Người Yêu Tôi Đều Mắc Bệnh Thần Kinh

Chương 53




Lại mớm Cố Nhan Tân ăn một chút, Kiều Mạch thật sự là chịu không nổi hai người sến súa như vậy, anh duỗi tay đẩy đẩy đối phương, đặt đũa trong tay xuống. 

“Em có cảm thấy vấn đề này nó hơi sến súa không.”

Cố Nhan Tân lắc đầu: “Không cảm thấy.”

“Ồ.” Vì thế Kiều Mạch lại yên tâm thoải mái mớm cho Cố Nhan Tân, đối phương cũng mớm anh lại vài miếng. 

Một bữa cơm lăn lộn lúc lâu, hai người ăn sạch sẽ, sau đó mới rửa sạch hợp cơm, dọn dẹp một chút, Cố Nhan Tân đứng dậy phao cho Kiều Mạch một ly trà. 

“Anh không uống trà.” Kiều Mạch vôuj vàng cự tuyệt.

Cố Nhan Tân có chút kỳ quái: “Em nhớ rõ trước anh thích nhất uống trà mà, văn phòng cũng dựa theo khẩu vị của anh, cho thêm vài thứ đó.”

Lúc Cố Nhan Tân định uống, Kiều Mạch liền ngăn lại, nói gì đó, Cố Nhan Tân hừ hừ mấy tiếng rồi rũ đầu. 

Cũng may Cố Nhan Tân cũng không phải thật sự muốn uống, cũng không rối rắm chuyện này, chỉ cùng Kiều Mạch ngồi trên sô pha, ở bên nhau nói chuyện, không làm bất kì một chuyện gì khác, chỉ nói một vài lời âu yếm, cũng như những cặp tình nhân bình thường giản dị. 

Chờ tới lúc sau, Kiều Mạch cũng phải ra về. 

Dọn dẹp một vài thứ, Cố Nhan Tân đưa đến cửa văn phòng.

“Anh đi đây.” Kiều Mạch nói.

“Anh thật sự phải đi à.” Cố Nhan Tân nói.

“Đúng vậy.”

“Vậy được rồi, anh đi đi.” Cố Nhan Tân lưu luyến.

Kiều Mạch: “…… Chúng ta dừng tại đây thôi.”

Mắt thấy tình cảnh hồi sáng lại tái hiện, Kiều Mạch vội vàng mở miệng đánh gãy lời nói giữa hai người với nhau, sợ còn như vậy thì sẽ không có chuyện dừng lại mà tiếp tục cuộc đối thoại này. 

“Được rồi được rồi, anh đi thật đây.” Kiều Mạch nói.

“Anh thật sự……”

“Em câm miệng.” Kiều Mạch hắc tuyến, “Nói thêm một câu ạn liền đán em đấy, có tin hay không.”

Cố Nhan Tân quả nhiên ngoan ngoãn câm miệng.

Quả nhiên là bạo lực mới có hiệu quả, đối phó loại người như Cố Nhị thì đây là cách tốt nhất mà anh thu được qua kinh nghiệm bấy lâu. 

Kiều Mạch quay đầu, tầm mắt lập tức dừng trên người Nguyễn Thanh. 

Có lẽ là vừa rồi tan họp, trong phòng hội nghị đi từng người từng tốp ra, Nguyễn Thanh đứng ở một bên, dựa nghiêng vách tường, lẳng lặng nhìn Kiều Mạch, không thể nói cặp mắt kia mang theo cảm xúc gì, chỉ là thập phần phức tạp, anh dường như thấy được khung cảnh bên trong mắt gã. 

Ánh mắt Kiều Mạch dần dần trầm xuống dưới.

Giống như là từ ngốc bạch phim thần tượng sến súa lập tức quay ngoắt 180 độ thành kịch truyền hình CCTV mang không khí nghiêm túc, thân là vai chính, ba người trầm mặc thật lâu.

Kiều Mạch nhấc chân, đi đến thang máy.

Khoảng cách hai người càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, sau đó thoáng qua, đưa lưng về phía nhau mà đi.

Kiều Mạch ấn sáng thang máy, đứng ở ngoài cửa ánh mắt lạnh nhạt.

Anh chưa bao giờ cho rằng Nguyễn Thanh đối với anh chính là tình yêu, loại này giống như kẻ mắc khuynh hướng chiếm hữu hơn hết, cảm giác tò mò, thích mới mẻ, có lẽ còn có mặt tình cảm rất phức tạp, nhưng anh không thấy được bên trong có tình yêu.

Cho dù là nam nhân, anh cho rằng tình yêu chân lý cũng do mình hướng tới, máu và bạo lực chưa bao giờ là một bộ phận tình yêu, Kiều Mạch không thể tiếp thu loại tình cảm như vậy.

Không chỉ không thể tiếp nhận, mà là anh từ đầu đến cuối, không hề có timhf cảm với Nguyễn Thanh. 

