Nhà Lao Chi Vương

Nhà lao Chi Vương - Chương 148




“Ha ha… không phải chỉ là một trăm triệu đô la thôi sao, tôi trả lại cho ông, tôi khỏng làm cuộc tranh cử nữa.” Tiêu Chấn Long ngửa mặt nhìn lên trời cười to, nói: “Nhưng tôi phải nói cho ông biết, không có gì quan trọng hơn sinh mệnh của anh em tôi.” Mấy chữ cuối cùng này, Tiêu Chấn Long nhìn thẳng vào mắt Tống Thanh Tùng nói ra từng chữ, thế nhưng từng chữ từng chữ này đánh thắng vào lòng tất cả những người có mặt ở hành lang này. Nếu như lúc này lão Băng và mười bảy thiết vệ còn lại có thế nghe thấy Tiêu Chấn Long chịu vì họ mà bỏ qua một trăm triệu đô la, thậm chí có lẽ còn từ bỏ cả chính trị ở Đài Loan, chắc chán bọn họ sẽ cảm động đến chết.

“Tiêu Chấn Long, cậu… cậu… cậu…” Tống Thanh Tùng bị Tiêu Chấn Long chọc giận đến mức nửa ngày cũng không nói được một câu nào, vào lúc này hành lang yên tĩnh dị thường, chỉ có tiếng thở dốc phập phồng của Tống Thanh Tùng.

Giờ phút này, Tiêu Chấn Long đại diện cho tập đoàn Nam Thiên và Tống Thanh Tùng đại diện cho đảng Dân Chủ tiến bộ đã vì việc lão Băng bị thương mà rơi vào thung lũng, hai bẽn giống như nước với lửa vậy, không thế hoà hợp. Trạng thái

bảy giờ là nóng tới mức cần phải có một bên thứ ba tham gia hoà giải, nếu không rất có thế hợp tác giữa hai bên sẽ chấm dứt vào lúc này. Nhưng thật đáng tiếc tay, bên phía Tiêu Chấn Long giờ phút này cũng không có ai như thế, Lý Thế Vinh, Hỏa Phượng và Phiêu Tuyết đều tách khỏi chuyện này, Lưu Hoàng Tây lại càng không ưa mấy người mặt mũi kiêu căng phách lối bên phía Tống Thanh Tùng, cho nên cho dù Lưu Hoàng Tây là người có thế nói chuyện nhất trong mấy người, giờ phút này cũng không muốn chen miệng vào cuộc trò chuyện giữa hai người. Còn về phần mấy người bên phía Tống Thanh Tùng thì đừng nhắc tới, cho dù người nào đứng ra nói cũng không đủ sức nặng.

Bởi vì hai bên cũng trở nên yên lặng, bầu không khí trong hành lang lập tức trở nên ngột ngạt một cách dị thường.

‘Tống giám đốc Lưu, đã trễ thế này rồi, hay là chúng ta về khách sạn nghỉ ngơi trước nhé?” Một tài xế nói với một người trông dáng vẻ như sếp tống đang ngồi ở ghế phía sau chiếc Mercedes con, chỉ là vị sếp tổng này quá trẻ tuổi, trông cũng mới hơn hai mươi tuối. Nhưng mà người tài xế cũng không vì điều này mà có sự khinh thường trong lời nói, bởi vì người thanh niên này chính là phó chủ tịch kiêm tống giám đốc công ty logistics Nam Thiên, Lưu Minh Nghĩa, là một trong hai nhân vặt có tiếng trong tập đoàn Nam Thiên. Mặc dù trẻ tuổi nhưng lại là người giàu kinh nghiệm, khiến tống giám đốc của các chi nhánh cũng cảm thấy vô cùng bội phục, lời nói không dám có chút lơ là.

