Người Yêu Tôi Đều Mắc Bệnh Thần Kinh

Chương 57




Cảnh sát Lý cởi chiếc áo khoác đen trên người ra, thay đổi một chiếc blouse trắng dành cho bác sĩ. 

Kiều Mạch hoảng hốt một chút, cảm thấy đối phương tựa hồ có chút quen mặt.

Chính là vô luận Kiều Mạch nghĩ như thế nào cũng không ra, một tin tức khả dụng cũng không có. 

“Đi thôi.” cảnh sát Lý lạnh lùng mở miệng.

Xuyên qua vườn hoa hoang phế cũ nát, qua đám cỏ hôn loạn, Kiều Mạch dưới sự chỉ dẫn của cảnh sát Lý đi vào viện. 

Bác sĩ, hộ sĩ đều bận rộn chuyện của mình, trên người cảnh sát Lý mặc áo blouse trắng, có lẽ người ta cho rằng hai người là người nhà, cho nên khi anh ta đưa Kiều Mạch lên lầu đều không ai tiến đến đề ra nghi vấn.

Cứ như vậy, Kiều Mạch cùng cảnh sát Lý thuận lợi tới tầng năm.

Hành lang thật dài, trống vắng vô cùng.

Kiều Mạch rất quen thuộc, nơi này dường như anh đã tới rất nhiều lần.

Âm lãnh, ẩm ướt, trống vắng, sợ hãi đều dùng để mô tả hành lang này. 

Hai bên vách tường sơn màu lục sắc, những vách tường loan lổ màu xám đã tróc sơn, không biết từ nơi nào thổi tới một cơn gió, thổi lên hành lang, khi thổi qua người Kiều Mạch, nó như muốn cuốn anh đi. 

Lòng bàn tay Kiều Mạch chảy ra mồ hôi.

Hành lang trống trải vô cùng, đế giày đạp lên mặt đất còn phát ra tiếng vang thật lớn, cùng với tiếng vang “Lộc cộc”, như là từ một thế giới khác truyền đến.

Phiến cửa sắt đóng rất chặt, nhưng Kiều Mạch lại cảm thấy có vô số đôi mắt vẫn đang gắt gao nhìn chằm chằm anh.

Những ánh mắt đó giấu ở trong bóng đêm, lác đác ở trong góc, như đang quan sát điểm yếu của con mồi, làm lưng Kiều Mạch chảy  mồ hôi lạnh.

Giữa sự tối tăm của hành lang loé lên tia sáng từ chiếc đèn, màu đen trăng trắng rọi sáng con đường tối đen, ngẫu nhiên có lúc còn vang lên tiếng kêu cực kỳ quái dị, đột ngột vang lên, sau đó truyền tới nơi rất xa.

Không khí sền sệt bất kham, vô cùng áp lực, mỗi một bước Kiều Mạch đều phải hao rất nhiều sức lực, anh trầm mặc đi ở phía trước, trong lòng còn có chút dũng khí, cũng đủ để anh quan sát chung quanh.

“Dừng, quẹo phải.” Phía sau cảnh sát Lý mở miệng đông cứng.

Kiều Mạch thuận theo dừng lại, nghiêng mình đi. 

Đây là phòng thứ hai đếm ngược trở lại, Kiều Mạch đến gần phiến cửa sắt, đưa mắt nhìn qua cửa kính, phòng bệnh không có một bóng người.

Mùi sắt rỉ nhàn nhạt quanh quẩn bên mũi, anh cảm giác như ngửi thấy mùi máu người. 

Dạ dày Kiều Mạch cuồn cuộn lên, cảm giác như sắp phun ra đến nơi. 

Cảnh sát Lý trầm mặc nhìn lướt qua Kiều Mạch, móc một chuỗi chìa khoá từ túi ra rồi cắm vào ổ. Khoá nhẹ quay một vòng mở phiến cửa sắt ra. 

“Kẹt ——”

Cửa sắt phát ra một tiếng rên rỉ quái dị, tiếng vang lên giữa hành lamg yên tĩnh.

Kiều Mạch đứng ở giữa phòng bệnh, quét chung quanh một vòng, nhìn không ra ở đây có cái gì đặc biệt.

“Anh dẫn tôi tới đây làm gì?” Kiều Mạch hỏi.

Cảnh sát Lý thu dao lại, Kiều Mạch cảm thấy lực uy hiếp của đối phương như giảm đi nhiều. 

“Cảm thấy quen thuộc không?” cảnh sát Lý hỏi lại.

