Người Yêu Tôi Đều Mắc Bệnh Thần Kinh

Chương 55




Trong phòng tắm bốc lên một màn sương mù, tầm mắt trở nên mơ hồ, tóc Kiều Mạch bị nước ấm tẩm ướt, mềm mại dính ở trên trán, có bọt nước chảy xuống đọng ở cằm, tụ lại rơi xuống mặt đất, hỗn hợp bọt và nước hoà với nhau chảy xuống cống thoát. 

Đã 9 giờ nhiều, Kiều Mạch kiên quyết cự tuyệt ý muốn của Cố Nhan Tân là cùng nhau tắm rửa, một mình vào phòng tắm.

Bọt trên người đã trôi hết, Kiều Mạch duỗi tay lấy một chiếc khăn tắm, chuẩn bị lau khô thân thể.

“Kiều Mạch Mạch ~” phòng khách truyền đến thanh âm của Cố Nhan Tân. 

Kiều Mạch đóng vòi hoa sen, một bên trả lời: “Làm sao vậy?”

“Em phát hiện một chuyện nha! Nhất định phải chính miệng nói cho anh biết!” Thanh âm Cố Nhan Tân dần dần lớn hơn, càng lúc càng gần, trong cả câu nói đó, chữ đầu tiên nghe ở phòng khách, mà chữ cuối cùng lại là ỷwowcs cửa phòng tắm. 

Trong lòng Kiều Mạch hô một tiếng không tốt, vội vàng đưa tay đi chống cửa phòng tắm, miệng vội nói: “Em từ từ nói, đừng tiến vào!”

Lời còn chưa dứt, tay anh chưa kịp đưa qua, Cố Nhan Tân đã phá cửa vào.

“Em muốn nói, tên cớm họ Lý thật là lợi hại!” Tay Cố Nhan Tân cứng nhắc, một bên nói một bên đưa tầm mắt nhắm tới Kiều Mạch, thanh âm dần dần trì độn xuống, “…… Amh vì sao…… Không mặc quần áo……”

Kiều Mạch: “…… Anh đang tắm rửa.”

Ánh mắt Cố Nhan Tân dạo qua một vòng trên cơ thể xích loã của Kiều Mạch, liền cảm giác xoang mũi nóng lên, căn bản không kịp phản ứng, máu mũi đã tích táp chảy xuống.

Kiều Mạch: “…… Em đi ra ngoài đi.”

Cố Nhan Tân gật đầu như trống bỏi, tay cứng nhắc vội mở cửa ra ngoài, cọ cọ cọ cởi quần áo của mình.

“Em cởi rồi.”

Kiều Mạch:……

Ấn Cố Nhan Tân ở trên tường bắt đầu xử, thành công khiến Cố Nhan Tân ngậm miệng lại, chỉ có thể dùng miệng để làm, Kiều Mạch rốt cuộc vừa lòng, ôm hắn đi vào phòng ngủ.

Hai người ôm nhau, ở trên giường nói chuyện trong chốc lát, Kiều Mạch bỗng nhiên nhớ tới một việc.

“Vừa rồi em định nói gì với anh?”

Cố Nhan Tân mờ mịt nghĩ nghĩ, lại lấy ngón tay của Kiều Mạch vào miệng khẽ cắn: “Em quên rồi, khẳng định là không quan trọng.”

Kiều Mạch:……

Cố Nhan Tân dừng một chút, yên lặng phun ngón tay Kiều Mạch ra, nghĩ nghĩ, lại rút khăn giấy, lau khô ngón tay của anh, lúc này mới ngồi ngay ngắn: “Ừm, em có chuyện muôn nói.”

“Chuyện gì?” Kiều Mạch cũng không có cảm giác kinh ngạc, tính cách người này đã vốn vậy, anh sớm đã thành thói quen.

“Chuyện của tên cớm kia.” sắc mặt Cố Nhan Tân nghiêm túc, hắn quăng thân mình muốn xuống giường, thân thể lại cứng đờ một chút, eo bủn rủn đau đớn làm hắn thiếu chút nữa rên thành tiếng, bắt đầu mắng Cố Nhị ở trong lòng, hắn quăng chân ra phòng ngủ, đến ngoài cửa phòng tắm tìm kiếm cái gì đó. 

Cố Nhan Tân không quan tâm đến các thứ khác, gian nan đỡ eo một lần nữa lên giường.

“Anh xem cái này.” ngón tay Cố Nhan Tân đặt lên, mở ra một phong bưu kiện, cứng nhắc đưa cho Kiều Mạch. 

“Đây là……” Kiều Mạch có chút nghi hoặc đưa tay nhận.

“Về chuyện của  cảnh sát Lý, đại bộ phận toàn bộ đều ở chỗ này.” Cố Nhan Tân bình tĩnh mở miệng, “Em hoài nghi thân phận cảnh sát của anh ta có thể là giả tạo.”

