Nhà Tui Có Ma

Chương 12: Tôi vứt bỏ anh ấy




Tôi không biết anh có đi hay không, khoảng 12 giờ trưa thì tôi choàng tỉnh giấc vì đói, trong lúc hoảng hốt hình như tôi ngửi thấy một mùi hương bay ngang qua mũi, tôi nghĩ chắc do tôi đói quá nên sinh ảo giác, trong nhà chỉ có mình tôi thì làm sao có mùi thơm của thức ăn?

Tôi mặc nguyên bộ đồ ngủ đẩy cửa phòng bước ra ngoài, cảm giác đầu tiên chính là mùi hương càng lúc càng nồng, ngẩng đầu nhìn lên, tôi thấy trên bàn ngoài phòng khác bày hai đĩa rau, tôi nhất thời ngây người, vội vã sải bước đi tới nhìn thù thấy thức ăn vẫn còn nóng, tôi lại vội vàng xoay người đi vào nhà bếp, tới cửa bếp tôi lại càng bất ngờ hơn nữa, người đang mặc tạp dề cầm chén múc cơm trong bếp chính là Trương Trạch?

Đúng lúc này, anh vừa xới xong chén cơm quay lại, nhìn thấy tôi sững sờ đứng ở cửa, anh hơi giật mình nhưng sau đó nhanh chóng trấn tĩnh lại nói, “Em dậy rồi à? Sáng nay em vẫn chưa ăn gì, sợ em đói nên anh nấu ít cơm cho em, cũng không biết em thích ăn gì, cho nên làm hai món.”

Tôi vẫn chưa kịp trấn tĩnh lại, nhìn thấy động tác thuần thục nhanh nhẹn của anh, tôi cảm giác như người đang ở trước mặt mình không phải là Trương Trạch mà là Trần Thần của tôi, tôi không tự chủ được đi theo sau anh ra ngoài bàn ăn, vừa nãy không nhìn kỹ, bây giờ mới nhận ra, hai đĩa thức ăn trên bàn đều là những món lúc trước tôi từng nói với anh là tôi rất thích. Tôi xúc động, vành mắt ươn ướt, hóa ra anh vẫn không quên, vẫn tốt với tôi như thói quen.

Tôi đánh răng rửa mặt thật nhanh, sau đó ngồi vào bàn ăn cơm, anh chăm chú nhìn tôi gắp từng đũa thức ăn, chậm rãi nhai rồi nuốt xuống, hương vị vẫn như xưa, tôi không kìm lòng được, từng giọt nước mứt rơi xuống, rõ ràng đã hạ quyết tâm sẽ không gặp lại nữa, thế nhưng chỉ một bữa cơm đã làm tôi cảm động đến như vậy rồi.

“Sao vậy? Không hợp khẩu vị của em à?

Thấy tôi đột nhiên rơi nước mắt, anh cuống quýt hỏi, tôi vội vàng lắc đầu nói, “Không phải, là em vui quá thôi, thật sự, mùi vị vẫn giống trước kia, không hề thay đổi.”

“Em vừa nói gì? Trước kia?”

Anh nhanh chóng nắm được mấu chốt trong câu nói của tôi, tôi bối rối không biết phải làm thế nào, bởi vì nhìn phản ứng của anh, tôi cũng có chút do dự, tôi sợ anh không tin, có thể sẽ cho rằng tôi bị điền.

“Em nói… anh sẽ tin sao?

“Từ lúc anh tỉnh lại trong bệnh viện đã xảy ra quá nhiều chuyện mà anh không thể ngời đến cũng khó lòng tin tưởng đó là sự thật, “Trần Duyệt, anh muốn biết vì sao?”

Anh như đang tự giễu bản thân lại tự châm chọc chính mình, giọng nói hơi sầu khổ, tôi hít sâu một hơi, đúng vậy, anh có quyền được biết tất cả, mà tôi chỉ có trách nhiệm nói rõ chân tướng của sự thật cho anh biết mà thôi, còn chuyện tin hay không tin, tôi… không cần xen vào.

Tôi bắt đầu kể từ vụ tai nạn xảy ra hôm tiết thanh minh, “Đêm hôm đó cô gái ấy bỗng sốt cao, hôm sau tỉnh dậy trong bệnh viện thì đã nhìn thấy linh hồn của người con trai đã chết trong vụ tai nạn xe cộ kia.”

Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lẽo không có bất kỳ phản ứng nào của anh, lại nói tiếp, “Người con trai đó nói còn có nguyện vọng vẫn chưa hoàn thành, nên nhờ cô ấy giúp đỡ, thế nhưng cô gái ấy từ chối, bởi vì cô ấy sợ, bởi vì cô ấy còn có quá nhiều chuyện trói buộc và cố kỵ…”

“Sau đó, bà của cô gái ấy qua đời, bà ấy cũng chính là người thân duy nhất trên cõi đời này của cô gái, linh hồn người con trai ấy đã giúp cô vượt qua những ngày tháng u tối nhất, chỉ có linh hồn ấy mới hiểu rõ bản chất phía sau vỏ bọc kiên cường của cô là như thế nào, thế nhưng linh hồn ấy không nói gì cả, chỉ ngày ngày ở bên cạnh chăm sóc cho cô, cô không muốn thấy linh hồn người con trai ấy, thế là linh hồn ấy liền núp trong bóng tối, chứ không rời xa…

“Về sau… cô gái phát hiện mình càng ngày càng dựa dẫm vào linh hồn chàng trai đó, từ đó cô có những đấu tranh tư tưởng trong lòng, cô cho rằng chỉ cần linh hồn chàng trai đó đừng xuất hiện lại ở trước mặt cô thì cô sẽ xem như tất cả mọi chuyện đã xảy ra chỉ là một giấc mộng mà thôi, hôm đó cũng là lần đâu tiên mà linh hồn ấy nổi giận với cô gái…”

“Mấy ngày sau đó, linh hồn người con trai đó không hề xuất hiện nữa, cô gái ấy cũng xem như chưa có chuyện gì xảy ram nhưng mỗi ngày cô đều đi dò hỏi chuyện về chàng trai gặp tai nạn đó, thật ra… cô ấy rất luyến tiếc…”

Tôi ngẩng đẩu nhìn Trương Trạch đang ngồi bên cạnh, “Linh hồn ấy tên là… Trần Thần.”