Kiều Mạch lắc đầu.

Trong mắt cảnh sát Lý hiện lên một mạt thần sắc nghi hoặc, nhưng rất nhanh đã biến mất: “Anh chưa từng tới đây?.”

Kiều Mạch gật đầu.

Cảnh sát Lý trở tay đóng cửa lại, đi đến mép giường, đôi tay cầm chân giường, dùng sức nhấc, nhấc một phần của giường ra chỗ khác, sau đó cúi người, tay phải sờ soạng trên mặt đất.

Kiều Mạch nhịn không được hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”

Cảnh sát Lý trầm mặc không nói, rất nhanh, tay phải anh ta tựa hồ là sờ được gì đó, sau đó cố sức cạy một miếng gạch dưới sạch, lộ ra những tờ giấy rải rác ở bên dưới. 

“Chính anh tự xem đi.” cảnh sát Lý cầm lấy tập giáy, đặt vào tay Kiều Mạch. 

Trên giấy dính đầy tro bụi, Kiều Mạch không có lo lắng việc này, nâng đôi tay bị khoá lên, nhận lấy tập giấy. 

Ngày 05/03/2016. Thứ Bảy. Có gió thổi

Bọn họ phát hiện, tôi không còn được viết nhật ký nữa, hơn nữa còn gia tăng trị liệu đối với tôi. 

Khi nào tôi mới có thể được xuất viện để gặp em ấy.

Ngày 11/03/2016. Thứ Sáu. Mưa nhỏ. Không gió

Việc giấu nhật ký thật quá khó khăn, tôi hy vọng họ không phát hiện ra. 

Tôi cần phải lẻn ra ngoài thật nhanh, em ấy đợi tôi lâu lắm rồi. 

Ngày 29/03/2016. Thứ ba. Gió nhẹ

Em ấy còn đang đợi tôi.

Ngày 15/04/2016. Thứ Sáu. Có gió

Cuốn nhật ký thứ ba lại bị phát hiện. 

Tôi thật buồn. 

Ngày 03/05/2016. Thứ ba. Mưa to. Có gió

Bọn họ nói bệnh tình của tôi dần dần ổn định, tôi nói rồi tôi sẽ xuất viện nhanh thôi. 

Nhanh thôi mà, chờ anh nhé!

:-d

Ngày 16/05/2016. thứ Hai. Gió nhẹ

Làm sao anh có thể quen em được!

Anh sao có thể quên!

Sao lại có thể lấy cớ này không cho anh xuất viện!

Ngày 15/06/2016. Cuối tuần thứ ba. Nhiều mây. Không gió

Bọn họ đến xem càng ngày càng nhiều lần. 

Khoảng thời gian này tôi không thể viết được

Họ sẽ làm gì?

Có nguy hiểm thì làm sao bây giờ?

Ngày 25/06/2016. Cuối tuần thứ tư. Trận mưa. Có gió

Hình như tôi thấy em ấy. 

Đây là lần thứ 103 tôi thấy em. 

Tất cả mọi người nói là tôi ảo giác.

Nhưng rõ ràng tôi đã thấy mà. 

Ngày 06/09/2016. Thứ ba. Nhiều mây. Có gió

Tôi muốn xuất viện.

Chờ anh.

:-d

Kiều Mạch dường như đã đến đây, nhưng là lần đầu thấy nhật ký. 

Có lẽ là ra viện, nhưng không biết vì cái gì, những tờ nhật ký này lại không mang theo, có lẽ là quên, có lẽ là không thể mang đi, tóm lại giữ lại, hơn nữa đã để Kiều Mạch thấy. 

“Hiểu chưa?” cảnh sát Lý hỏi.

Kiều Mạch đưa mắt nhìn anh ta: “Nơi này là phòng bệnh Trác Tuấn Vũ.”

“Đúng.”

Đối phương khẳng định ngược lại khiến  trong lòng Kiều Mạch nghi hoặc: “Anh sao lại biết cậu ta cất đồ ở đây.”

Camhr sát Lý cười như không cười, không nói gì, đẩy giường về chỗ, sau đó kéo Kiều Mạch đi ra ngoài, đi tới một gian phòng bệnh khác. 

Cấu tạo phòng giống nhau y như đúc, lộ ra một chút ánh sáng, chiếc giường lẻ loi đặt ở giữa, nhưng khiến người ta bắt mắt là đối diện đuôi giường là một vách tường. 

