Nhà Lao Chi Vương

Nhà lao Chi Vương - Chương 85




Ve phần đấu trí, khóe miệng Tiêu Chấn Long lộ ra ý cười xấu xa, sự thành bại của việc đấu trí còn phải phụ thuộc vào anh Thủy có đầu quân cho mình hay không.

“Các anh em, phục vụ của chúng tồi tiếp đãi mọi người không chu toàn chỗ nào?” Anh Thủy bình tĩnh hỏi, mặc dù đám người này không có thiện ý nhưng gã ta vần không tỏ ra tức giận, là người rất biết kiềm chế.

Trương Bá Chính, người vừa gây chuyện, thấy anh Thủy nói như vậy, lập tức im lặng, quay đầu nhìn Tiêu Chấn Long, đợi anh ra quyết định. Thấy cảnh này, anh Thủy thầm nghĩ, quả nhiên gã ta đoán không sai, người trẻ tuổi ngồi giữa kia chính là thủ lĩnh của bọn họ.

Tiêu Chấn Long lắc ly rượu trong tay, nhìn chất lỏng sóng sánh trong ly, cười nói: “Nhản viên của anh phục vụ rất tốt, tôi rất hài lòng!”

“Vậy vừa rồi các người…”

“Lý do rất đơn giản, bởi vì chúng tôi đến đây là đế gảy chuyện!” Nói xong, Tiêu Chấn Long nhìn về phía anh Thủy đang đứng bất động ở cửa, gã ta đang lẳng lặng quan sát phản ứng của anh.

“Ồ?” Anh Thủy ngạc nhiên cười nói: “Chỉ bằng mấy người thế này thôi à?”

“Đúng vậy! ít quá hả?” Tiêu Chấn Long cười vui vẻ, ánh mắt dò hỏi.

Tiêu Chấn Long chí hỏi bông đùa như thế nhưng đủ khiến anh Thủy sửng sốt, trong lòng gã ta thầm nghĩ người thanh niên này đang định giở trò gì đây. Mặc dù những anh em dưới tay Tiẽu Chấn Long để lại ấn tượng mạnh với anh Thủy, nhưng nếu quả thật muốn đánh nhau thì gã ta tin chẳc đàn em của mình có đến hơn trăm người, đổi phó với mười mấy người này không thành vấn đề. Nhưng cảu hỏi đột ngột không rõ lý do của Tiêu Chấn Long khiến anh Thủy, người vốn đang tràn đầy tự tin bỗng thấy hơi lo lắng.

Anh Thủy lại nhìn Tiêu Chấn Long và những người khác đang ngòi trẽn ghế sô pha. Mặc dù người thanh niên này chỉ có mười một người đi theo, nhưng có cảm giác giống như một tướng quân nắm trong tay thiên quân vạn mã. Từng đợt áp lực ập đến bên người anh Thủy, khiến gã ta cảm thấy như thể mình vừa đi vào một cái lồng khí, hoặc giong như gã ta đã rơi vào phạm vi tiêu diệt của địch, trong phạm vi này, anh Thủy cảm thấy mình có thế chết bất cứ lúc nào. Dĩ nhiên chỉ cần người thủ lĩnh trẻ tuổi kia đồng ý, anh Thủy sẽ không kìm lòng được mà bước ra ngoài ngay lập tức.

“Rốt cuộc các người muôn thế nào?” Anh Thủy hỏi.

“Giao toàn bộ các anh em của Triều Châu cho tôi, dĩ nhiên tính cả anh nữa, nếu anh đồng ý.” Tiêu Chấn Long ung dung nói.

Nghe vậy, mặt của anh Thủy lúc trắng lúc đỏ, thầm nghĩ, đúng là bắt nạt người quá đáng! Người này thực sự coi bang Triều Châu như đứa trẻ lên ba sao? Dù gã ta là người biết kiềm chế, nhưng giờ cũng không nhịn được nữa. Năm sáu anh em phía sau nghe Tiêu Chấn Long nói như vậy, lặp tức muốn mắng anh một trận.

“Cậu cho rằng anh em của tồi đều là đám bất tài vỏ dụng hay sao?” Hiến nhiên anh Thủy đã tức giận, mặt đỏ bừng, gã ta hít sâu một hơi nói: “Nếu muốn chúng tôi đi theo cậu, cũng được thôi, trước tiên phải hỏi qua nắm đấm của anh em chúng tôi có đồng ý không đã.”

Đột nhiên Tiêu Chấn Long đứng lên, anh Thủy và những người phía sau giật mình, tưởng rằng Tiêu Chấn Long muốn ra tay thật, vội vàng giơ nắm đấm phòng vệ.

Thấy cảnh này, Tiêu Chấn Long cười nói: “Mười phút sau, hẹn gặp ở con hẻm cạnh quảng trường sau hộp đêm.”

Đương nhiên anh Thủy biết Tiêu Chấn Long đang cười gì, khuôn mặt gã ta đỏ bừng, trong đầu nghĩ, chuyện quái gì thế này, suy cho cùng mình cũng là một nhân vật xưng bá một phương, vậy mà hôm nay lại bị mười mấy người này làm cho khiếp sợ, hơn nữa kẻ cầm đầu chỉ là một tên nhóc hai mươi tuối, đầu còn chưa mọc hết tóc.

