Nhà Lao Chi Vương

Nhà lao Chi Vương - Chương 110




“Đại ca, anh mới vất vả, nghe nói anh mới hành động đã san bằng Trân Kiệt Giai, bây giờ cả Đài Nam, ồ! Không, là cả miền Nam Đài Loan đều là địa bàn của chúng ta rồi, ha ha.” Anh Thủy cười vui sướng.

Tiêu Chấn Long cười khẽ, đưa tay đón lấy tài liệu anh Thủy đưa, Tiêu Chấn Long biết đây là bảng báo cáo của tố một về tình hình tài chính của công ty giải trí Nam Thiên, nhưng Tiêu Chấn Long chỉ dùng mắt lướt nhanh qua con số tài chính cuối cùng của tài liệu, sau đó đóng tài liệu lại đặt sang một bên của bàn làm việc, giống như chưa từng nhìn qua.

Tuy tiếng cười của anh Thủy lộ ra dã tâm ta muốn xưng vương, nhưng Tiêu Chấn Long lại không để tâm, Tiêu Chấn Long cho rằng một người đàn ông có dã tâm là một chuyện quá đổi bình thường, một người có dã tâm mới có thể đi lên, mới có thể lên chức, chỉ cần biết chừng mực là được, đảy là quy tắc làm người của Tiêu Chấn Long, cũng là một quy tắc quản lý đàn em. Đối với người như anh Thủy, Tiêu Chấn Long không hề gượng ép dùng lý luận của mình hay quy tắc của mình đế bó buộc gã ta, mặc dù bây giờ anh Thủy đã phục tùng anh nhưng điều này không có nghĩa Tiêu Chấn Long có thế tùy ý ngồi trên đầu anh Thủy khoa tay múa chân.

Làm người phải có tôn nghiêm, nên đối với anh Thủy, Tiêu Chấn Long không yêu cầu nhiều, như vậy sẽ giữ sự tôn trọng tối thiểu cho anh Thủy. Đối với bảng báo cáo tài chính mà anh Thủy đưa, Tiêu Chấn Long nhất định sẽ xem nhưng không phải xem trước mặt gã ta, làm như vậy là biểu hiện không tín nhiệm gã ta.

Vậy nên Tiêu Chấn Long khỏng xem kĩ, nhưng không xem kĩ không có nghĩa là không xem. Tiêu Chấn Long chỉ liếc mắt cũng thấy được những con sổ tài chính mấu chốt trong bảng báo cáo, anh biết đối với công ty giải trí Nam Thiên, anh Thủy đã tận tâm tận lực rồi. Dù có vài khoản nợ nhưng đều không ảnh hưởng quá lớn, làm ăn bất chính không thế tránh khỏi việc này.

Nhưng Tiêu Chấn Long hy vọng anh Thủy có chừng mực, cũng may anh Thủy vẫn luôn làm rất tốt, khiến Tiêu Chấn Long rất hài lòng. Tinh hình kinh doanh của giải trí Nam Thiên ngày càng tốt, lợi nhuận cũng là chuyện đương nhiên, nhất là tình hình hiện tại thành phố Đài Nam đã nằm trong tay Tiêu Chấn Long, hiến nhiên sẽ không có người đến gây rối. Mà yêu cầu của Tiêu Chấn Long đối với đàn em cực nghiêm khắc, không được nhiễu dân, không được phá hoại phương tiện công cộng, nếu không được anh đồng ý thì không được phép gây gố đánh nhau. Vì vậy từ sau khi Tiẽu Chấn Long thống nhất hắc đạo Đài Nam, thành phố Đài Nam và các huyện xung quanh có cuộc sổng bình yên hiếm có, trên đường không có ép mua ép bán, kiếm lợi tư, càng không có người đến thu tiền bảo kê, một vài khu giải trí hơi lạc hậu cũng bắt đầu có người đến ghé thăm.

Tóm lại, tình hình cuộc sống mới của thành phố Đài Nam hiện ra ngay trước mắt mọi người, không ít người dân còn tướng đây là kết quả từ sự quản lý nghiêm của chính phủ, nhưng vẫn có vài người biết hắc đạo Đài Nam đã xảy ra sự thay đổi lớn, bá chủ hắc đạo mới đã khống chế được hắc đạo Đài Nam, nên mới khiến Đài Nam xuất hiện khung cảnh thái bình hiếm có.