Những vết tróc sơn loang lổ được phủ kín một lớp sơn khác, không hề hợp với khung cảnh chung quanh, có vẻ quỷ dị vô cùng. 

“Anh biết nơi này không?” cảnh sát Lý chỉ vào lớp sơn mới. 

Kiều Mạch trầm mặc.

“Máu.” cảnh sát Lý dùng con dao khoét khoét lớp sơn, lớp sơn màu xanh bị cạy ra, lộ ra bên trong là vết máu loang lổ đã khô. 

Kiều Mạch cảm giác mình lại một lần nữa ngửi thấy mùi máu tanh. 

“Nơi này là phòng của Đinh Thu Vinh.” Kiều Mạch miễn cưỡng ngăn cảm giác hỗn loạn. 

Hồi ức phai nhạt dần dần hiện lên, giống như tầng tầng lớp lớp thuỷ triều, bao phủ chân anh,, eo anh, trái tim anh, cổ anh.

Bao phủ cả đỉnh đầu anh. 

Cảm thấy hít thở không thông, trước mắt là những giọt máu đỏ tươi, từng lát thịt trăng trắng, hỗn hợp là miếng ớt cay hồng đỏ, tràn ngập cảm quan Kiều Mạch. 

Kiều Mạch có chút thống khổ ôm đầu ngồi quỳ lên trên mặt đất.

“Máy của Đinh Thu Vinh.” Cảnh sát Lý nói, “Lúc ở đây, miệng vết thương của hăn còn chưa khỏi hẳn.”

“Anh sao lại biết!” Kiều Mạch cảm thấy lo sợ, anh không muốn nghe lại chuyện này, “Anh đến tột cùng sao lại biết nhiều như vậy!”

Anh cảm thấy đại não mình như mất khả năng suy nghĩ, bên trong như có máy khoan điện ong ong tác hưởng, mỗi một chút đều truyền đến cảm giác đau nhức. Thanh âm đảo loạn toàn bộ thế giới, làm anh cầm lòng không đậu muốn la to, vùng thoát khỏi loại cảm giác này.

“Anh nhớ được cái gì rồi?” thanh âm cảnh sát Lý có chút mờ ảo.

“Cố Nhan Tân……” Kiều Mạch thấp giọng hét, anh đau đầu vô cùng, mọi chuyện trong nháy mắt đều quên mất, anh đâu chỉ nhớ có mình Cố Nhan Tân. 

Cảnh sát Lý trầm mặc chớp mắt, bỗng nhiên đưa tay túm Kiều Mạch lên, nghiêng ngả lảo đảo túm ra khỏi phòng bệnh.

Vừa thoát ra khỏi phòng bệnh, Kiều Mạch cảm giác không khí áp lực chung quanh như biến mất, đại não đau đớn của anh cũng dần biến mất, chỉ có mồ hôi chậm rãi chảy xuống từ trán anh. 

Giống như được vớt ra từ làn nước lạnh, quần áo phía sau lưng bị mồ hôi tẩm ướt.

“Đi gới tôi.” Cảnh sát Lý tiếp tục túm lấy Kiều Mạch. 

Kiều Mạch cho rằng còn một gian phòng bệnh nữa, nhưng ngoài dự đoán, đây là một gian phòng như văn phòng  sạch sẽ, sáng sủa, trên bàn bệnh còn có lịch để bàn, folder cùng với ống đựng bút, máy tính bên cạnh còn có một chậu lục la còn xanh mượt, tươi tốt. 

Phía sau cửa có một con giá áo, phía trên treo vài chiếc áo sơ mi trắng và vài bộ tây trang, cánh mũi tràn ngập hương vị nước sát trùng, làm bớt dần mùi máu tươi trong đại não của Kiều Mạch. 

Anh thở dốc ngồi vào bàn công tác đối diện ghế mềm, rũ đầu tựa hồ hao hết sức lực trên người.

“Nhớ rõ nơi này không?” cảnh sát Lý lại một lần mở miệng.

Kiều Mạch vô lực ngẩng đầu nhìn lướt qua chung quanh.

Không nhớ rõ.

Đây là văn phòng bác sĩ Lý, anh đã từng tới nơi này, cùng bác sĩ Lý nous chuyện. 

Khoan đã……

Kiều Mạch bỗng nhiên ngẩng đầy đối mặt với cảnh sát Lý. 

“Anh và bác sĩ Lý…… Là quan hệ gì?”

Cảnh sát Lý lạnh lùng kéo kéo miệng mình: “Tôi là em trai cùng cha khác mẹ với anh ta.”

