Người Yêu Tôi Đều Mắc Bệnh Thần Kinh

Chương 59




Mày người đàn ông nhẹ nhàng nhăn lại, tựa hồ là có chút không hài lòng với đáp án này, anh ta hơi trầm tư một lát, nói thêm: “Trời đã sáng, anh cũng nên tỉnh, sau khi ạn tỉnh ngủ sẽ phát hiện bên người có một người, anh xoay đầu nhìn hắn, mở miệng gọi tên của hắn……”

“Cố……” Người đàn ông ở trên sô pha nhắm chặt hai mắt, môi run rẩy, mồ hôi lạnh trên mặt  dần dần chảy ra.

“Anh gọi tên người đó thành tiếng đi.” Người đàn ông không quá vừa lòng tiếp tục nói.

“Là……” Người đàn ông nằm trên sô pha tựa hồ vô cùng thống khổ, hai hàng lông mày gắt gao nhăn cạnh nhau, sắc mặt có chút tái nhợt, bờ môi của anh nhịn không được run run, tựa hồ đang rất muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng anh vẫn không thể mở miệng, “Không…… Không có ai…… Chỉ một mình……”

“Bên cạnh anh có người, hắn đang nhìn anh, hắn nhìn anh cười, hắn cúi đầu hôn môi anh, hai mắt anh đã mở, anh thấy rõ khuôn mặt hắn…… Hắn là ai?” Người đàn ông gắt gao ép hỏi.

“Tôi không biết…… Không có ai……”

“Nói cho tôi, là ai?”

“Không! Không…… Không có ai……”

“Nói cho tôi!”

“Không có…… Không có ai!”

Người đàn ông nằm trên sô pha đau khổ giãy giụa, thần sắc trong nháy mắt trở nên dữ tợn lên, tất cả trên mặt anh đều là mồ hôi lạnh, biểu cảm trở nên vặn vẹo, giống như giây tiếp theo nháy mắt co thể tỉnh lại từ cơn ngủ. 

“Nhất định còn có người khác, anh mở mắt nhìn người kia, nhìn hắn là ai, sau đó nói ra tên của hắn……” Người đàn ông nỗ lực đè thấp thanh âm chậm rãi dẫn đường đối phương.

“Không! Không có…… Không có……”

Giống như đột nhiên bừng tỉnh khỏi giấc mộng, người đàn ông nằm ở trên sô pha bỗng nhiên mở hai mắt, hít từng ngụm từng ngụm khí dồn dập cả người, cả người anh bị mồ hôi lạnh tẩm ướt, ngay cả lòng bàn tay cũng tất cả đều là mồ hôi, càng không cần phải nói mồ hôi trên trán còn theo gương mặt anh chậm rãi chảy xuống xuống dưới.

Tầng tầng bóng đen dần biến mất, ánh sáng nhu hòa tràn ngập trước mắt, chóp mũi ngửi được mùi huân hương như có như không, anh ngốc ngốc ngồi ở trên sô pha, ánh mắt trống rỗng, thần sắc dại ra, chỉ có tiếng thở dốc an tĩnh trong nhà vang lên.

Không biết đi qua bao lâu, người đàn ông ngồi ở đối diện chạm lên hầu kết, nhẹ nhàng mở miệng: “Kiều Mạch, anh tỉnh rồi?”

Giống như là hoàn toàn kéo anh ra khỏi cơn ác mộng vậy, người đàn ông kia rốt cuộc ngẩng đầu lên, khuôn mặt có chút tinh xảo bị ánh sáng rọi đến vô cùng nhu hòa, lại che dấu không được vẻ mặt tái nhợt và tầng mồ hôi lạnh, ánh mắt anh như cũ có chút dại ra, từ ánh mắt đều có thể thấy được anh lúc này yếu ớt như thế nào. 

Ánh mắt Kiều Mạch chậm rãi điều chỉnh tiêu điểm, chậm chạp đưa tiêu điểm nhắm ngay người đối diện.

“Anh còn nhớ tôi là ai không?” Người đàn ông ngồi ở đối diện mỉm cười, đẩy đẩy mắt kính trên mặt, thoạt nhìn thân thiết lại văn nhã.

Môi Kiều Mạch rung rung, yết hầu khô khốc vô cùng, thanh âm như đang cố gắng phát ra từ trong cổ họng, khàn khàn lại khó nghe.

