Nhà Lao Chi Vương

Nhà lao Chi Vương - Chương 126




Tiếng hò hét của hàng ngàn người vang vọng xuống thung lũng mang khí thế của núi sông, đàn chim trên núi bị tiếng hét đột ngột này làm cho giật mình, tung cánh bay lên cao…

Đài Nam, Cơ quan Cảnh sát biển.

Kể từ sau vụ nã pháo Kim Môn, Cảnh sát biển Đài Loan đảm nhận nhiệm vụ tuần tra bảo vệ bờ biến phía nam Đài Loan, do đây là khu vực gần đất liền nhất nên tầm quan trọng chiến lược của nỏ đối với chính quyền Đài Loan không cần nói ai cũng biết. Căn cứ của Cơ quan Cảnh sát biến ở Đài Nam ấn mình trong một con đèo gần dãy núi Đài Nam, hai nhóm gồm bốn tàu chiến Apache mua từ Hoa Kỳ thực hiện nhiệm vụ tuần tra vào các thời điểm cố định mỗi ngày, thông tin thu được trong quá trình tuần tra liên tục được truyền về Cục Tinh báo Cảnh sát biển.

“Mọi thứ đều bình thường!”

“Mọi thứ đều bình thường!”

Thỉnh thoảng, ngôn ngữ máy móc lặp đi lặp lại phát ra từ loa của Cục Tinh báo, nhìn vào màn hình radar trước mặt, một sĩ

quan tình báo không ngừng ngáp dài như thế anh ta đã nghe những câu trả lời như vậy không biết bao nhiêu năm rồi, trừ mấy lần xảy ra khủng hoảng ở eo biến Đài Loan, thời gian còn lại họ chỉ có thế bất đắc dĩ ngồi trước màn hình radar, nghe đi nghe lại cảu trả lời nhàm chán này mồi ngày.

Đột nhiên, một tiếng hét chói tai phát ra từ loa phóng thanh.

“Báo cáo, phát hiện tình huống!”

“Ồ!” Sĩ quan tình báo lười biếng đáp một tiếng, hét lớn một tiếng, như bị điện giật, cầm tai nghe bên cạnh lèn, nói lớn với các sĩ quan tuần tra trên trực thăng. Lúc này tình hình eo biến Đài Loan đã tương đổi ổn định, đây là một tình huống hiếm thấy trong những năm gần đây, nếu thực sự có chiến tranh xảy ra ở eo biến Đài Loan, phần phía nam của Đài Loan sẽ là tiền đồn mà Quân Giải phóng đố bộ, vậy nên một câu đơn giản như “phát sinh tình huống” mới không khiến sĩ quan tình báo lo lắng gì cả.

‘Tinh huống gì, mau báo cáo đi!”

“Phát hiện một đoàn quân đáng ngờ ở dãy núi Ngọc Sơn, đang di chuyến đến ngoại ô Đài Nam!”

Đoàn quân! Trời đất! Chui đâu ra một đoàn quân vậy! Sĩ quan tình báo không ngừng than khố, sắp xếp lại những suy nghĩ hổn loạn trong đầu, ốn định lại cảm xúc của mình.

“Theo dõi sát sao, có việc gì lập tức báo cáo!”

“Rõ!”

“hnxl4511, hnxl4512 nghe được lập tức đáp lại!”

“hnxl4511, hnxl4512 đã nghe, hết.”

“Lệnh cho tiếu đội của anh lập tức tập hợp với tiểu đội hnxl45009, hnxl4510 ở ngoại ô Đài Nam, theo dõi một đoàn quân khả nghi xuất hiện ở dãy núi Ngọc Sơn.”

“Rõ!”

Sau khi phát lệnh, sĩ quan tình báo lập tức nhấc máy gọi cho cục trưởng cục tuần tra, muốn báo cho cục trưởng biết chuyện lớn này càng sớm càng tốt.

Ngay khi anh ta định bấm số điện thoại đầu tiên, một giọng nói đã phát ra từ loa.

“Trung tâm! Thông tin tình báo vừa rồi là sai, không phải một đoàn quân, giống như là…” Người cầm lái phụ trách nhiệm vụ tuân tra báo lại.

