Nhà Lao Chi Vương

Nhà lao Chi Vương - Chương 150




Tiêu Chấn Long vừa nghe có thế cứu lão Băng, đỏi mắt buồn mở ra, nhưng vừa nghe Lưu Minh Nghĩa nói trước tiên phải tháo gỡ bế tắc với đảng Dân Chủ, lại hỏi: “Cậu có ý gì?”

Lưu Minh Nghĩa nói: “Mới vừa nãy tôi đã nhờ Tống Thanh Tùng tìm được loại máu lão Băng cằn rồi, nhưng…” Lưu Minh Nghĩa vừa nói được phân nửa, Tiêu Chấn Long đã hớn hở ra mặt, hô to một tiếng: ‘Thật sao? Quá tốt!”

“Anh Long, trước tiên đừng vui vội, kho máu ở trong toàn bộ

bệnh viện ở Đài Loan vảy giờ chỉ có một lượng máu nhỏ, tỏi đã yêu cầu Tống Thanh Tùng lợi dụng mối quan hệ của họ đế vận chuyển lượng máu đó từ Đài Bắc tới đây.”

”Sao, chỉ có chừng đó, vậy lượng còn dư lại thì sao?”

“Lượng còn dư lại sẽ lấy được trong vòng ba ngày, tập đoàn Nam Thiên của chúng ta nhất định phải hợp tác với đảng Dân Chủ mới có thế lấy được, nếu không cho dù bây giờ đăng quảng cáo lên truyền hình chắc chắn sẽ không kịp. Cho nên, tôi hy vọng anh Long có thế…” Lưu Minh Nghĩa không nói tiếp, nhưng Tiêu Chấn Long hiểu ý trong lời nói của Lưu Minh Nghĩa, ý muốn Tiêu Chấn Long hạ mình, hoặc đi trước một bước phá vỡ bế tắc với đảng Dân Chủ. Bởi vì trước đó người tạo ra bế tác là Tiêu Chấn Long, như thế đương nhiên nếu muốn phá vỡ bế tắc, cũng phải do Tiêu Chấn Long bắt đầu trước mới được.

“Tôi biết rồi.” Tiêu Chấn Long gật đầu một cái. Mặc dù Tiêu Chấn Long không biết cụ thể bước kế tiếp trong kế hoạch hành động của Lưu Minh Nghĩa, nhưng anh tin vào lời của Lưu Minh Nghĩa, nếu cậu ta nói có cơ hội thành công, vậy thì chắc chắn sẽ thành công. Danh hiệu “gia cát lượng nhỏ của Nam Thiên” cũng không phải được tặng không, mặc dù đây là do mấy anh em gọi đùa nhau, nhưng cũng nói rõ Lưu Minh Nghĩa có sự đa mưu túc trí.

Tiêu Chấn Long hào phòng đi tới bên cạnh Tống Thanh Tùng, nói: “Ngài Tống, tôi thu hồi lời nói vừa rồi của mình, và tôi cũng muốn xin lỗi ngài về thái độ vừa nãy của tôi.”

“Cậu Tôi, cậu… chuyện này…” Trong ấn tượng, Tiêu Chấn Long một người không bao giờ chịu khuất phục bây giờ lại trở nên tao nhã, lịch sự, đây thật sự khiến cho một người cư xử khéo léo, giỏi đưa đấy, quả cảm như Tổng Thanh Tùng cảm thấy có

chút không chấp nhận nối, tạm thời cứng họng. Đối với điều này, Tống Thanh Tùng còn chưa hoàn toàn hiếu Tiêu Chấn Long, Tiêu Chấn Long có thế vì anh em mình mà đảm người khác, đương nhiên nếu như người khác dám động vào an hem mình, anh nhất định sẽ đảm kẻ thu hai nhát. Thái độ của Tiêu Chấn Long có thế thay đối một tám mươi độ, quẹo cua hoàn toàn là dựa vào việc đảng Dân Chủ có thế tìm máu cho lão Băng, đây là chuyện quan trọng nhất mà Tiêu Chấn Long quan tâm hiện giờ.

