Nhà Lao Chi Vương

Nhà lao Chi Vương - Chương 142




“Mày muốn hỏi gì?” Dường như tên mặt rổ cảm thấy có thế ăn chắc được Tiêu Chấn Long cho nên rất kiên nhẫn nghe anh nói chuyện.

“Có thế cho chúng tôi biết rốt cuộc anh là ai không?” Tiêu Chấn Long chăm chú nhìn tên mặt rỗ với vẻ thắc mắc.

“Bọn tao là Hoa…” Không đợi mặt rổ trả lời, một tên tay sai đứng bên cạnh đã lẽn tiếng trước. Nhưng nào ngờ đâu vừa nói được một nửa đã bị mặt rỗ đánh cho mặt lệch hẳn sang một bên, trông gã ta có vẻ như cực kì mất hứng: “Mẹ nó! Đến lượt mày nói chưa hả?” Tên tay sai bị đánh sờ vào khuôn mặt sưng tấy của mình, thê thảm đứng sang một bên.

“Bọn tao là ai? Mày không quản được! Các anh em, xông lên!” Mặt rổ ra lệnh thêm lần nữa.

Tièu Chấn Long bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Giữ lại tên cầm đầu và thằng nhóc vừa bị đánh lại cho tôi, còn lại tùy ý mọi người.” Dứt lời thì xoay người đi về hướng xe hoa diều hành, anh tựa lưng vào đầu xe, khoanh tay trước ngực cười híp mắt chờ xem kịch vui.

Sau khi được mệnh lệnh của Tiêu Chấn Long, thiết vệ lập tức lộ ra vẻ dữ tợn, khí thế bị đè nén vừa rồi bổng chốc bộc phát ra. Để không khiến người ngoài nghi ngờ về bốn chiếc xe hoa diễu hành này, Tiêu Chấn Long đã yêu cầu tất cả các thiết vệ đi cùng mình phải khiêm tổn một chút, không được khoe khoang quá đáng. Thế nên mấy ngày nay tất cả thiết vệ đều cảm thấy bứt rứt, vừa nghe được lệnh bắt đầu chiến đấu thì người nào cũng giống như được dùng thuốc kích thích vậy, hai mắt tỏa ra ánh sáng màu xanh.

“Biến thái!” Đây là miêu tả chính xác nhất trong lòng Lưu Hoàng Tây dành cho đám thiết vệ này. Do lỗi tình báo sai lầm của Lưu Hoàng Tây ở khách sạn Hạo Thiên lần trước mà khiến cho đội trưởng vệ đội Nam Thiên là lão Băng không may bị kẹt trong nhà vệ sinh nữ, vụ việc này được xem là vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời của lão Băng, thế nên anh ta cũng thầm chỉ trích Lưu Hoàng Tây. Mà bản thân Lưu Hoàng Tây cũng biết được chuyện lão Băng bất mãn với mình từ miệng của những thiết vệ, tuy rằng hai người chưa từng nói chuyện này với nhau nhưng trong lòng vẫn có khúc mắc.

Mặc dù Lưu Hoàng Tây phải công nhận sức mạnh dũng mãnh của các thành viên trong vệ đội Nam Thiên, nhưng cậu ấy cũng không ưa nối vẻ kiêu ngạo ngang tàng của thiết vệ trong vệ độl Nam Thiên cho nên mới có cách hình dung tương đổi biến thái như vậy.

Nhìn thấy đối phương hô hào ùa tới, các thiết vệ là những người phản ứng đầu tiên, từng người như gió lốc lao vào vòng chiến của đổi phương chẳng khác gì hố dữ xuống núi. Bởi vì tốc độ di chuyển của thiết vệ quá nhanh, nên khi mười tám thiết vệ đã xông lên, Lưu Hoàng Tây vẫn còn đứng chết lặng tại chổ.

“Đúng là biến thái mà!” Lưu Hoàng Tảy thầm than trong lòng thêm lần nữa, sau đó mới giơ chân phải nhắm tới một cậu nhóc đứng gần đó.