Thật ra anh Thủy không đế ý đến một chi tiết của tối nay, kể từ khi gã ta bước chân vào phòng bao này, Tiêu Chấn Long đã nắm quyền chủ động từ đầu đến cuối, còn gã ta thì không

chiếm được bất cứ ưu thế nào.

Tiêu Chấn Long đi ngang qua người anh Thủy, dừng lại một chút, nhẹ nhàng nói: “Tôi hy vọng từ mai chúng ta sẽ là bạn chứ không phải thù. À, rượu vang của anh rất ngon, mặc dù tôi cũng không phải là kẻ biết thưởng thức!”

Nói xong, Tiêu Chấn Long không đợi anh Thủy trả lời đã mỉm cười ngấng đầu, dẫn các anh em của mình ra khỏi club. Trong phòng chỉ còn lại anh Thủy vẫn đang cẩn thận nhớ lại những gì Tiêu Chấn Long vừa nói…

Hẻm sau Club Lệ Thiên có một quảng trường rất rộng, bên trong quảng trường có ánh đèn led màu đỏ chuyển động, Đài Nam vào lúc nửa đêm trông thật yên tĩnh và dề chịu. Nhưng đêm nay quảng trường đã mất đi vẻ yên tĩnh vổn có, thay vào đó là bầu không khí sơ xác tiêu điều.

Trong quảng trường có hai nhóm người, một nhóm hơn trăm người, có một người đang đứng thắng giữa nhóm người đó, vẻ mặt âm trầm nhìn về phía đối diện, người này là anh Thủy, cầm đầu bang Triều Châu. Bèn còn lại là các anh em do Tiêu Chấn Long dẫn đầu, bao gồm Lý Thế Vinh, Hỏa Phượng, Phiêu Tuyết, chú Lục, Trương Anh Tú, Trương Bá Chính, hai anh em Tây Bắc và Tam đại hộ pháp, Tiêu Chấn Long bình tĩnh đứng bên phía của bản thân, thảnh thơi đối mặt với anh cả của bang Triều Châu.

Ngọn lửa chiến đấu bùng cháy!

Đột nhiên Tiêu Chấn Long duỗi tay phải ra ngăn cản bang Triều Châu đang chuấn bị ùn ùn xông tới nói: “Đợi đã!”

Anh Thủy cũng duỗi tay phải ra ngăn cản đàn em của mình hỏi: “Anh muốn thế nào?”

“Anh Thủy, tỏi có một đề nghị!”

“Đề nghị gì?”

“Nếu hai bên của anh và tôi cứ đánh giết nhau như vậy thì sẽ không thế tránh khỏi thương vong. Tôi thấy hay là như vậy đi, để tránh gảy thương tích cho các anh em của chúng ta hết mức có thể, hai bên chúng ta cùng bỏ đấu võ, chuyển sang đấu văn, thế nào?”

“Đấu văn? Đấu văn như thế nào?” Anh Thủy ngạc nhiên hỏi.

“Đấu văn, rất đơn giản! Lấy mười người của bang Triều Châu làm một đơn vị, bên tôi lấy một người là một đơn vị. Ví dụ, nếu bên anh có mười người ra đấu, bên tôi sẽ có một người ra. Nếu bẽn anh có hai mươi người, bên tỏi sẽ ra hai người. Hai bên đánh nhau theo cách này cho đến khi một bên không còn khả năng chống cự. Đấu ba ván, bẽn nào thẳng hai ván sẽ thắng chung cuộc. Nếu thua, bang Triều Châu sẽ biến khỏi thế giới ngầm của Đài Loan, quy phục dưới trướng của tôi.”

“Nếu anh thua thì sao?” Anh Thủy thốt ra từng chữ một sau khi đã áp chế cơn tức giận trong lòng xuống, như thể thất bại của Tiêu Chấn Long đã được định sẵn, anh cả của bang Triều Châu chưa bao giờ phải chịu sự chế giễu như vậy.

“Chuyện này à?” Tiêu Chấn Long sờ sau đầu, cười nói: “Tôi chưa nghĩ tới!”

Tiêu Chấn Long nói xong, sắc mặt đột ngột thay đổi, hai mắt như hai tia sáng sắc bén lạnh lùng bắn về phía anh Thủy.

Tim anh Thủy chợt run lên, cho đến bây giờ, người thanh niên này là người đầu tiên gã ta gặp mà có thế khiến người khác cảm giác sợ hãi chỉ dựa vào một ánh mắt, anh Thủy thầm nói trong lòng. Anh Thủy nhìn lẽn trời cười to, lớn tiếng nói: “Anh quá kiêu ngạo! Thanh niên! Được, đấu văn thì đấu văn!”

Nghe vậy, Tiêu Chấn Long biết anh Thủy đã đồng ý yêu cầu của mình, anh mỉm cười nhìn anh Thủy ở phía đối diện.

Anh Thủy vẫy tay một cái, đột nhiên có một nhóm người xông

ra từ hơn một trăm người, bọn họ vừa đủ mười người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.