Đinh ——

Cửa thang máy mở.

Kiều Mạch nhấc chân đi vào, xoay người đứng yên, mắt nhìn thẳng.

Nhìn số chậm rãi nhảy lên, cố Cố Nhan Tân thu hồi ánh mắt, chuyển dời đến trên người Nguyễn Thanh đang đứng ở đó. 

“Còn chưa buông tay sao?” Cố Nhan Tân đè áp khóe môi, cười lạnh nhạt.

Nguyễn Thanh nhìn Cố Nhan Tân thật sâu: “Tôi thua sao?”

“Anh không thua.” Cố Nhan Tân lại tươi cười, “Anh từ trước đến nay đều không tham gia vào.”

“Có lẽ anh chưa từng coi tôi là đối thủ.” Nguyễn Thanh chậm rãi mở miệng nói, “Nhưng từ nhỏ đến lớn, anh đều là hình tượng mà tôi muốn. Mặc kệ bất luận thứ gì.”

Cố Nhan Tân nheo nheo mắt: “Anh vẫn luôn nghĩ như thế?”

“Đúng vậy.”

Cố Nhan Tân cười nhẹ một tiếng: “Thật đáng tiếc, tôi đã từng luôn coi anh là bạn.”

Ngón tay Nguyễn Thanh run lên một chút, gã nhìn Cố Nhan Tân mà môi rung rung, hình như là muốn nói gì đó, nhưng Cố Nhan Tân đã lạnh nhạt đóng cửa văn phòng.

Ngăn cách gã ngoài cửa. 

Nguyễn Thanh hít sâu một hơi, sửa sang lại cảm xúc. Xoay người, trên mặt gã lại một lần nữa treo lên nụ cười ôn hòa mà trấn định, vẫn là một Nguyễn Thanh bình tĩnh. 

Một lần nữa ngồi trở lại bàn công tác, khuôn mặt Cố Nhan Tân trở nên có chút phức tạp. 

Trước mắt thì cảm tình sâu đậm nhất của người này là chủ nhân cách, chịu thương tổn lớn nhất cũng là chủ nhân cách. Có lẽ là không có Nguyễn Thanh, những nhân cách khác cũng sẽ không hình thành, chuyện sau đó cũng sẽ không xảy ra. 

Hắn sẽ không đi vào Viện tâm thần Duyệt Đại, cũng sẽ không gặp Kiều Mạch, cũng sẽ không yêu anh, hết thảy vẫn là vòng quỹ đạo cũ. 

Mà Kiều Mạch…..

Cũng sẽ tiếp tục vẫy vùng run sợ trong bóng ma tâm lý. 

Cứ như vậy, hắn thật sự không biết là nên cảm kích Nguyễn Thanh hay là nên phẫn nộ.

Dùng ngón trỏ đè đè huyệt Thái Dương, Cố Nhan Tân cố quên mọi cảm xúc và dòng suy nghĩ miên man trong đầu, quyết định bắt đầu làm việc.

Cả buổi sáng hôm nay đều phải tham gia hội nghị, trong lòng Cố Nhan Tân trước sau nhớ thương Kiều Mạch, hiện tại rốt cuộc có thời gian làm.

Kéo từ ngăn kéo tìm được một tấm bưu thiếp, Cố Nhan Tân dựa theo số điện thoại, gọi vào số đó. 

Điện thoại vang vài tiếng mới được bắt máy, ngay sau đó, truyền đến là một trận gà bay chó sủa, sau đó mới nghe được giọng lười biếng  của một người đàn ông mở miệng: “Ai a?”

Cố Nhan Tân trầm giọng nói: “Xin chào, xin hỏi có phải thám tử Lý An hay khônh?”

“Không sai.” Thanh âm người đàn ông kia vân lười biếng như cũ, thậm chí còn đánh ngáp một cái, “Tôi chính là Lý an, có chuyện gì sao?”

“Tôi muốn điều tra một người.” Cố Nhan Tân thấp giọng nói.

Lý An uể oải ỉu xìu hỏi: “Muốn tôi điều tra cái gì? Muốn tìm hiểu một quý bà goá chồng hay hãm hại anh em trong nhà, kỹ thuật photoshop của tôi cũng không tồi, hợp thành ảnh chụp khá tốt, người bình thường nhìn không ra, anh muốn suy xét một chút hay không.”

Cố Nhan Tân: “…… Giúp tôi điều tra một vị cảnh sát.”

Lý An điều chỉnh tinh thần tỉnh táo, huýt sáo: “Nghe nguy hiểm ghê, tôi thích.” Sau đó hắn lại cao giọng hô một tiếng, “Chúc Thanh Phi, mau lấy giấy bút, có vụ ngon này.”

“Nói nghe một chút.” Lý An nói.

“Tôi biết tên của anh ta, diện mạo, địa điểm công tác, mọi tin tức của anh ta tôi đều có thể dễ dàng tra ra được.” Cố Nhan Tân thong thả ung dung mở miệng, “Nhiệm vụ của anh là phải tra ra được những gì mà tôi không biết.”