“…… A?” Kiều Mạch được không thể tưởng tượng nổi, loại thân phận này còn có thể giả tạo? Chuyện giả thân phận mà nói, khi chọn phải thập phần nghiêm túc, đừng nói là toàn bộ tin tức cá nhân, ngay cả tổ tông mười tám đời nói không chừng đều có thể điều tra ra.

Rốt cuộc thân phận cảnh sát quá mức mẫn cảm.

“Trước mắt chỉ là hoài nghi mà thôi, còn chưa có chứng cứ, Lý An và Chúc Thanh Phi đã xuống tay tra xét.”

Kiều Mạch hỏi: “Bọn họ nói cho em?”

Cố Nhan Tân gật gật đầu.

“Bọn họ làm như thế nào phát hiện thân phận cảnh sát Lý có thể là giả tạo?”

“Lý An nói tên cớm kia tựa hồ không có tố chất của một cảnh sát.” Cố Nhan Tân trầm giọng nói, “Cha anh ta trước kia là cảnh sát, cho nên đối với anh ta tương đối mẫn cảm, quan sát cũng thập phần tinh tế.”

“Nhưng về phương diện tâm lý của cảnh sát Lý lại rất chuyên nghiệp.” Kiều Mạch nói, “Nếu thật sự muốn tra, cũng nên xem xét phương diện này một chút.”

“Ừm.”

Cố Nhan Tân cau mày, vẫn là vẻ mặt lo lắng, Kiều Mạch thấy thế cười an ủi hắn: “Em không cần nghĩ nhiều, có lẽ không khoa trương như vậy đâu. Em ngẫm lại xem, hắn trơ thành cảnh sát cũng một thời gian rồi, nếu thân phận thật là giả tạo, đồng nghiệp trong cục không chút phát hiện sao?”

“Có lẽ anh nói có lý, nhưng là em vẫn không yên lòng như cũ.” Cố Nhan Tân cầm tay Kiều Mạch, “Em chỉ là cảm thấy ở chân tướng chưa điều tra rõ, anh cần cẩn thận mới tốt.”

Kiều Mạch cũng hiểu mình có tố chất thu hút bệnh nhân tâm thần, cảm thấy Cố Nhan Tân nói thập phần có lý, lập tức gật đầu đồng ý nói: “Được, em sẽ chú ý. Lúc nào thất nghiệp, em cũng không cần ra cửa, cũng chỉ có thể dựa vào anh bao nuôi.”

Cố Nhan Tân nghe vậy, cong khóe môi, lại bị hắn đè ép xuống, nói: “Ước chừng kết quả còn cần mấy ngày nữa, Lý An nói ba ngày điều động nội bộ có thể tra được.”

“Cái này cũng không gấp, em bảo cho anh ta cứ từ từ tra.” Kiều Mạch nói, “Tra cẩn thận một ít cũng tốt hơn.”

“Không biết anh ta đến tột cùng muốn làm cái gì?” Cố Nhan Tân thấp giọng nói, “Mục đích của anh ta là cái gì?”

“Rồi một ngày sẽ biết thôi.” Kiều Mạch an ủi, “Em nếu đã thuê Lý An, cũng phải tin tưởng năng lực của họ.”

Trong mắt Cố Nhan Tân hiện lên một mạt màu lạnh, ngay sau đó biến mất không thấy, hắn lấy lại bình tĩnh, giương mắt nói: “Không còn sớm, ngủ đi.”

“Ừm, ngủ đi.” Kiều Mạch cười cười, đưa tay nâng mặt Cố Nhan Tân, hạ một nụ hôn lên môi hắn, “Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Cố Nhan Tân ngăn không được nụ cười nở bên môi. 

Kiều Mạch đưa tay tắt đèn, bên trong phòng ngủ một mảnh đen nhánh, nơi xa truyền đến còi thập phần mờ ảo, ánh đèn mông lung trong thành phố như bị bóng đen nuốt chửng. Chiếc đồng hồ trong phòng ngủ phát ra ánh sáng huỳnh quang mờ mờ, ngẫu nhiên bên người truyền đến âm thanh ma sát với vải dù nhỏ nhưng yên tĩnh và tốt đẹp.

Mười ngón tay đan xen nhau, Cố Nhan Tân và Kiều Mạch dần dần bình ổn nhịp thở. 

Kiều Mạch nghiêng người, lẳng lặng nhìn hắn.

Đưa ngón tay phác hoạ lại đường nét khuôn mạt cảu Cố Nhan Tân, Kiều Mạch chạm nhẹ lên má của hắn, sau một lúc lâu, tay nắm tay thật chặt. 

“Cám ơn em.”

Buổi sáng tỉnh lại, Kiều Mạch phát hiện trên giường chỉ có một mình, anh ôm lấy chăn ngồi dậy, bỗng nhiên trong lòng hoảng hốt, nghĩ tới chuyện không tốt.

“Cố Nhan Tân!” Kiều Mạch không thèm xỏ dép đã chạy ra ngoài, cả người suýt chút nữa ngã, vẻ mặt nôn nóng.