Lưu Minh Nghĩa khẽ cười, nói tiếp lời Tiêu Chấn Long: “Hai vị cũng đừng đứng ở đó nữa, trong lòng tôi có một kế hoạch, vừa có thế dùng cơ hội có được giúp lão Băng tìm được máu, lại có thế giúp việc tranh cử của đảng Dân Chủ lên một cao trào mới.

Tiêu Chấn Long và Tống Thanh Tùng vừa nghe lời Lưu Minh Nghĩa nói, hai mắt sáng lên, điếm chú ý trong lòng mổi người đề ở trong câu nói của Lưu Minh Nghĩa.

Ba người tìm một gian phòng tương đối yên tĩnh trong bệnh viện để tiến hành bàn bạc, đóng kín cửa. Ba người ung dung ngồi lên ghế sô pha, cảm nhận cảm giác mềm mại mà ghế sô pha mang lại, Tiêu Chấn Long vô cùng mệt mỏi, lập tức cảm thấy có cảm giác mơ màng buồn ngủ, vùng da chỗ mắt và mí mắt dưới bắt đẫu đánh nhau.

Lưu Minh Nghĩa âm thầm lắc đầu một cái, thầm nghĩ, đại ca, anh có thế đừng ngủ lúc này được không. Vì đế ngăn cản cơn buồn ngủ của Tiêu Chấn Long, Lưu Minh Nghĩa lập tức bắt đầu nói chuyện của mình, cậu ta vừa mở miệng đã lập tức phá vỡ sự buồn ngủ của Tiêu Chấn Long.

“Kế hoạch này của tôi chắc chắn sẽ thành công, hơn nữa tống hợp những đánh giá, phần thắng của ngài Tống, đại diện đảng

Dân Chủ dường như cũng nhiều hơn một chút.” Lưu Minh Nghĩa nói tới đây, Tổng Thanh Tùng dùng sức trợn mắt nhìn anh ta một cái, ý muốn nói hãy mau nói vào ý chính: “Vì đế đảm bảo trong vòng ba ngày có thể lấy được lượng máu HR còn lại, chúng ta cần tập đoàn Nam Thiên và đảng Dân Chủ đoàn kết nhất trí, dùng một trăm phần trăm sự nhiệt tình đế làm chuyện này. Chiến lược trước đây của đảng dân chủ chính là lấy Đài Nam làm ranh giới, tập trung vào việc phát triến cử tri ở miền nam Đài Loan, sự thật chứng minh hiệu quả này rất tốt. Một chiến dịch có mục tiêu rõ ràng có hiệu quả tốt hơn nhiều so với một chiến dịch không có mục đích. Sở dĩ bỏ qua phía bắc một mặc là bởi vì miền bắc Đài Loan là nơi đảng quốc dân lựa chọn, mặt khác cũng là vì đảng Dân Chủ không có lý do gì tốt đế thu hút sự ủng hộ của người dân phía Bắc….”

Lưu Minh Nghĩa nói tới đây, Tống Thanh Tùng gật đầu một cái, ông ta thừa nhận đây đúng là nguyên nhân quan trọng trong việc đảng Dân Chủ bỏ qua phía bắc.

“Nhưng bây giờ chúng ta có thế lợi dụng việc trợ giúp lão Băng tìm nguồn máu, cuộc tranh cử đã được diền ra toàn diện ở Đài Loan, chính thức tiến quân vào phía bắc. Đương nhiên khấu hiệu tranh cử cũng phải thay đối một chút, tôi thấy nên dùng “ái tâm cứu trợ, chuyên cần chính thản dân”, khấu hiệu tranh cử đã tốt hơn, hoặc nhưng câu gì khác, tôi nghĩ đổi với việc này, bên dưới ngài Tống chắc sẽ có nhản tài trẽn phương diện này đúng không…” Nói tới đây, Lưu Minh Nghĩa nhìn Tống Thanh Tùng đang ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, lúc này Tống Thanh Tùng đang dùng ánh mắt “thằng nhóc cậu làm tốn thương tôi” nhìn Lưu Minh Nghĩa.