Chỉ là tất cả mọi người đều không biết cuộc sống thái bình này có thế duy trì bao lâu, có thế mọi người đều hy vọng cuộc sổng này kéo dài thèm một chút là tốt rồi, không chỉ người dản nghĩ như vậy mà thậm chí có vài quan chức chính phủ cũng nghĩ vậy._____________________________________________________

Tiêu Chấn Long ngồi sau bàn làm việc trò chuyện không ngừng với anh Thủy, nói đến tình hình phát triển của giải trí Nam Thiên, cũng nói đến mọi mặt đời sổng ở Đài Loan, bao gồm chính trị.

“Phải rồi anh Thủy, anh có cái nhìn thế nào về chính trị Đài Loan?” Tiêu Chấn Long hỏi.

“Chính trị của Đài Loan? ở Đài Loan, tranh cử là cách sống chủ yếu nhất của những đảng phái này, anh nhìn xem, bây giờ lại bắt đầu vòng tranh cử tống thống mới rồi, lại bắt đầu lôi kéo phiếu bầu, khắp nơi cầu nguyện, nhưng đến cuối cùng người có thể thực hiện được có mấy ai? Cũng chỉ là một tống thống lừa gạt một đám dân, dùng tiền giấy đập phiếu bầu, nếu có tiền có quyền, con mẹ nó tôi cũng có thế làm tổng thống.” Anh Thủy nói.

Tiêu Chấn Long nhìn anh Thủy trước mắt cười cười nói: “Nếu anh muốn làm tống thống, rất đơn giản, tiền, công ty có cả đống!”

“Ha ha.” Anh Thủy cười lớn nói: “Đại ca, ở Đài Loan không phải chỉ có tiền là được, nếu không Đài Loan nhiều tống giám đốc tập đoàn tài chính như vậy, há chẳng phải ai cũng có thế tranh cử tống thống sao?” Anh Thủy cười nói.

“Ồ! Vậy còn cần thứ khác à?” Tiêu Chấn Long khiêm tổn thỉnh giáo.

“Tranh cử ở Đài Loan, trước tiên phải vào Đảng phái, tiếp đến còn phải nhận được sự ủng hộ của Đảng phái này, nói trắng ra thì là đại diện đảng này đi tranh cử tống thống, trở thành người được đề cử làm tổng thống, còn điều quan trọng nhất là phải tranh thủ được sự ủng hộ của quốc tế.” Anh Thủy nói khá thận trọng.

“ủng hộ của quốc tế?” Tiêu Chấn Long có chút nghi ngờ.

“Không sai, thực ra chủ yếu là hai quốc gia, một là Mỹ, hai là Nhật Bản. Bên do thám của Mỹ và thế giới, được gọi là cảnh sát thế giới, nó mà nói thì ai dám không nghe.” Lời nói của anh Thủy toát lên vẻ say mè đối với Mỹ, Tiêu Chấn Long nhìn mà không khỏi chau mày.

“Còn Nhặt Bản thì sao?”

“Thì giàu có hào phóng, anh nghĩ xem một tập đoàn tài chính dù có tiền đi nữa cũng địch nổi một đất nước sao? Có điêu, áp lực mà Mỹ và Nhật Bản đặt lên chính phủ đại lục và dư luận quốc tế là không cho tham dự trực tiếp vào việc tranh cử tổng thống của Đài Loan, mà phải linh hoạt thông qua hành động của một đảng phái nào đó của Đài Loan đế đạt được mục đích gián tiếp nhúng tay vào sự vụ của Đài Loan.”

“Vậy Mỹ và Nhật Bản cùng ủng hộ ai?” Tiêu Chấn Long hỏi.

“Đại ca, sao hôm nay lại quan tảm việc tranh cử của Đài Loan vậy chứ?” Anh Thủy đột ngột hỏi một câu khiến Tiêu Chấn Long trờ tay không kịp.

“À, hôm nay tôi nhìn thấy đội tranh cử trên đường nên mới tùy tiện hỏi chút.” Tiêu Chấn Long nói.