“Bây giờ đã là lúc nào rồi, còn trở về khách sạn, lập tức đi tới bệnh viện Cao Hùng!” Lưu Minh Nghĩa nói, ngả lưng về chiếc ghế sô pha trên chiếc Mercedes nhắm mắt dưỡng thần. Chỉ mấy giờ bay, mặc dù đổi với người thường xuyên bay tới bay lui như Lưu Minh Nghĩa cũng khỏng xem là gì., nhưng những chuyện liên tiếp xảy ra gần đây khiến Lưu Minh Nghĩ sứt đầu mẻ trán, cám thấy khống chịu nổi._______________________

Lúc đầu, sự hổ trợ của công ty logistics Nam Thiên đối với việc tranh cử của đảng Dân Chủ tiến bộ diễn ra vô cùng thuận lợi, có thể nói hai bên hợp tác vỏ cùng vui vẻ, dù sao cũng lấy tiền của dân đế trừ tai hoạ. Nhưng trước đó, đại ca Tiêu Chấn Long lại đột nhiên gọi điện thoại tới, nói mình bị đánh lén, còn có cả việc đội trưởng đội cảnh vệ lão Băng xảy ra chuyện, phần lớn an hem Long Hố đường chết thảm, Lưu Minh Nghĩa nghe thấy việc này có hơi thất kinh. Không chỉ bởi vì chuyện xảy ra đột ngột, mà bởi vì Lưu Minh Nghĩa quá hiếu tính khí của Tiẽu Chấn Long, khi tình cảm vượt lẽn trên, Tiêu Chấn Long sẽ mất đi lý trí, ai biết được lúc này sẽ xảy ra chuyện gì. Bởi vì bình thường Tiêu Chấn Long rất ít để ý tới tập đoàn, thế nên Lưu Minh Nghĩa đã lợi dụng việc đó sử đối một chút chuyện ở tập đoàn và công ty logistics, tan việc lập tức ngồi máy bay bay đến Cao Hùng, tới xem xem rốt cuộc chuyện phát triển tới mức độ nào, xem xem mình có thế giúp được gì hay không.

Hoặc là chiều này đảng Dân Chủ và anh Thuỷ, người được đề cử ở đảng Dân Chủ sẽ phải cảm ơn Lưu Minh Nghĩa đầu tiên, cũng nhờ Lưu Minh Nghĩa hoà giải mới có thể khiến sự hợp tác giữa tập đoàn Nam Thiên và đảng Dân Chủ tiếp tục tiến hành, cũng khiến vấn đề máu của lão Băng có chuyển biến mới. Thậm chí đêm nay còn được người của đảng Dâm Chủ gọi là “bình định giang sơn”, cũng có thế nói là một đêm canh cửa, bởi vì thời gian của đảng Dân Chủ thật sự không còn quá nhiều, đã gần đến cuối năm, mặc dù công việc tranh cử tiến hành vô cùng thuận lợi, nhưng đó là do lấy sự ủng hộ vững chắc của tập đoàn Nam Thiên của Tiêu Chấn Long làm trụ cột.

Mất đi tập đoàn Nam Thiên của Tiêu Chấn Long, cho dù đảng Dân Chủ có thần ủng hộ, ngai vàng tổng thống cũng không tới phiên họ. Người của đảng Dâm Chủ rất rõ điều này, các chính trị gla thường có nhiều cảm hứng hơn người bình thường, người làm chính khách lão làng như Tống Thanh Tùng càng biết rõ điều này.

Một vài năm sau đó, dường như đảng Dân Chủ càng phải cảm ơn Lưu Minh Nghĩa, cho dù sau đó Tiêu Chấn Long và đảng Dân Chủ hoàn toàn xảy ra xích mích và chuyến tới Đại Lục, cũng không giận cá chém thớt với Lưu Minh Nghĩa, người ở lại tập đoàn Nam Thiên ở Đài Loan, công tỷ thuộc tập đoàn Đài Loan tự xưng là hậu phương lớn đế Tiêu Chấn Long tranh bá thế lực ngầm ở Đại Lục. Đồng thời cũng cung cấp tài lực và nhân lực toàn diện cho sự phát triến của Tiêu Chấn Long trong nền kinh tế, có thể tranh cao thấp với tập đoàn Cao Thị và thế lực ngầm ở Đại Lục.

