Nhà Lao Chi Vương

Nhà lao Chi Vương - Chương 147




“Mặc dù đao kia đã đâm thẳng vào bụng của lão Băng, nhưng may mẳn là khống gây tốn hại đến những bộ phận quan trọng, nhưng đao này lại khiến lão Băng mất quá nhiều máu.”

“Thế thì hãy nhanh chóng truyền máu đi!” Tiêu Chấn Long đột nhiên cắt ngang lời nói của chú Lục.

Chú Lục lắc đâu, cười khổ: “Vấn đề nằm ở chỗ, máu của lão Băng là nhóm máu RH vô cùng hiếm, trong một triệu người chỉ có một người có được loại máu này. Dựa vào bệnh viện ở Đài Nam, Cao Hùng và các bệnh viện khác ở phía nam Đài Loan, trong kho máu ở các bệnh viện đó cũng không dự trữ loại máu này. Mà bây giờ cơ thể lão Băng cần phải truyền máu ngay, nếu như trong vòng ba ngày không tìm được lượng máu tối thiếu, lão Băng sẽ lập tức…” Mặc dù chú Lục không nói tiếp, nhưng Tiêu Chấn Long và những anh em khác đều hiểu ý trong lời nói của chú Lục.

“Làm thế nào? Làm thế nào? Có ai có thể nói tôi biết bảy giờ phải làm sao không? A!” Dường như cảm xúc của Tiếu Chấn Long có hơi mất khống chế, thỉnh thoảng lại dùng chân đá vào băng ghế dài trong hành lang, ghế đã cũ không tránh được

sức lực của Tiêu Chấn Long, nhanh chóng nứt ra.

“Anh này, xin anh hãy bình tĩnh lại một chút.” Một bác sĩ đi ngang qua nói.

“Con mẹ anh! Câm miệng lại cho tôi! Đừng có đụng vào tôi, bảy giờ tôi rất muốn giết người!” Thấy vẻ mặt hung tợn của Tiêu Chấn Long, bác sĩ lập tức ngậm miệng lại, vội vàng lướt qua người Tiêu Chấn Long.

Lúc này, một vị bác sĩ tiến hành phẫu thuật cho mười tám thiết vệ rời khỏi phòng phẫu thuật, đi tới rỉ tai mấy câu với chú Lục. Chú Lục nghe thấy, ánh mắt buồn bã, nhẹ giọng nói: “Mau đi cứu chữa những người khác.” Sau khi vị bác sĩ kia gật đầu đồng ý, xoay người lại đi vào phòng phẫu thuật.

Chú Lục đi tới sau lưng Tiêu Chấn Long, nói: “Một thiết vệ bị thương nặng, không cứu được, đã…”

“Cái gì?” Tiêu Chấn Long chợt xoay người lại, ánh mắt trợn to đỏ ngầu nhìn chú Lục: “A!” Tiêu Chấn Long tức giận xoay người đá bay chiếc ghế dài bên cạnh, chiếc ghế dài văng ra tông vào cửa kính của một phòng phầu thuật, cửa kính bị đụng nát bấy, văng đầy đất.

Mặc dù mười tám thiết vệ không phải một tay Tiêu Chấn Long đưa ra ngoài, thời gian tiếp xúc với Tiêu Chấn Long cũng không quá lâu, nhưng Tiêu Chấn Long lại xem mười tám thiết vệ được mời tới bảo vệ mình như anh em thân thiết của mình, bất kỳ người nào chết cũng là chuyện Tiêu Chấn Long không chấp nhận.

Lúc này, ở hành lang bẽn kia truyền tới một loạt tiếng bước chân, chú Lục và mấy người Lưu Hoàng Tây không hẹn mà

cũng quay đầu lại, thấy có ba người đang đi về phía này từ cuối hành lang. Chính là Lý Thế Vinh đang đứng ở giữa, cả người mặc ảu phục đen, đeo kính râm màu đen, hai bèn trái phải chính là Hỏa Phượng và Phiêu Tuyết, ba người đều khiến hành lang nhanh chóng tràn ngập cảm giác xơ xác, tiêu điều.

“Anh Vinh!” Lưu Hoàng Tây là người đầu tiên lên tiếng. Lý Thế Vinh chia ra gật đầu với Lưu Hoàng Tây và chú Lục một cái, sau đó đi về phía Tiêu Chấn Long.

“Anh Long!”

“Đại ca!” Hỏa Phượng và Phiêu Tuyết nói.

Tiêu Chấn Long quay đầu nhìn ba người, nhẹ nhàng gật đầu một cái. Ba người thấy mặt mũi Tiêu Chấn Long tiều tuy và ưu buồn lạ thường, trong lòng đột nhiên trầm xuống, bởi vì trong ấn tượng của họ, từ trước tới giờ Tiêu Chấn Long chưa từng như thế.

Lưu Hoàng Tây nói sơ lược chuyện đã xảy ra và tình hình hiện giờ cho ba người nghe, nghe Lý Thế Vinh hừ lạnh một tiếng, siết chặt quyền. Trong mấy người, phải nói rằng Lý Thế Vinh là người có tình cảm tốt nhất với lão Băng, không chỉ bởi vì anh ấy là người chỉ định lão Băng là đội trưởng đội cảnh vệ Nam Thiên, hay bởi vì cảm giác anh hùng tiếc cho anh hùng, đó là tình bạn thật sự giữa đàn ỏng với nhau. Lúc này, trong mắt Hỏa Phượng lóe lên tình cảm phức tạp hơn, mặc dù chỉ loé lên một chút rồi biến mất nhưng cũng đủ khiến Hỏa Phượng quyết định gì đó.”