Những nhân vật không có kinh nghiệm này quả thật không phải là đối thủ của mười tám thiết vệ Nam Thiên như sói như hố, với đội thiết vệ đang hừng hực ý đấu điên cuồng kia thì về cơ bản có thể giải quyết đám người này trong vòng hai hiệp. Cơ thế của thiết vệ đôi khi cứng rắn đến mức khiến Tiêu Chấn Long phải giật mình, một tên côn đồ lợi dụng lúc thiết vệ đang đánh nhau với người khác mà quay mặt gỗ trong tay đập vào

lưng của thiết vệ. Lúc này thiết vệ có biết đế tránh thì cũng đã muộn rồi, chỉ thấy thiết vệ mạnh mẽ khom lưng, thầm vận khí sau đó hét to một tiếng! Theo sau âm thanh đó là tấm gỗ dày vỡ ra trên lưng thiết vệ. Cậu nhóc cầm nửa tấm gỗ còn lại sợ hãi đến mức đứng ngấn ngơ tại chỗ, thấy đối phương đang sững sờ, thiết vệ xoay người đấm thắng vào mặt khiến cậu nhóc văng ra xa.

Lưu Hoàng Tây cũng không qua loa, mặc dù đã lâu rồi không đánh nhau nhưng cậu ấy vẫn rất nhanh nhẹn, trong nháy mắt đã quật ngã hai tên nhóc cầm gậy gổ xuống đất.

Trong vòng chưa đầy mười phút, hơn bốn mươi người đã bị đánh ngã, không còn cử động được nữa, chẳng rõ sống chết ra sao, song có vẻ như khó mà sống được dưới tay của mười tám thiết vệ do lão Băng chỉ huy, tất nhiên lúc này vẫn còn sót lại mặt rổ và tên tay sai bị đánh. Hai người mở to mắt như đèn pha, há hốc mồm nhìn anh em của mình nằm đầy đất, sau đó lại nhìn về phía Tiêu Chấn Long đang chậm rãi đi tới từ xa, trong lòng không khỏi hoảng hốt.

Đến trước mặt tên mặt rỗ, Tiêu Chấn Long vươn tay phải vổ nhẹ lên khuôn mặt của gã ta, nhàn nhạt hỏi: “Còn muốn đập xe không?”

Thấy Tiêu Chấn Long, mặt rỗ thần thờ lắc đầu nguầy nguậy, bị dọa sợ mà bất giác nuốt nước bọt.

Ngay sau đó là một âm thanh giòn dã vang trẽn đường lớn, theo sau là một tiếng hét thất thanh!

“Mau nói cho tôi biết các người là ai?” Tiêu Chấn Long giơ tay phải tát một cú khỏng nhẹ vào tên mặt rổ, gã ta bị đánh đến lảo đảo, suýt chút nữa đã ngã xuống, máu tươi chảy dọc theo khóe miệng.______________________________________________

Kỳ lạ thay, Tiêu Chấn Long không hỏi mặt rổ thêm lần nào nữa mà xoay người lại, nhìn về phía tên tay sai, nói: “Em trai nhỏ, mau trả lời câu hỏi của tôi đi.” Tên tay sai nhìn khung cảnh khi thì mưa thuận gió hòa, lúc lại cuồng phong bão táp mà sợ hãi không nói được lời nào. Trước kia cậu nhóc đã từng thấy những nhân vật xã hội đen hung ác, nhưng chưa bao giờ gặp qua một người hiền lành lịch sự, ăn nói nhẹ nhàng nhưng khi

ra tay lại tàn nhẫn đến như thế. Tên tay sai nhìn anh em của mình nằm trên mặt đất, phát hiện vết thương của mọi người đều vô cùng đơn giản, không có sưng tấy hay xung huyết như thường lệ, thay vào đó là gãy xương tay chân hoặc lộ cả khớp xương trâng ra bên ngoài, thậm chí có người còn không lộ chút vết thương nào, nhưng tay sai nhỏ có thể khẳng định rằng không một ai còn nhúc nhích được.

“Nếu như cậu không muốn giống như bọn họ thì nhanh chóng nói ra đi, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn!” Tiêu Chấn Long chỉ vào cái xác trên mặt đất rồi nhìn tay sai nhỏ nói.