“Là vậy à, Nhật Bản ngoài mặt hay sau lưng đều ủng hộ Quốc Dân Đảng, đây đã là bí mật không thế công khai trong chính đảng Đài Loan, nhưng vì thái độ mập mờ của Lý Đăng Huy với Nhật, nghe nói đã khiến Mỹ rất tức giận, hình như năm nay Mỹ sẽ không ủng hộ Quốc Dân Đảng nữa, còn về vận động bầu cử tống thống năm nay ủng hộ đảng phái nào, chí ít cũng không công khai ra ngoài đâu?” Anh Thủy nói như đang suy nghĩ gì

đó.

“Vậy hiện giờ Đài Loan có những chính đảng nào?” Tiêu Chấn Long hỏi.

Anh Thủy nghĩ một chút rồi nói: “Không tính Quốc Dân Đảng thì có Tân Đảng, Trung Hưng Đảng, Dân chủ Tiến bộ…”

Chính lúc này, Lưu Minh Nghĩa gõ cửa bước vào nói: “Đại ca.” Lưu Minh Nghĩa vừa nói vừa nhìn anh Thủy, lại nhìn Tiẽu Chấn Long.

Tiêu Chấn Long gật đầu một chút nói: “Không sao, anh Thủy là người mình, nói đi.”

Lưu Minh Nghĩa nhìn qua anh Thủy, cười xln lỗi rồi nói tiếp: “Tối nay nhà Lý Hữu Khiêm – cục trưởng cục công an Đài Nam có tiệc rượu, đặc biệt gửi thiệp mời đến mời anh tới.”

Lưu Minh Nghĩa nói xong thì đưa thiệp mời màu đỏ trong tay cho Tiêu Chấn Long.

Tiêu Chấn Long nhận lấy thiệp mời, vẻ mặt nghi ngờ, trong lòng nghĩ trước giờ không thân thiết với Lý Hữu Khiêm, cũng vì chuyện của xã Tam Liên mới đưa tiền cho ông ta một lần, còn lại không có gì cả: “Sao hôm nay lại vô duyên vỏ cớ mời tôi đến tham gia tiệc rượu chứ?” Tiêu Chấn Long nhìn chữ màu đen trên thiệp mời, hơi sững sờ.

“Đại ca, có phải bữa tiệc Hồng Môn không? Gền đây bọn tôi làm ăn rất lớn ở hẳc đạo Đài Nam!” Lưu Minh Nghĩa nhắc nhở nói.

Nhìn qua Lưu Minh Nghĩa, Tiêu Chấn Long không nói gì, dựa lưng vào ghế làm việc, hai tay khoanh trước ngực suy nghĩ.

“Đại ca, theo tôi thấy đây không phải bữa tiệc Hồng Môn gì!” Anh Thủy trầm giọng nói.

Tiêu Chấn Long ra hiệu anh Thủy tiếp tục nói.

“Theo kinh nghiệm tôi nhiều năm giao thiệp với ông ta ở hác đạo, Lý Hữu Khiêm là người rất hám danh lợi, việc không có lợi ỏng ta sẽ không làm. Giờ công ty làm ăn lớn ở Đài Nam, ông ta không thế không biết, ông ta muổn xử anh cũng phải cân nhắc hậu quả của việc này, nếu thành phố Đài Nam có hổn loạn lớn nào, chức cục trưởng của ông ta cũng ngồi không vững cho lắm. Tôi đoán lần này ông ta mời anh phần lớn là muốn vơ vét lợi ích gì đó từ anh?” Anh Thủy đứng một bên phân tích như thật.

Tiêu Chấn Long gật gật đầu, anh Thủy nói gần giống điều anh nghĩ, nghe đàn em nói lần trước lúc đưa tiền cho ông ta vì xã Tam Liẽn, ông ta còn chẳng khách sáo mà trực tiếp tiền nhét vào túi. Với loại người này chỉ cần không ngừng dùng tiền lấp đầy đại dương đó của ông ta thì có thể khiến ông ta ngoan ngoãn ngậm miệng.

Đây cũng là hiệu quả mà Tiêu Chấn Long muốn đạt được.

“Được thỏi, tiệc rượu này tỏi sẽ đến đúng giờ, Minh Nghĩa và anh Thủy đi cùng tôi đi.” Tô Thiên Long ra lệnh.

“Vảng, đại ca!” Lưu Minh Nghĩa và anh Thủy đồng thanh nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.