Kiều Mạch cảm thấy đại não mình như bị một trận co rút đau đớn, anh không nhịn được đè lại huyệt Thái Dương thong thả xoa ấn, giảm bớt đau đớn cho mình.

Anh hẳn là nên nghĩ đến sớm, hẳn nên đoán ra được cảnh sát Lý khi anh ta khoác lên mình chiếc áo bác sĩ. 

Vì sao cảnh sát Lý lại biết cửa sau bệnh viện Duyệt Đại, vì sao anh ta lại hiểu biết về bệnh viện như vậy, vì sao anh ta lại có chìa khoá của bệnh viện, vì sao anh ta lại biết nhiều về Đinh Thu Vinh và Trác Tuấn Vũ như vậy. 

Vì sao khi thấy anh ta mặc chiếc áo blouse đó lại mang lại cảm giác quen thuộc đó như thế. 

Hoá ra là như thế này.

“Tôi giấu anh ở đây, vĩnh viễn sẽ không có ai có thể tìm thấy anh.” cảnh sát Lý chạm lên mặt Kiều Mạch, “Anh đã nằm  ở trong tay của tôi, sẽ trở thành một con người mới.”

Kiều Mạch tức khắc cảm giác được một trận sởn tóc gáy.

Cảnh sát Lý mở một căn phòng chưa tạp vật, đẩy Kiều Mạch vào.

“Anh không thể làm như vậy!” Kiều Mạch cực lực khống chế mình, muốn khiến mình bình tĩnh lại, đại não co rút khiến anh đau đơn, cơn đau đó chỉ khiến anh muốn ngất đi thật nhanh, hai tay của anh gắt gao bắt lấy khung cửa, dùng sức quá mức, ngón tay biến trắng vì dùng một lực lớn không hiện lên một tia huyết sắc. 

“Anh sẽ được nhìn trộm, máu tươi, bệnh trạng ở bên nhau, anh sẽ tự trở thành sở hữu của chính mình. Mà tôi, sẽ trở thành một người chứng kiến.”

Cảnh sát Lý một lần nữa lộ ra nụ cười quen thuộc, vô cùng văn nhã, lại mang theo một hương vị cổ điển điên cuồng. 

“Nằm mơ!”

Kiều Mạch phẫn nộ hô to.

“Anh vĩnh viễn là của tôi! Anh chú định thất bại!”

Cửa chưa hoàn toàn bị đóng lại, Kiều Mạch thấy cửa văn phòng bị đẩy ra, một bác sĩ mặc áo blouse trắng chậm rãi đi đến, trong lòng Kiều Mạch không khoit bốc cháy lên một tia hy vọng.

“Anh.” cảnh sát Lý nói làm tâm Kiều Mạch trầm xuống.

Bác sĩ Lý gật gật đầu, song song đứng chung một chỗ với cảnh sát Lý, nhìn Kiều Mạch. 

Bọn họ nghịch quang, Kiều Mạch thấy không rõ mặt đối phương, chỉ cảm thấy hình ảnh lọt vào trong tầm mắt thập phần mơ hồ, mà hai người cũng càng ngày càng giống, sau đó, cơ hồ như biến thành một người.

“Đây đến tột cùng là chuyện gì xảy ra!” Kiều Mạch cảm giác được một trận sợ hãi, “Đến tột cùng là làm sao vậy?!”

“Kiều amạch!!!”

Ngoài cửa hành lang truyền đến một tiếng kêu nôn nóng hoảng loạn, thanh âm của Cố Nhan Tân dội vào tai Kiều Mạch khiến tâm anh nhảy dựng lên. 

Kiều Mạch cảm thấy cả người nhẹ bẫng, choáng váng mọi cảm giác đều biến mất, mà đứng trước mặt là khuôn mặt lạnh nhạt của hai anh em họ Lý, họ đến cửa cùng đóng chặt cửa lại. 

Nột giây trước khi cửa đóng, bỗng truyền đến một tiếng vang lớn, Kiều Mạch tựa hồ nhìn thấy Chúc Thanh Phi mặc một chiếc áo khoác màu xanh đụng cửa xông vào, cánh cửa sắt cứ thể bị đá văng. 

Sau đó thế giới biến thành một màn đêm, mọi thanh âm đều biến mất không thấy, ánh sáng bị nuốt chửng toàn bộ.

Kiều Mạch thậm chí không cảm giác được bản thân còn tồn tại hay không?!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.