Một chiếc xe màu đen dùng tốc độ nhanh nhất chạy thẳng đến bệnh viện Cao Hùng, bánh xe chuyển động và tâm trạng phiền não của Lưu Minh Nghĩa cũng u ám như màn đêm ở Cao Hùng…

Cao Hùng, ban đèm.

Chiếc xe màu đen vững vàng dừng lại trước cửa chính của bệnh viện Cao Hùng, Lưu Minh Nghĩa ngồi trong xe chỉnh sửa lại quần áo một chút, đứng dậy lập tức đi vào bệnh viện. Lưu Minh Nghĩa vừa đi vừa suy nghĩ sao trong bệnh viện lại có nhiều xe đắt tiền như thế, khi cậu ta đ ingang một chiếc xe không nhịn được dừng lại, lạnh lùng nhìn một cái, luôn cảm thấy đã từng nhìn thấy chiếc xe này ở đâu đó. Nghĩ một lúc, thật sự không nhớ nối, Lưu Minh Nghĩa lắc đầu một cái, bước vào bệnh viện.

“Ông Tổng, yêu cầu ông cất đồ đi.”

Bẽn tai Lưu Minh Nghĩa đột nhiên vang lên tiếng nói vui vẻ của y tá, ông Tống, trong lòng Lưu Minh Nghĩa không ngừng lấm bấm. Lưu Minh Nghĩa đột nhiên dừng bước, cậu ta nhớ tới đã từng gặp chiếc xe kia ở đâu, đó là xe của Tống Thanh Tùng.

Tống Thanh Tùng tới nơi này làm gì? Lưu Minh Nghĩa hỏi thăm y tá phòng bệnh của lão Băng, vừa nghĩ vừa đi vào bên trong.

Lúc Lưu Minh Nghĩa đi vào thấy Tiêu Chấn Long đang ở trong hành lang, đúng thế, là lúc Tiêu Chấn Long và Tống Thanh Tùng đang rơi vào bế tắc, không ai nói gì. Tiêu Chấn Long đứng ở chồ vách tường, mặt Tống Thanh Tùng tái mét ngồi trên ghế trong hành lang, bên cạnh ông ta là một nhóm trợ lý của ông ta, nhưng lúc này cũng không nói gì, tất cả mọi người đều bị tiếng quát to ban nãy của Tiêu Chấn Long làm cho kinh hãi.

Cho nên tiếng bước chân của Lưu Minh Nghĩa truyền khắp hành lang tỏ ra vô cùng chói tai, điều này càng khiến tiếng bước chân phá vỡ sự yên lặng trong hành lang.

Đối với Lưu Minh Nghĩa mà nói, mặc dù cậu ta gia nhập vào nhóm anh em của Tiêu Chấn Long hơi muộn một chút, nhưng từ trước tới giờ mấy người anh em không có thói quen tính độ dài ngắn trong tình cảm anh em, Trong mắt Tiêu Chấn Long, muốn dòm ngó ngôi báu thiên hạ đều phải có căn thần võ tướng. Lưu Minh Nghĩa chính là văn thần xuất sẳc nhất trong binh đoàn của Tiêu Chấn Long, đây cũng là lý do vì sao Tiêu Chấn Long yên tâm để cậu ta quản lý tập đoàn Nam Thiên. Chỉ với điều này, khiến cho địa vị của Lưu Minh Nghĩa tăng cao ở toàn bộ công ty, mặc dù mình không quản bất kỳ phòng chính nào, nhưng Lưu Minh Nghĩa có thế điều động đội ngũ vào trong bất kỳ phòng chính nào, không người nào có thế từ chối, đây là đặc quyền Tiêu Chấn Long cho Lưu Minh Nghĩa. Nhưng mà từ trước tới giờ Lưu Minh Nghĩa đều chưa từng sử dụng, bởi vì Lưu Minh Nghĩa biết sở trường của mình không phải ở đây đánh nhau, sở dĩ Tiêu Chấn Long xem trọng cậu ta là bởi vì xem trọng việc kinh doanh tập đoàn của cậu ta.