“Chú Lục, bây giờ mấy người lão Băng có thể trở về Đài Nam không?” Tiêu Chấn Long hỏi.

“Không được.” Chú Lục trả lời chắc nịch với Tiêu Chấn Long, bởi vì bây giờ mấy người lão Băng đều đang bị trọng thương, nếu không nhờ cơ thế của mấy người này vững vàng, nếu đối lại là bất kỳ người nào chắc chắn cũng không sống nổi tới bây giờ, có thế đã chết ở giữa đường từ sớm.

“Có thể nói, bây giờ tất cả mọi người đều vẫn chưa qua cơn nguy kịch, tạm thời không thế di chuyến, nhất là lão Băng.”

“Được rồi, chú Lục, tối biết rồi! Hoàng Tây, lập tức rút toàn bộ nhân mã của Long Hố đường ở Cao Hùng tới bệnh viện, chuyên nghiệp bảo vệ lão Băng và các thiết vệ.” Tiêu Chấn Long ra lệnh.

“Vâng!” Lưu Hoàng Tây lập tức đồng ý, sau đó bấm điện thoại, thông báo cho tất cả nhân mã lập tức chạy tới bệnh viện thành phố Cao Hùng.

Đèm nay, có lẽ định mệnh không cho bất cứ người nào chìm vào giấc ngủ, bao gồm tất cả những người đang ngồi, hoặc đứng, hoặc quanh quần, hoặc chân mày co rút nhanh trong bệnh viện với Tiêu Chấn Long. Tóm lại tất cả mọi người đều căng thẳng vì lão Băng.

Lúc này, hơn mười mấy chiếc limousine xa hoa tiến vào trong sân lớn của bệnh viện thành phổ Cao Hùng, người đầu tiên xuống xe chính là một người đàn ông trung niên đeo kính gọng vàng, vẻ mặt buồn thiu, người đàn ông này dẫn một nhóm lớn vội vàng tiến vào trong bệnh viện Cao Hùng. Người này chính là Tống Thanh Tùng, bí thư của đảng Dân Chủ tiến bộ, cùng là người phụ trách hoạt động tranh cử của đảng Dân Chủ tiến bộ.

Một loạt tiếng bước chân dồn dập phá vỡ hành lang yên tĩnh, cũng khiến tâm trạng người khác lập tức trở nên phiền não,

Lưu Hoàng Tảy lập tức đứng dậy, vẻ mặt giận dữ. Lưu Hoàng Tây cấn thận quan sát, nhìn thấy người dẫn đầu là Tống Thanh Tùng, trong lòng nhanh chóng hiếu ra rốt cuộc Tống Thanh Tùng tới vì chuyện gì.

‘Tiêu Chấn Long, rốt cuộc là chuyện gì, sao lại rút lui toàn bộ người của công ty Nam Thiên ở Cao Hùng?” Còn chưa đi tới bên cạnh Tiêu Chấn Long, Tống Thanh Tùng đã la lên, trên hành lang yên tĩnh lập tức tràn đằy âm thanh huyên náo do Tống Thanh Tùng đưa người tới.

Nghe lời nói của Tống Thanh Tùng, Tiêu Chấn Long cố nén lửa giận, ngấng đầu nhìn Tống Thanh Tùng. Tống Thanh Tùng nhìn vẻ mặt của Tiêu Chấn Long một cái, lập tức nhận ra thái độ của mình có vấn đề. Đối với người khác, ỏng ta có thế kêu la om xòm, nhưng đối với Tiêu Chấn Long thì không thế. Nhất là khi ông ta nhìn thấy cặp mắt khát máu của Tiêu Chấn Long, từ sâu trong lòng cũng cảm thấy sợ hãi.

Tiêu Chấn Long đứng dậy, lớn tiếng quát lên với mấy người tạo nên sự huyèn náo sau lưng Tống Thanh Tùng: “Mẹ kiếp, ngậm miệng lại hết cho tôi!”

Trong nháy mắt, hành lang lập tức yên tĩnh không tiếng động, tất cả mọi người đều bị tiếng quát to đột ngột của Tiêu Chấn Long làm cho kinh hãi, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt kính sợ nhìn vẻ mặt giận dữ của Tiêu Chấn Long.

Tiêu Chấn Long từ từ quay mặt lại nhìn Tổng Thanh Tùng, giơ tay phải lên, đưa ngón trỏ chĩa vào chóp mũi Tống Thanh Tùng gãi một cái, ý bảo Tống Thanh Tùng nên chú ý lời nói của mình. Mặc dù Tiêu Chấn Long không nói gì, hoặc là nói anh không lớn tiếng mắng Tống Thanh Tùng, nhưng dưới khoảng cách gần trong gang tấc, Tổng Thanh Tùng cũng cảm nhận sâu sâc cảm giác không mấy thân thiện từ trên người Tiêu

Chấn Long. Đối với Tiêu Chấn Long mà nói, giờ phút này anh vẫn còn nể mặt Tống Khải Văn, nếu không đối lại là bất kỳ người nào, Tiêu Chấn Long đã đá người đó ra ngoài từ lâu rồi.

Nhưng Tiêu Chấn Long chỉ cần một cái cũng đã khiến mấy người ở sau lưng Tổng Thanh Tùng mất hết mặt mũi, sự chỉ trích âm thầm này đối với Tống Thanh Tùng mà nói có lẽ còn khiến ông ta khó chấp nhận hơn so với việc lớn tiếng mắng.

“Tiêu Chấn Long, cậu đừng quên cậu thu tiền của chúng tồi, một trăm triệu đô la của chúng tôi, cuộc tranh cử nhất định phải được tiếp tục.” Tống Thanh Tùng tức giận đến xanh cả mặt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.