“Hả? Giống gì?” Sĩ quan tình báo hơi tức giận, tình báo quân sự hiện tại không được phạm bất cứ sai lầm nào, nhẹ thì cách chức, nặng thì bị kết tội nói dối chính phủ, rồi biến mất khỏi thế giới này. Mặc dù chính quyền Quốc dân đảng không còn độc đoán như xưa, nhưng ở một số khía cạnh vẫn tồn tại yếu tố chủ quan, nhất là đối với việc nắm bắt động tĩnh của đại lục. Vì vậy, từ các tướng lĩnh cao cấp của quân đội, cho đến những người lính bình thường, đều chú ý đến lời nói và việc làm của mình đế không tự gây rắc rối cho bản thân.

“Nhìn thì giống như một đoàn quân nhưng lại không có bất kỳ vũ khí tấn công nào, cũng giổng một băng đảng xã hội đen

đang tập thể dục buổi sáng, hình như đang cắm trại huấn luyện việt dã…”

“Mắt anh đế cho chó ăn rồi à! Có băng đảng nhà anh mới đi tập thế dục buối sáng thôi! Nếu như làm chậm trễ tình báo quân sự, tôi con mẹ nó sẽ xử lý anh theo quân pháp!” Xem ra sĩ quan tình báo đã bẳt đầu nối điên.

Viên phi công của chiếc máy bay đang ngồi trong buồng lái nghe được tiếng mắng chửi của sĩ quan tình báo, tức giận mà không dám nói, thầm nghĩ, nếu như anh nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì chắc chắn cũng miêu tả giống tôi thôi. Lúc này hai con Apache khác đã hợp nhất với hai Apache còn lại, bốn chiếc trực thăng lượn qua lượn lại trên bầu trời, đế mắt đến đoàn quân đang rồng rẳn di chuyển phía dưới.

“Chúng mặc quần áo gì vậy?” Sĩ quan tình báo cấp cao của Cục Tinh báo cũng nhặn ra thái độ của mình có vấn đề, bây giờ không phải lúc cãi nhau với đội tuân tra mà phải tìm hiếu xem sốt cuộc thứ họ nhìn thấy là đoàn quân gì, vạn nhất xảy ra bất trắc, đến cái đầu anh ta cũng không giữ nối mất.

Đây là chiến trang ở eo biến Đài Loan! Là chiến tranh chứ không phải con nít gây gố đánh nhau.

“Tất cả đều mặc đồ đen, nhìn qua chừng nghìn rưỡi, nghìn sáu người. Trên người không mang theo súng, ba người đàn ông cầm đầu đều mặc áo phông trắng, thân dưới mặc quần chẽn màu đen giống màu của đội quân phía sau…”

“Nếu không mang theo súng thì mọi chuyện cũng dễ giải quyết.” Sĩ quan tình báo cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, lại ngồi vào ghế: “Các người theo dõi sát sao chuyển động của đội quân này, xem họ định đi đâu.”

“Rõ!”

Tuy rằng trả lời như vậy nhưng đối với những phi công đã sống trong quân đội lâu năm như họ mà nói, đội quân trước mặt thực sự quá mức quỷ dị. Tuy rằng khồng nhìn ra bất kỳ ý định tấn công nào, nhưng nhìn từ trên cao xuống cũng đủ biết đây là một đội quân kiểu nhà binh, có chất lượng tống thể rất cao. Một ngàn người chạy trên mặt đất mà chỉ phát ra hai loại âm thanh, đó là tiếng của hai chân chạm đất, chỉnh tề như thế chỉ có một người đang chạy bộ vậy. Ngồi trên không trung mà vần có thế cảm nhận được sâu sắc khí thế ngang tàn của đội quân, điều này khiến người ta phải run sợ, nếu phải trực tiếp đối đầu với đội quân này thì sẽ ra sao?