Chắc hắn mọi người đều biết nguyên nhân mình được người khác xem trọng, như thế cậu ta mới có thế phát triển nhanh hơn.

Lưu Minh Nghĩa hiếu rõ điều này, tập đoàn Nam Thiên có thế nhận được sự phát triển dài hạn cũng gắn liền với sự cố gắng của Lưu Minh Nghĩa, giành được công cũng không kiêu ngạo là ưu điếm lớn nhất của Lưu Minh Nghĩa.

Cho nên giờ phút này, mặc dù bước chân của Lưu Minh Nghĩa nặng nề, nhưng cũng tự tin.

Khi Lưu Minh Nghĩa bước vào hành lang cũng cảm nhận được bầu không khí không ổn, dõi mắt nhìn sang, Tiêu Chấn Long và Tống Thanh Tùng tư động chia thành hai phe, hơn nữa có thể nhận thấy giữa hai người xảy ra chút chuyện không vui.

Từ khi bước vào hành lang, mấy anh em Tiêu Chấn Long đã nhìn thấy Lưu Minh Nghĩa, Lưu Minh Nghĩa cũng gật đầu với mỗi một người, xem như chào hỏi. Nhưng theo lễ phép, cậu ta không tới chổ Tiêu Chấn Long trước mà lại đi tới chỏ Tống Thanh Tùng trước. Nhìn thấy Lưu Minh Nghĩa đi tới, đối với người tự cao, nhân vật quan trọng ở tập đoàn Nam Thiên vẫn luôn không dời lực ủng hộ vào cuộc tranh cử của đảng dân chủ, cho dù bây giờ có chút bế tắc với Tiêu Chấn Long nhưng Tổng Thanh Tùng cũng không dám thờ ơ với người thanh niên có năng lực xử sự lão luyện Lưu Minh Nghĩa.

“Ngài Tống, chào ngài!” Lưu Minh Nghĩa lên tiếng trước, lế phép đưa tay chào hỏi Tổng Thanh Tùng.

Nhìn thây thái độ thân thiết của Lưu Minh Nghĩa, thật sự khiến Tổng Thanh Tùng không thế giận cá chém thớt lên người Lưu Minh Nghĩa, miễn cưỡng nặn ra vẻ tươi cười, nói: “Chào cậu, Minh Nghĩa!” Bởi vì tuổi tác của Tổng Thanh Tùng cũng đủ để làm bố Lưu Minh Nghĩa, thế nên lúc riêng tư Tống Thanh Tùng đều gọi Lưu Minh Nghĩa như thế, vô hình trung kéo gần khoảng cách giữa hai người.

“Ngài tới trễ như thế, đây là…” Lưu Minh Nghĩa nói được một nửa, ánh mắt không tự chủ được nhìn Tiêu Chấn Long cách đó không xa, hiểu được người này và đại ca của mình đã xảy ra chuyện gì.

Tống Thanh Tùng tức giận hừ một tiếng, hỏi: “Hỏi đại ca của các người đi.” Nói xong cũng không đế ý đến phản ứng của Lưu Minh Nghĩa, đặt mông ngồi xuống chiếc ghế dài.

Lưu Minh Nghĩa khẽ cười, không hề cảm thấy không vui và lúng túng, nhìn Tổng Thanh Tùng khó chịu, lắc đầu một cái, đi về phía Tiêu Chấn Long.

‘Anh Long, đã xảy ra chuyện gì?”

Tiêu Chấn Long ngẩng đầu nhìn Lưu Minh Nghĩa, cười khổ một cái, nói: “Hoàng Tây nói những chuyện đã xảy ra với Lưu Minh Nghĩa đi, anh rất mệt mỏi.”

“Được, tới đây, Minh Nghĩa.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.