“Đương nhiên, đây là công việc của tôi.”

“Càng kỹ càng tỉ mỉ càng tốt, một chút cũng không được buông tha.”

“Không thành vấn đề.” Lý An son sắt thề, “Chỉ cần có tiền, cho dù thói quen đi WC dùng mấy gạch giấy vệ sinh, thói quen mặc quần xót bên trái hay là xỏ bên phải tôi đều có thể giúp anh điều tra ra. Tôi là chuyên nghiệp, xin cứ tin tưởng tôi!…… Chúc Thanh Phi, không được cười!”

Cố Nhan Tân: “…… Đợi lát nữa tôi đưa tư liệu gửi qua cho anh, anh xác nhận không lầm, tiền đặt cọc sẽ được gửi tới cho anh.”

“Tôi rất thích những người sảng khoái như anh đó.” Lý An búng tay một cái.

Người sảng khoái Cố Nhan Tân đang ở bên này vội vàng điều tra cảnh sát Lý, Kiều Mạch lại đang trên đường rồi trùng hợp gặp cảnh sát Lý. 

“Kiều Mạch.” Lần này lại là cảnh sát Lý nhìn thấy Kiều Mạch đầu tiên, vội đến chào hỏi một tiếng. 

“Cảnh sát Lý?” Kiều Mạch có chút kinh ngạc, không nghĩ nhanh như vậy lại gặp được đối phương, vẫn là ở phụ cận nhà mình. 

Thật trùng hợp đến mức khó hình dung a.

“Đúng lúc vậy.” Kiều Mạch cười nói, “Lại ở chỗ này gặp được anh.”

Cảnh sát Lý cũng cười cười: “Khả năng về sau gặp được cơ hội càng nhiều.”

“Làm sao vậy?”

“Bên này có một cái án kiện người bị hại, hiện trường hành hung, tôi được yêu cầu giúp cô gái đó làm một chút can thiệp tâm lý.”

Kiều Mạch nói: “Hoá ra là như thế a, tôi còn tưởng rằng cảnh sát Lý lại đây tìm tôi đấy.”

“Làm gì có. Tôi nếu muốn tìm anh đã trực tiếp gọi điện thoại cho anh, nhưng gần đây có chút rối loạn, luôn xảy ra án tử, người trong cục sắp sửa điên tới nơi.”

Kiều Mạch không rõ anh ta là lấy cớ hay là nói thật, cũng không nghĩ nói tiếp, chỉ mở miệng nói: “Vậy mọi người vất vả nhiều rồi.”

“Còn tốt.” Cảnh sát Lý đưa tay đẩy đẩy mắt kính.

“Không biết cảnh sát Lý còn có chuyện khác không? Nếu không thì tôi muốn về nhà trước.”

“Còn có một chuyện.” Cảnh sát Lý nói, “Tôi không thấy bạn trai của anh?”

“Em ấy đi làm.” Kiều Mạch để lại tâm nhãn, “Bất quá hôm nay không có chuyện gù, hẳn là sẽ trở về tương đối sớm, anh có việc muốn tìm em ấy?”

“Không phải, tôi muốn tìm anh.”

“Sao?”

“Tôi không tiện nói vài việc với anh khi cậu ta ở cạnh.” Cảnh sát Lý nói, “Tôi có yêu cầu ngầm là nói chuyện với anh.”

Kiều Mạch dừng một chút nói: “Tôi không có gì phải gạt em ấy.”

“Có cần gạt hay không, chuyện này là anh quyết định.” Cảnh sát Lý bình tĩnh nói, “Nhiệm vụ chính của tôi là đem chuyện này nói cho anh.”

Nghĩ nghĩ, Kiều Mạch đảo mắt chung quanh, chung quanh người đến người đi, anh cũng không lo lắng cảnh sát Lý đột nhiên làm khó dễ. Tùy ý lựa chọn một cửa hàng cà phê ven đường, hai người ngồi xuống.

“Anh nói đi.” Kiều Mạch đặt túi giấy tiện lợi trong tay sang bên cạnh, ngồi ngay ngắn, ánh mắt nhìn thẳng cảnh sát Lý. 

Cảnh sát Lý cười: “Nói thật, Kiều Mạch, tôi có đôi khi cảm giác chuyện này thật không thể tưởng tượng.”

Kiều Mạch không đáp. 

Cảnh sát Lý nói: “Anh và trước đây hoàn toàn khác nhau, hiện tại anh đã không còn cảm giác tối tăm như lúc trước nữa, mọi cảm xúc trên người đều là sự tích cực hướng về phía trước.”

Kiều Mạch rốt cuộc nâng khóe môi: “Cám ơn.”

Cảnh sát Lý hỏi anh: “Anh đã bao nhiêu lâu không gặp phải ác mộng?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.