“Bác…. Sĩ Lý?”

“Không tồi.” Bác sĩ Lý mỉm cười gật gật đầu, nụ cười trên mặt lại kéo lớn vài phần, “Anh còn nhớ mình đang ở đâu không?”

Anh…… Ở nơi nào?

Kiều Mạch cảm giác được đầu mình bắt đầu co rút đau đớn, anh nhịn không được đưa tay đè lại huyệt Thái Dương, những đoạn ký ức vụn vặt bắt đầu hiện lên trong đầu, như là mang theo một miếng băng nhọn, hung hăng đâm vào linh hồn của anh.

“Tôi ở…… Bệnh viện tâm thần Duyệt Đại……”

Bác sĩ Lý nhịn không được lộ ra một biểu cảm bằng miệng, rất nhanh lại cười nói: “Thật tốt, anh chậm rãi nhớ là được, anh còn nhớ cái gì?”

“Tôi……” sắc mặt Kiều Mạch càng thêm trắng bệch, “…… Tôi là một bệnh…… bệnh nhân mắc hội chứng đa nhân cách…… tôi đang tiếp nhận trị liệu……”

“Đúng vậy, hơn nữa là đã sắp thành công.” Bác sĩ Lý đẩy đẩy mắt kính, cười văn nhã vô cùng, nhưng lại mang đến cho Kiều Mạch một loại sợ hãi không tên, “Hiện giờ tôi muốn biết, người cuối cùng xuất hiện ở bên cạnh anh rốt cuộc là ai?”

Trong lòng Kiều Mạch chấn động, nhưng lại nỗ lực khống chế tốt biểu cảm của mình, anh biết người trước mặt có thể phát hiện ra bất kỳ thứ gì trên khuôn mặt mình. 

“Đừng nói dối tôi.” Bác sĩ Lý mở miệng, “Anh và tôi giống nhau, đều muốn chữa khỏi chứng đa nhân cách của anh, anh cũng biết, việc điều trị hội chứng này thành công hầu như rất hiếm trên thế giới, tôi hy vọng anh có thể thành công chữa khỏi.”

Kiều Mạch vì nghe như vậy mà run lên. 

Anh biết rành mạch ý nghĩa của nó là gì, hoặc là nói, ký ức của anh dần dần hồi phục, anh đã nhớ một số chuyện xảy ra. 

Anh là một người bệnh đa nhân cách, đang tiếp nhận trị liệu bằng thuốc và tinh thần tại bệnh viện, trước mắt chính là giai đoạn cuối cùng. Trước khi thôi miên, bọn họ đã ước định, bác sĩ Lý làm rõ toàn bộ nhân cách trong anh và loại trừ toàn bộ bọn họ. 

Kiều Mạch lâm vào ngủ say, đã trải qua một hồi không thể tưởng tượng cuộc sống.

Hoặc là mộng. 

Anh không biết đối phương sau khi thôi miên mình đã làm cái gì, cũng không biết đối phương đến tột cùng đã biết cái gì, ở trong thân thể anh có bao nhiêu nhân cách, bác sĩ Lý lại đã biết được bao nhiêu nhân cách? Chỉ là làm Kiều Mạch kinh ngạc chính là, đối phương tựa hồ không biết sự tồn tại của Cố Nhan Tân. 

Giống như dù bị thôi miên, anh cũng theo bản năng che giấu sự tồn tại của người này. 

Thật giống như là…… đang bảo vệ hắn vậy. 

Kiều Mạch trầm mặc, hỏi: “Bên trong thân thể tôi đến tột cùng có bao nhiêu nhân cách?”

Bác sĩ Lý nhìn Kiều Mạch, không nói gì, chỉ đứng dậy cầm quyển vở trên bàn làm việc, tùy tay lật xem.

“Trước mắt đã biết, anh có ba nhân cách phụ.”

“Ba ư?” Kiều Mạch giống như có điểm hiểu ra.

“Đúng.” thanh âm bác sĩ Lý khôi phục sự bình tĩnh, mở miệng, “Căn cứ vào phản hồi của anh, nhân cách thứ nhất tên gọi Trác Tuấn Vũ, cậu ta hình thành sớm nhất, về cơ bản nó đã xuất hiện từ lúc anh vào tiểu học, chờ đến cao trung thì bắt đầu trở nên thành thuch.”