Khóe miệng Lưu Minh Nghĩa hơi cong lên, tiếp tục nói: “Tôi nghĩ đây là một lý do khiến người dân phía Bắc không bài xích khi chúng ta tiến vào phía bắc, chính đảng cũng sẽ không thể ngăn cản, quan trọng nhất là phải dùng hành động thực tế đế

tạo nên một hình ảnh tốt đẹp trong mắt người dân cho đảng Dân Chủ…”

Tổng Thanh Tùng nghe một lúc càng cảm thấy kế hoạch vào bẳc này quả thật quá tốt, đây là một chiêu thức đáng ngạc nhiên, nhất định sẽ nhận được hiệu quả không tưởng tượng nổi. Tổng Thanh Tùng dùng ánh mắt khác thường nhìn Lưu Minh Nghĩa, người đang chỉ điếm đất nước, thầm than thở, nhân tài ơi! Một nhân tài như thế tại sao mình không thể sử dụng chứ? Suy nghĩ một chút, Tống Thanh Tùng không kìm được bật thốt lên.

“Minh Nghĩa, rời khỏi tập đoàn Nam Thiên, đến đảng Dân Chủ đi!”

Câu này lập tức khiến Lưu Minh Nghĩa sửng sốt, cảm xúc mãnh liệt bắn ra bốn phía, lúc đầu Tiẽu Chấn Long có chút buồn ngủ, mê man, nhanh chóng tỉnh táo hơn.

“Ông nói gì?” Tiêu Chấn Long trợn mắt nhìn, không ngờ Tống Thanh Tùng sẽ tới đào người của mình.

Tống Thanh Tùng chưa từng thất thố như thế, nét mặt già nua nhanh chóng đỏ bừng, nhưng cũng may, Tống Thanh Tùng có kinh nghiệm quan trường phong phú lạ thường nên vững vàng đáp: “Cậu Tiêu, đừng nóng, tỏi chỉ nói đùa thôi, cấp dưới của cậu có được một nhân tài như thế, tôi thật sự có thế gặp mà không thế cầu!”

Lưu Minh Nghĩa vổ bả vai Tiêu Chấn Long một cái, làm dịu cảm xúc của Tiêu Chấn Long một chút, đế nó giảm xuống, tiếp tục bắt đầu bài diễn thuyết của cậu ta. Bản nhạc đệm rơi vào nơi mâu thuẫn kinh hoàng này, cứ thế lướt qua khống chút trở ngại.

“Nếu như kế hoạch này tiến hành thuận lợi, tỷ lệ ủng hộ người dân dành cho đảng Dân Chủ sẽ tăng lên, đồng thời chúng ta cũng có thế mượn cuộc tranh cử đế tìm được loại máu lão Băng cần trong thời gian ngắn. Hy vọng Đài Loan thật sự có tồn tại người có cùng nhóm máu với lão Băng, nếu không xem như uống phí sự cố gắng của chúng ta!”

“Cụ thế chúng ta nên làm thế nào đảy?” Cuối cùng Tiêu Chấn Long cũng nghe hiếu toàn bộ kế hoạch của Lưu Minh Nghĩa, kế hoạch này nói thì đơn giản nhưng thực hiện lại là một quá trình vô cùng phức tạp.

Việc đầu tiên cần làm là thu thập các phương tiện lấy máu có thế đi theo đoàn bầu cử và phải có đủ nhân viên y tế. Việc có nhiều xe nhưng thiếu người, hoặc ít xe, nhiều người sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả thực tế của toàn bộ kế hoạch.

Thứ hai, việc chuẩn bị tài liệu viết và biếu ngữ cần thiết cho chiến dịch trong thời gian ngắn như vậy là chuyện vồ cùng phiền phức.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.