Điều khiến các phi công của bổn chiếc trực thăng cảm thấy kinh ngạc hơn cả là hơn một trăm người đội mũ đen phía trước, toàn thân tỏa ra khí thế bức người, cơ bắp ngăm đen, bóng loáng, thân hình cao to vạm vỡ, bọn họ chính là thủy quân lục chiến đích thực! Bốn người cầm lái nghĩtrong đầu chỉ có từ này mới có thể diễn tả được ấn tượng đầu tiên về một trăm người dẫn đầu.

“Anh Tú, mấy chiếc máy bay kia làm gì trên trời vậy?” Một trong ba người dẫn đầu đội phía trước hỏi.

Người thanh niên được hỏi cũng ngước lên nhìn trực thăng trên bầu trời, nói: “Có lẽ là tuần tra, đừng đế ý đến họ. Chúng ta sắp tới căn cứ rồi, đại ca đang đợi chúng ta ở đó đúng không?”

Trên trời dưới đất, mồi bên mang một tâm trạng khác nhau. Người trên trời nóng lòng muốn biết những người này rốt cuộc là ai, nên theo sát phía sau. Còn người dưới đất thì chỉ muốn nhanh chóng về đích. Thế là một cảnh tượng ngoạn mục xuất hiện, trên đường hơn một nghìn người mặc đồ đen đang chạy,

trên trời bổn chiếc trực thăng Apache của Hoa Kỳ theo sau, hình thành đội hình máy bay hộ tống.

Hôm nay, sáng sớm Tiêu Chấn Long đã dẩn các anh em bao gồm Hỏa Phượng, Phiêu Tuyết, hai anh em Nam Bắc, anh em Xa, Dương Tuấn Phương, Bùi Đức Lâm, chú Lục và Lưu Minh Nghĩa, người đang ngồi trên xe lăn, nói cái gì mà muốn chứng kiến khoảnh khắc lịch sử khi đại quân Cờ Đen về nước, nếu không phải Vương Quang Khải bây giờ còn chưa xuống được giường thì cảnh tượng này nhất định không thế thiếu anh ấy được.

Lúc này mọi người đang nhìn ra ngoài cống Căn cứ logistics Nam Thiên, ai cũng hy vọng mình là người đầu tiên nhìn thấy đại quân CỜĐen. Đế chào mừng sự trở lại của đội quản Cờ Đen, Tiêu Chấn Long đã yêu cầu tất cả anh em trong công ty xếp hàng dài hai bên đường trong trang phục áo sơ mi trắng cho đến khi đội quân Cờ Đen trở về, điều này có thế cho thấy Tiêu Chấn Long coi trọng đội quân Cờ Đen đến mức nào.

Trong số những người này, người có tinh thần vững vàng nhất phải kế đến chú Lục, vì ông ấy là một trong những sĩ quan chủ chốt trong việc huấn luyện đội quân Cờ Đen, hơn ai hết ông ấy hiếu rõ đội quản Cờ Đen có hình dáng ra sao. Chú Lục đã từng nói rằng nếu đội quân Cờ Đen được trang bị vũ khí tối tân nhất thì ngay lập tức đội quân này sẽ trở thành một đội quân tiêu chuấn, chất lượng cao. Và vị trí quan trọng phải kế đến anh em Xa, vì họ là những người đầu tiên may mắn được dần dắt đội quân này, tuy có thế chỉ là một đội nhỏ hơn một trăm người nhưng điều này cũng đủ khiến cho vị thế của họ trở nên khác biệt với các anh em khác.

Đồng thời, người kích động nhất chính là bản thân Tiêu Chấn Long, nhìn thấy những ý niệm trong lòng nhiều năm nay đã trở thành hiện thực, làm sao anh không kích động cho được? Tiêu Chấn Long cảm thấy tâm trạng của mình lúc này kích động y

như lúc báo điếm thi vào đại học, theo thời gian, cảm xúc càng lúc càng khó kiếm soát, tâm trạng khó tả giổng như một nồi nước sôi, không ngừng dâng trào.

Bất tri bất giác, hai tiếng đồng hồ trôi qua, nhưng nhiệt tình của mọi người vần dâng cao, như thể đây là khoảng thời gian chờ trước khi câu trả lời được công bố vậy.

“Bùm bùm! Bùm bùm!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.