Trác Tuấn Vũ……

Hiện tại nghe thấy cái này tên, trong lòng Kiều Mạch thế nhưng còn run lên một chút, cảm xúc nổi lên gợn sóng.

“Hoá ra cậu ta là nhân cách phụ của tôi……” Kiều Mạch cảm thấy không thể tưởng tượng được, “Trong lúc hôn mê tôi đã nói chuyện với cậu ấy, thậm chí……”

Làm tình.

Cuối cùng hai chữ Kiều Mạch không thể nói ra, nhưng bác sĩ Lý gật gật đầu lại tỏ vẻ hiểu, anh ta nói: “Chuyện này rất bình thường, cảnh trong mơ chỉ do sự khống chế của tôi phản xạ bằng hình ảnh chiếu, nhân cách có được thân thể của mình cũng không phải chuyện gì đáng kỳ quái.”

“Vậy Đinh Thu Vinh……”

“Không sai, anh ta cũng là một nhân cách khác của anh.” Bác sĩ Lý lật một một tờ, “Anh ta hình thành hơi muộn một chút, có lẽ là sơ trung mới được hình thành, sang đại học mới trở thành một nhân cách thành thục.”

Bác sĩ Lý nhìn thoáng qua Kiều Mạch đang ngốc lăng không biết làm sao: “Nguyễn Thanh cũng vậy, anh ta hình thành cuối cùng, sau đại học mới được hình thành, nhưng lại trưởng thành vô cùng nhanh chóng, hơn nữa khí thế kinh người, có cảm giác có thể thay thế được anh. Nhưng anh đã phát hiện ra điều đó, anh đã bắt đầu có cảnh giác với anh ta.”

“Tôi…… Vì sao trong mộng họ lại đối với tôi như thế?” Kiều Mạch thật không hiểu điều đó.

“Trác Tuấn Vũ theo dõi anh, chủ yếu là muốn bảo vệ anh, trước khi chúng ta nói đến chuyện này, có phải lúc tiểu học anh thường xuyên bị bắt nạt, đúng không?”

Kiều Mạch gật gật đầu.

“Nhân cách Đinh Thu Vinh hình thành chính là lời giải thích tốt nhất.” bác sĩ Lý nói, “Khi anh tự ti với chính bản thân mình, cho nên hình thành một nhân cách rất hoàn mỹ. Nhưng mà anh ta có vẻ lại rất thích anh?” Bác sĩ Lý còn cười cười, “Cho nên anh ta lại muốn cho ạn cắn nuốt mình, đáng tiếc không thành công.”

Kiều Mạch nhớ tới màn khủng bố trong mộng kia, trong lòng vẫn không ngăn lạnh cả người.

“Nguyễn Thanh, xuất hiện khi anh muốn trốn tránh hiện thực một cách mãnh liệt. Đáng tiếc tính nguy hại quá lớn, quá không ổn định.” Bác sĩ Lý liếm liếm môi, “Bằng không tôi cảm thấy các người có thể thử chung sống hoà bình một chút?”

Nhìn bác sĩ Lý, Kiều Mạch không khỏi hoảng hốt một chút, anh ta co chút gì đó khủng bố giống cảnh sát Lý trong mộng, mang đến một loại cảm giác khủng bố nào đó, lưng Kiều Mạch bắt đầu tê rần. 

“Bất quá, ngoài ý muốn của tôi, anh giống như không phải quá ưa tôi.” Bác sĩ Lý cười, “Chỉ có hai người xấu đều họ Lý, còn cùng tên của tôi?”

Kiều Mạch nhấp nhấp môi không biết suy nghĩ cái gì, cũng không mở miệng nói.

Cũng may bác sĩ Lý cũng không phải để ý quá nhiều, chỉ mỉm cười nhìn Kiều Mạch, bình tĩnh mở miệng: “Giờ anh nên nói đi.”

Kiều Mạch ách giọng nói: “Tôi cũng không biết nên nói cái gì.”

“Nói ra tên người kia, Cố gì đó?” Bác sĩ Lý nhìn thẳng đôi mắt Kiều Mạch. 

Kiều Mạch không có hé răng.

Anh nỗ lực hồi tưởng hết thảy, hồi tưởng khi bị thôi miên đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh phát hiện mình vô luận suy nghĩ như thế nào, khuôn mạy Cố Nhan Tân đều như là bịt kín sương trắng, anh mhing không rõ.