“Trứng Cá Nhỏ, nếu cậu dám nói ra thì cậu cả sẽ không buông tha cho chúng ta đâu.” Tên mặt rỗ che nửa bên mặt lớn tiếng hô.

Nghe được lời của mặt rổ, ánh mắt Tiêu Chấn Long lóe lên vẻ hung tợn, tên tay sai nhìn mà toát mồ hôi lạnh. Tiêu Chấn Long ngấng đầu dùng ánh mắt ra hiệu với Lão Băng, anh ta hiếu ý, động tác nhanh nhẹn rút khấu súng lục ra ngắm ngay tên mặt rỗ bắn một phát, mặt rỗ kêu lèn rồi ngã xuống đất. Máu từ đỉnh đầu gã ta chậm rãi chảy xuống, dọc theo con đường xe chạy rồi lẳn vào trong bãi cỏ.

Không phải tay sai nhỏ chưa từng thấy người chết, chỉ là chưa bao giờ thấy có ai như Tiêu Chấn Long, nói giết một người thì thật sự giết một người, không chừa cho ai con đường sổng. Thấy kết quả của tên mặt rổ, sắc mặt tay sai nhỏ xám như tro, lẽn tiếng: “Được rồi, tôi nói! Chúng tôi là bang Hoa Thanh.”

Bang Hoa Thanh Đài Loan, không phải là một băng đảng địa phương ở Đài Loan, mà đến từ nơi khác.

Vào đầu thế kỷ hai mươi, đế tạo điều kiện thuận lợi cho việc quản lý số lượng dân nhập cư người Hoa ngày càng tăng cao, chính phủ nước Mỹ đã áp dụng hình thức quản lý tập trung bắt buộc tại San Francisco và Los Angeles, do đó phố người Hoa được ra đời rồi dẫn đến sự thành lập của bang Hoa Thanh. Do số lượng người Hoa ở Mỹ rất đỏng đảo cho nên những ngày đầu khi thành lập bang Hoa Thanh, thế lực của nó đã lan rộng ra toàn nước Mỹ, mặc dù bây giờ bang Hoa Thanh đã thâm nhập khắp nơi trên thế giới, nhưng cho đến nay New York và Los Angeles vần là đầu não của bang Hoa Thanh.

Ban đầu bang Hoa Thanh được thành lập bởi một số đầu bếp người Quảng Đông có gốc gác từ Thanh bang, đặt tên là Hoa Thanh để đại diện cho “thanh niên người Hoa”. Ban đầu, do không hài lòng với chính sách chuyên chế của chính phủ Mỹ dành cho người Hoa nhập cư và sự đàn áp của người da trắng đối với người Hoa nên họ thành lập nó làm một tố chức tự vệ, vì những người đầu bếp này có nền tảng vững chắc về võ thuật, hơn nữa “kỹ năng dùng dao” còn là hạng nhất, họ thường giành lại công bằng cho người Hoa, thế nên sổ lượng người tham gia ngày càng nhiều, tuy nhiên các thành viên trong băng đảng đều rất khiêm tốn, không gây ra bất cứ hành vi nào ảnh hưởng đến trật tự xã hội khiến cho các cơ quan tư pháp ở Mỹ không thế can thiệp quá nhiều vào việc của bọn họ.

Thời kỳ đầu bang Hoa Thanh và Thanh bang (ở đây là nói về Thanh bang, ý chỉ Thanh bang Đài Loan, là một Thanh bang tương đối chính thống, các bạn độc giả hãy chú ý sự khác biệt. Thanh bang Đài Loan sẽ được giới thiệu chi tiết ờ các chương sau) giống nhau về các nghi thức, nó cũng áp dụng hệ thong học việc tương tự như cha truyền con nối, thiết lập cây gia phả “Vạn, tượng, canh, tân”, quy tắc giống như làm lễ

thu nhận đàn em, giáo viên muốn thu nhặn học trò thì cần phẵi trải qua một thời gian quan sát mới có thế “ghi tèn” rồi bước vào “cửa nhà”, tức là trở thành một thành viên chính thức của tổ chức. Những người có địa vị cao sẽ được gọi là “ông cụ”, nhưng bang Hoa Thanh không có thủ lĩnh, những tố chức được mở rộng đều lấy “cửa” làm đơn vị tên, những ngày đằu tố chức của bang Hoa Thanh được đặt theo tên các triều đại của Trung Quốc, ví dụ như Hoa Thanh “cửa Đường”, “cửa Hán”, “cửa Ngụy”…