Tôi thấy mặt Trương Trạch bỗng nhiên nhăn lại, tái mét, anh vô thức lẩm bẩm cái tên Trần Thần, sau đó giống như anh bị cái gì đó kích thích, đưa tay ôm chặt lấy đầu mình, tôi tiếp tục nói, “Linh hồn ấy rất thích cái tên này, khi đó tôi chỉ có mỗi anh ấy, và anh ấy cũng chỉ có mỗi mình tôi, đối với tôi, anh ấy chính là Trần Thần.”

“Nhưng mà bây giờ… Trần Thần đã mất, là tôi đã vứt bỏ anh ấy, cho nên anh ấy đã biến thành người khác… không còn nhận ra tôi…”

“Đừng nói nữa.”

“Cho nên, Trương Trạch, anh không biết tôi, nhưng linh hồn của anh vẫn còn nhớ rõ tôi, anh không biết tôi thích ăn gì, nhưng linh hồn anh lại biết, những gì anh không biết thì linh hồn anh lại biết rất rõ, bởi vì hai người là một.”

“Đừng nói nữa, tôi không tin.”

Trương Trạch kích động ngẩng đầu lên đẩy tôi ra, sau đó đứng bật dậy đi ra ngoài, tôi đứng lên đi theo anh, thầm cười tự giễu bản thân, “Trần Thần… em không hối hận vì đã găp được anh.” Bước chân của Trương Trạch chợt dừng lại, tôi cũng không bước lên, lú này đây tôi cảm thấy quá mệt mỏi, mệt mỏi nhất từ trước đến nay, vì vậy tôi buông xuôi, “Thế nhưng em mệt mỏi quá rồi, em không muốn chờ đợi nữa, cũng không muốn tự lừa dối chính mình, anh bảo em hãy chờ anh, nhưng bây giờ anh đã không tìm được đường về, mà em lại quá mệt mỏi, thật ra, đến tận lúc nãy em vẫn mong chờ, chỉ là em không ngờ anh lại cự tuyệt lời của em như vậy, nhưng giờ thì tốt rồi, cuối cùng em cũng được giải thoát, hy vọng sau này anh không hối hận với quyết định hôm nay của mình, cũng hy vọng em không hối hấn…”

Tôi nói xong một lúc lâu, thế nhưng anh vẫn đứng im không nhúc nhích, cũng không quay đầu lại, tôi cố gắng gượng cười, sau đó xoay người đi vào phòng mình,

Bởi bì sợ gặp lại anh, bởi vì sợ mình sẽ hối hận, nên tôi lựa chọn trốn tránh, tôi rời đi, không nói cho ai biết mình sẽ đi đâu, khi xe lăn bánh, tôi nhắn cho Trương Trạch một tin nhắn, “Trần Thần… tạm biệt.”

Sau đó tôi khóa máy. Lần ly biệt này kéo dài hai năm, tôi từ bỏ ước mơ đại học, từ bỏ tất cả, từ bỏ hai năm trôi qua, tôi đã thay đổi rất nhiều, tôi có sự nghiệp của riêng mình, có rất nhiều bạn bè, và còn có một người “anh trai” hết mực yêu thương mình.

Nhờ có anh ấy mà tính cách của tôi hướng ngoại hơn trước nhiều, không còn co ro trong vỏ ốc ngụy trang của mình mà biết bộc lộ niềm vui từ nội tâm, tôi biết anh ấy thích tôi, thế nhưng tôi không thể ép mình thích anh ấy được, cho nên anh ấy trở thành “anh trai” của tôi, khi ở bên cạnh anh ấy, tôi cảm nhận được hơi ấm và tình yêu của người thân.

Mà điều quan trọng nhất chính là anh ấy tên Trần Thần, tôi nghĩ chắc đây là nguyên nhân khiến lúc đầu tôi đồng ý chấp nhận thân thiết với anh. Ở cạnh anh, tôi không cố kỵ điều gì, tôi có thể khóc lóc, nũng nịu, cũng có thể tùy ý bộc lộ tính cách ngây ngô của bản thân, ở cạnh anh, dường như tôi không che giấu bất cứ điều gì, mà anh cũng là người duy nhất biết chuyện của Trần Thần.

Tôi nghĩ, có lẽ một ngày nào đó trong tương lại, tôi sẽ thật sự quên đi chàng trai tên Trương Trạch để thích anh ấy, bởi vì có thể cà đời này tôi cũng không tìm được người nào yêu thương tôi như vậy, có những việc tôi vần phải đối mặt. Sau này, có một lần, tôi đi gặp đối tác của công ty, mà trùng hợp người tôi cần gặp lại là… cha ruột của tôi… tuy rằng tôi không muốn thừa nhận, nhưng xui sao bản hợp đồng này lại được giao cho tôi phụ trách, tôi không muốn nhắc lại mối quan hệ trước kia với bất kỳ ai, cho nên đành phải giả bộ như mình bị mất trí nhớ, không còn nhớ ai hết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.