Anh nhớ rõ hết thảy của Cố Nhan Tân, duy độc nhớ không rõ mặt hắn. 

“Tôi hy vọng anh nghĩ kỹ, đay vốn là lần cuối trị liệu, tôu cũng không muốn ở chỗ này lại một lần nữa gặp anh, anh mau nói thật ra, chúng ta còn có cứu vãn cơ hội.”

“Tôi cũng không dấu diếm cái gì.” Kiều Mạch mở miệng, mỉm cười nhìn thẳng đôi mắt bác sĩ Lý, “Xác thật không có người, anh nói cố cái gì tôi cũng không rõ ràng lắm, anh là của bác sĩ của tôi, anh thôi miên tôi, tôi noi là không thì anh còn muôn gì nữa.”

Bác sĩ Lý nhíu mày, nheo hai mắt, giấu cảm xúc nơi đáy mắt như là quay cuồng trong màn sương mù giữa bóng đêm. 

Không, hoặc nói, làn sương mù dày đặc là ảnh nược của anh trong mắt. 

Anh ra phát hiện mình không thể thấy rõ Kiều Mạch. 

Như là có một tầng sương mù dày đặc che lấp ở trên người Kiều Mạch vậy,  mọi cảm xúc hay lý ức trong mắt anh trở nên thật mờ nhạt trong mắt anh. Đối phương tươi cười khéo léo, thần thái không có chút nào mất tự nhiên, anh ta thế nhưng phát hiện không ra một tia sơ hở.

Là đối phương ngụy trang quá tốt, hay là do anh ta đã đoán sai, vốn dĩ không có ai gọi là Cố gì đó?

Lần đầu, bác sĩ Lý đối vơid bản thân có hoài nghi. 

Nhưng khi xâu chuỗi tất cả chi tiết trong mộng lại, xác thật có rất nhiều điểm đáng ngờ, làm anh ta lâm vào một chút mê mang, chẳng qua lời nói lại vô cùng chính xác. Anh ta đối với trình độ thôi miên củ mình rất tự tin, tin rằng người bị mình thôi miên không thể che giấu được gì, cũng sẽ không tồn tại bất kỳ tình huống nào. 

Hai người sinh ra mâu thuẫn làm bác sĩ Lý dần dần bực bội, anh ra xoa xoa ấn đường, đứng dậy  đặt cuốn vở trong tay lên trên bàn, lại đi dạo vài bước, lúc này mới quay đầu lại nói với Kiều Mạch: “Nếu như vậy, tôi nghĩ chúng ta hẳn là đã kết thúc lần trị liệu này.”

“Ừ, tôi cũng cảm thấy nên như vậy.” trên mặt Kiều Mạch không có gì biến hóa, mặt vô biểu cảm gật gật đầu.

Bác sĩ Lý chỉnh đèn trên bàn sáng lên chút, nói: “Xét thấy tình hình trước mắt của anh, cuộc trị liệu cũng chưa thể kết thúc, qua mấy ngày nữa chúngta lại ước định thời gian.”

“Còn cần thiết sao?” Kiều Mạch nghi hoặc.

“Vốn là không cần.” bác sĩ Lý quay đầu lại cười như không cười nhìn Kiều Mạch, “Bởi vì lần thôi miên của chúng ta lần này rất lâu, chuyện của anh nói thì rất nhiều, ta trước mắt còn chưa làm theo, chờ tôi hoàn toàn xâu chuỗi chúng vào hết, sẽ một lần nữa liên hệ với anh.”

“Được.” Kiều Mạch gật gật đầu, đã không có lý do cự tuyệt.

Anh từ trên sô pha đứng lên, cảm thấy dưới chân có chút nhũn ra bụng cũng đói khó chịu, cảm giác như bị say xe, cũng may anh chỉ lung lay một chút liền đứng vững vàng, chậm rãi ra cửa.

Vừa cửa ra, thanh  âm bên ngoài đều chậm rãi xuyên vào lỗ tai Kiều Mạch. 

Tiếng điều hoà vận hành ong ong, ngoài cửa hành lang truyền đến tiếng bước chân, mọi người nhẹ giọng nói chuyện với nhau, tiếng bài đăng weibi mới. 