Phòng khách truyền đến tiếng bôm bốp, Cố Nhan Tân hoảng loạn vọt vào, đôi tay nâng bả vai Kiều Mạch vội hỏi: “Làm sao vậy? Làm sao vậy, có phải gặp ác mộng hay không?”

Kiều Mạch nắm lại tay hắn, nhìn Cố Nhan Tân hỏi: “Nói cho anh, em lại trộm đi nấu cơm đúng không?”

Cố Nhan Tân:……

“À…… Em không có……” Cố Nhan Tân thương tâm muốn chết.

Kiều Mạch thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Làm anh sợ muốn chết, buổi sáng không thấy em, anh còn tưởng rằng em lại đi nấu cơm.”

Mặt Cố Nhan Tân như không còn gì luyến tiếc. 

“Hôm nay không đi làm sao?” Kiều Mạch rửa mặt, ở trong phòng bếp đơn giản vốc chút nước. 

Cố Nhan Tân cũng không chê, xì xụp ăn hai chén lúc sau lau lau miệng nói: “Em không muốn đi.”

“Hả?” Kiều Mạch khó hiểu, “Hôm nay thứ tư, em vì sao không đi làm?”

Cố Nhan Tân nói thật lòng: “Em muốn ở nhà chăm sóc anh.”

Kiều Mạch: “…… Em coi anh là cái gì?”

“Lão công.”

Mặt Kiều Mạch tự nhiên đỏ lên một chút, bị đáp án bất thình lình của Cố Nhan Tân làm cho lúng túng: “Em đừng nói bậy.”

Cố Nhan Tân hắc hắc cười hai tiếng, nghiêng người chảy vào nằm trong lòng ngực của Kiều Mạch, vuốt tay anh nói: “Anh chính là tiểu tâm can của em, tiểu bảo bối nhi của em, là miếng thịt nhỏ của em, là darling của em, là thiên sứ của em, là trái tim của em, là linh hồn của em, là sinh mệnh của em, là tất cả……”

Kiều Mạch vô cảm đẩy hắn: “…… Em cút đi.”

Tiễn Cố Nhan Tân, Kiều Mạch ở nhà xem phim, mắt thấy sắp đến giữa trưa, anh lúc này mới cầm tiền và chìa khóa, lững thững đi siêu thị.

Xuất phát từ sự cẩn thận trong lòng, Kiều Mạch khi đi ra ngoài đều nhìn xung quanh một lượt, lại tinh tế cảm thụ trong chốc lát, xác nhận không có người theo dõi mình, mới nhẹ nhàng thở ra, rời khỏi toà nhà.

Tuy rằng trong miệng an ủi Cố Nhan Tân không cần lo lắng cho anh, nhưng trên thực tế Kiều Mạch cũng không phải cái loại thần kinh thô có thể chạy trốn hay thế nào, tương phản, anh đối xử với bản thân vẫn luôn thật cẩn thận, vô luận như thế nào, ở tình huống này, anh đều nỗ lực bảo hộ mình, đem an nguy của bản thân đều đặt ở vị trí thứ nhất.

Lên đường bình an không có việc gì, kiều mạch đi siêu thị mua một ít rau dưa hoa quả, xách theo hai túi đồ trở về, lại một lần đi đến con đường trở về khu nhà, Kiều Mạch ý thức được không thích hợp.

Lúc anh đi không phát hiện cái gì dị thường, nhưng khi trở về, lại giống như bị người theo dõi.

Không biết có phải bởi vì hiện tại đúng là giờ ăn cơm trưa hay không, Kiều Mạch phát hiện trước sau đều không có người nào, trên con đường này chủ nghe thấy độc có bước chân của anh, nhưng phía sau lại có cảm giác vô hình nào đó rất cường liệt. 

Tuyệt đối không phải anh ảo giác.

Kiều Mạch rõ ràng ý thức được chuyện này.

Đã từng có vô số lần bị theo dõi nên anh cũng không doạ đến sợ, sắc mặt Kiều Mạch bất biến tiếp tục đi về phía trước, nhưng thân thể anh lại căng thẳng, mọi chuẩn bị như trở nên khó khăn. 

Trước mắt khi chuyển chỗ, phía sau vang lên tiếng vang, có người từ phía sau Kiều Mạch ép tới, đang nhanh nhẹn tiếp cận anh.

Ở trong lòng yên lặng nhẫn nại, Kiều Mạch căn chuẩn thời gian sẽ quay lại bắt tên này, bỗng nhiên tay phải sau này vung, túi hoa quả cần trên tay vứt mạnh lên người đằng sau đang tiến tới. 

Người tới kêu lên một tiếng, lập tức phản ứng lại, nhấc chân định đá Kiều Mạch, nhưng Kiều Mạch phản ứng nhanh hơn, tay phải nắm thành nắm tay, dùng sức đấm một quyền thật mạnh lên mắt người nọ 

“Quả nhiên là anh!” Kiều Mạch lúc này đã thấy rõ gương mặt đối phương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.