tôi, tôi chấp nhận.

Chắc em không biết tôi thấy mình may mắn biết bao, tự hào cỡ nào.

Chỉ là, nếu như tôi còn sống thì tốt biết bao.

Tôi biết… mình nên biết đủ…

Rõ ràng chỉ có bốn hàng chữ ngắn ngủi, nhưng tôi đã đọc thật lâu, tim rất đau đớn, tôi tiếp tục lật trang khác, từ trang thứ hai, những dòng chữ chằng chịt ghi lại những ngày tháng của tôi và Trương Trạch, mỗi một tờ được lật ram giống như tôi đang xem lại nhưng câu chuyện xưa cũ liên quan đến mình, chỉ khi lật đến trang cuối cùng tôi mới phát hiện, chẳng biết nước mắt tôi rơi tự khi nào đã làm ướt trang giấy trên tay.

Tôi không còn tâm trạng nào làm việc nữa, bèn xin chủ quản xin nghỉ việc, cầm quyển sổ kia đón xe trở về căn hộ thuê của mình, tôi vùi đầu trong chăn khóc thật lâu, sau đó chìm dần vào giấc ngủ, lúc tỉnh lại đã là hơn ba giờ chiều, mở điện thoại lên thì một loạt các tin nhắn liên tục đổ về, ba tin nhắn và 5 cuộc gọi nhỡ, các cuộc gọi và tin nhắn đều là của Trần Thần, chỉ có một tin của người lạ, tôi mở ra đọc, trong đó chỉ có một câu, “Số 302, tòa nhà số 12, khu 1 tiểu khu Thiên Hồng, không gặp không về.”

Tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại thật lâu, thời gian tin gửi đến là chín giờ sáng, không biết vì sao bỗng nhiên tôi lại nghĩ đến Trương Trạch, không biết anh đã xảy ra chuyện gì?

Tôi hốt hoảng nhảy khỏi giường, vơ lấy túi xách chạy xuống lầu, sau đó đón taxi đi thẳng đến tiểu khu Thiên Hồng, suốt đường đi đều thầm cầu khẩn Trương Trạch đừng xảy ra chuyện gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.