Tất cả đều bay vào tai Kiều Mạch. 

Bên ngoài là một gian văn phòng, trên bàn đặt vài câu bút, còn có một vài cây bút được dọn đặt ở ống đựng bút, trên bàn đặt một notebook, bên cạnh đặt một chậu lục la, vô cùng xanh mượt. 

Phía sau cửa đạt một cái giá áo, ở trên treo một chiếc áo trắng, trông quen thuộc vô cùng. 

Rõ ràng là hắn ở trong mộng gặp qua bộ dáng, lại hoặc là nói, bởi vì ở trong hiện thực gặp qua, cho nên ở bị thôi miên thời điểm bất tri bất giác phóng tới rồi trong mộng.

Kiều Mạch hoảng hốt, cho rằng mình phân không rõ cảnh trong mơ cùng hiện thực.

“Kiều Mạch.”

Chúc Thanh Phi từ đâu vội vàng chạy đến, đỡ lấy cánh tay Kiều Mạch, có chút lo lắng nhìn anh.

“Anh ta không có việc gì đâu.” Lý An ở một bên lười biếng đánh ngáp, ánh mắt quay vài vòng, cuối cùng vẫn không nói gì.

Được rồi, hai người là bạn học nhiều năm, anh cũng không nghĩ nhiều…… Bằng không vẫn nên trở về tra xem lúc còn là bạn học, quan hệ của ba người họ có thật sự tốt không. 

Thực khả nghi.

“Tôi không có việc gì.” Kiều Mạch theo bản năng đẩy tay Chúc Thanh Phi, bỗng nhiên lại phục hồi tinh thần lại, “Thanh Phi, cậu có thể……”

“Tôi có thể cái gì?” Chúc Thanh Phi nhìn anh.

Kiều Mạch nhấp nhấp môi, cảm thấy nơi này không phải nơi nói chuyện, lại lắc lắc đầu.

“Được, tôi đã giúp anh xin bệnh viện rồi, bọn họ nói tôi có thể đưa cậu về nhà, ở nhà chậm rãi an dưỡng.” Chúc Thanh Phi cười cười, túm lấy một chiếc áo khoác khoác lên người Kiều Mạch, “Trước cậu nên mạc áo, cẩn thận cảm lạnh.”

Kiều Mạch đưa tay sờ sờ áo lông vũ: “Hôm nay…… là ngày bao nhiêu?”

“29, làm sao vậy?” Chúc Thanh Phi khó hiểu.

“Là năm mấy…… tháng mấy?”

Lý An chớp chớp mắt: “Anh không phải là người nào xuyên qua đây chứ?”

Chúc Thanh Phi nhàn nhạt nhìn Lý An, người sau rụt rụt cổ: “Tiểu thuyết đều nói như vậy riết mà.”

“Hôm nay là ngày 29/12/2015.”

Kiều Mạch ồ một tiếng.

Ra hiện giờ mới là năm 2015. 

Ngay trong lúc bị thôi miên anh đã đi qua những 1 năm, đây có được gọi là mộng hoàng lương không?

Tỉnh rồi, cái gì cũng không còn nữa. 

“Chúng ta đi về trước thôi.” nội tâm Kiều Mạch thập phần chua xót.

Chúc Thanh aphi gật gật đầu, đưa chân đá một bên Lý An, ba người cùng nhau chậm rãi đi ra khỏi văn phòng.

Ngoài kia vẫn là hành lang thật dài, trống trải mà tịch liêu.

Gió lạnh thổi từ ngoài vào cả căn phòng, thổi vào hành lang. 

Kiều Mạch mộc mặt, đi ra khỏi bệnh viện tâm thần Duyệt Đại. 

Bị Chúc Thanh Phi đuổi về trong nhà, vẫn là tiểu khu quen thuộc đó, thang máy quen thuộc, phòng ngủ quen thuộc, anh ngồi ở trên sô pha, suy nghĩ thật lâu.

Đưa tay cầm lấy chiếc điện thoại, Kiều Mạch bấm số gọi đến dãy số quen số quen thuộc. 

Điện thoại rung lên vài tiếng, rồi được bắt máy..

Kiều Mạch nhấp nhấp môi, vô cùng khẩn trương mở miệng.

“Này…… xin chào…… Xin hỏi đây có phải là Cố Nhan Tân không……”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.