Tuy nhiên do tố chức của bang Hoa Thanh ngày một phát triển, hơn nữa thế hệ con em của người Hoa quá xa lạ với các triều đại của Trung Quốc, cho nên bang Hoa Thanh ngày nay không chỉ dần mất đi các nghi lễ như thu nhận đàn em mà ngay cả tên tổ chức cũng trở nên ngày càng Tảy hóa, thậm chí còn xuất hiện các tố chức dựa trên trên người, ví dụ như ở miền Tây nước Mỹ có cửa Tony, cửa Coco hoặc các chi nhánh của Hoa Thanh với cái tên kì quái.

So với các bang phái khác thì “ông cụ” của bang Hoa Thanh có vẻ được bảo vệ an toàn vượt trội hơn ở mọi phương diện! Bèn cạnh ông cụ của bang Hoa Thanh có “Tứ đại hộ pháp” theo sau hỗ trợ suốt hai mươi bốn giờ, ngoài ra còn có “Bát đại kim cang” xuất hiện tùy trường hợp, ai cũng có thế xông pha đỡ đạn thay cho ông cụ! ông cụ sở hữu tín vật cấp cao “Cửu Long kỳ” và “Lão Long mâm”, mặc dù không trực tiếp gọi là thủ lĩnh thì vẫn là người có thân phận và địa vị ngang bằng thủ lĩnh, đồng thời còn là vị lãnh tụ tinh thần của bang Hoa Thanh, thế nên sự an toàn của ông cụ là đế duy trì cho băng đảng thịnh vượng.

Ông cụ hiện tại của bang Hoa Thanh tên là Chu Kiến Sinh, là một Hoa kiều sổng tại Mỹ vào những năm năm mươi, bởi vì làm ăn thất bại ở Mỹ nên bước chân vào giới hắc đạo, cùng với sự phát triển và cổng hiến cho hắc đạo gần mười năm, ông ta được ỏng cụ Nhậm đời trước giao cho trách nhiệm nặng nề

trước khi qua đời, đó là tiếp quản bang Hoa Thanh, trở thành thủ ỉĩnh mới của bang Hoa Thanh. Sau gần ba mươi năm phát triến dưới tay Chu Kiến Sinh, bang Hoa Thanh đã trở nên lớn mạnh hơn bao giờ hết cả về quyền lực và nguồn tài chính, thế lực của bang Hoa Thanh đã thâm nhập vào các giới người Hoa trên toàn cầu, khiến cho bang Hoa Thanh ngày càng có sức ảnh hưởng đáng sợ.

“Bang Hoa Thanh? Giữa chúng tôi và các người không hề có liên quan gì đến nhau, tại sao lại đến đây gây rối?” Tiêu Chấn Long thắc mắc hỏi.

“Không dính líu gì đến nhau?” Tẽn tay sai hỏi ngược lại: “Mấy ngày trước chúng tõi giúp đỡ ông cụ của cậu cả thì bị đại ca Tiêu Thiên Long của các người đá cho một cước, còn làm nhục một phen. Thế mà nói là không liên can à?”

Cậu cả… Đá một cước… ồ! Chẳng lẽ là anh ta? Trong trí nhớ của Tiêu Chấn Long, đêm đó anh đã làm bẽ mặt người thanh niên gầy gò đó trên đường phố Đài Nam, chẳng lẽ người đó chính là cậu cả trong lời của đổi phương, Tiêu Chấn Long tự lấm bấm trong lòng.

Lúc này dường như Hoàng Tây cũng phản ứng lại, bổng nhiên bừng tỉnh nói: “Anh Long, không phải là thằng nhóc đó chứ?”

Tiêu Chấn Long gật đầu, nói: “Xem ra đúng là cậu ta rồi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.