Người Yêu Nhỏ

Chương 17




Ba mẹ Lưu Đồng lại bắt đầu chuyến du lịch thứ hai ra nước ngoài. Trần Vũ Thành và Lương Bác Văn sau hôm hai người đi buổi sáng đã đến nhà Lưu Đồng. Trần Vũ Thành tới cổng đã cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, nếu như nói Ngu Y Kiệt thích tiền, đúng là khó trách cái gia cảnh này khiến người ta thích như vậy. Lương Bác Văn ấn chuông một lúc sau cửa mở ra, Lương Bác Văn mang theo Trần Vũ Thành Thành đi vào. Ngu Y Kiệt mở cửa nhà, cùng Lưu Đồng đứng đó chờ, vừa mới gặp mặt đã bắt đầu lúng túng.

Trần Vũ Thành tận lực che giấu ánh mắt mất tự nhiên nhìn hai người, Ngu Y Kiệt mời cả hai vào phòng khách, Trần Vũ Thành đến đây mục đích là hỏi cho rõ, khách sáo sẽ làm lãng phí thời gian, không bằng gọn gàng dứt khoát nói thẳng

“Y Kiệt, anh có vài chuyện muốn nói với em …”

“Được… Đi theo tôi. Bác Văn, cậu với Tonny cứ ở phòng khách chơi đi. Đợi chút nữa anh ra nấu cơm rồi mọi người cùng ăn.”

Lưu Đồng muốn đi theo Ngu Y Kiệt, lại bị Lương Bác Văn kéo tay cổ tay: “Tonny, chúng ta chơi bài đi, anh Y Kiệt nói chuyện một chút thôi mà.”

“Người hung dữ kia … Sao lại tới đây?”

“Người hung dữ? Đại sư huynh rất hung dữ sao? Không có đâu … anh nghĩ nhiều rồi, hai người bọn họ … Là bạn tốt đó.”

Lưu Đồng không yên tâm lắm, nhưng cũng nhẹ gật đầu, thế nhưng anh không muốn chơi, chỉ ôm Simpson ngồi ở trên ghế salon không nói gì cả. Lương Bác Văn chưa thấy qua Lưu Đồng như thế này, cậu cũng không biết Lưu Đồng đến cùng có bao nhiêu yêu Ngu Y Kiệt mới có thể mở rộng cửa lòng. Lương Bác Văn đành phải ngồi cạnh Lưu Đồng tự chơi điện thoại, chờ hai người kia.

Ngu Y Kiệt  dẫn Trần Vũ Thành đến thư phòng, bình thường ba Lưu nếu có làm việc sẽ đến đây tìm tài liệu, Trần Vũ Thành vừa bước vào đã muốn ôm Ngu Y Kiệt, lại bị cậu cự tuyệt

“Đại sư huynh, đừng như vậy, chuyện của tôi cùng Tonny hẳn anh cũng đã nghe Bác Văn nói đi.”

“Y Kiệt … Vì cái gì, anh liên lạc với em, em đều không trả lời, vì cái gì em cùng Bác Văn cái gì cũng nói với nhau còn anh thì không?”

“Bởi vì, tôi cảm thấy, tôi với anh cũng không có gì để nói với nhau cả, bạn bè cũng có giới hạn.”

“Y Kiệt, em thực sự thích tên điên kia sao?”

Ngu Y Kiệt khi nói chuyện luôn nhỏ nhẹ, từ tốn, thế nhưng khi nghe được hắn gọi Lưu Đồng là tên điên, Ngu Y Kiệt liền phát giận, bệnh tự kỉ là một dạng bệnh tâm lý nhưng hoàn toàn không phải điên, hơn nữa trong giọng nói của Trần Vũ Thành luôn mang theo tia giễu cợt, Ngu Y Kiệt tuyệt đối không cho phép.

“Đủ rồi! Tonny không phải kẻ điên, anh ấy yêu tôi là thật, tôi cũng vậy. Chúng tôi là nghiêm túc thật tâm.”

“Y Kiệt, em tỉnh lại đi! Tên điên kia có thể hiểu rõ yêu là gì sao? Thích cái gì, chẳng phải cũng giống như thích đồ vật đồ chơi hay sao? Còn em… Em thích, là thích tiền của hắn đúng không?”

Trần Vũ Thành ngữ khí cùng cảm xúc trên mặt đều hùng hổ dọa người. Sắc mặt Ngu Y Kiệt cũng là rất khó nhìn.

“Anh đi xa quá rồi đó! Tonny là người tôi thích, là người quan trọng đối với tôi, anh nói tôi sao cũng được, nhưng tôi không cho phép anh gièm pha anh ấy!”

“Em thích hắn vì hắn đẹp trai, em thích hắn vì hắn có tiền muốn mua gì cũng được? Những cái này chẳng lẽ anh không cho em được sao, cái gì anh cũng có thể cho em, tại sao em lại chọn hắn!”

“Cho dù anh ấy không có tiền tôi cũng không chọn anh! Bởi vì tôi không yêu anh!”

“Sẽ không, làm sao có thể…”

Trần Vũ Thành nghe nói như vậy cả người đều run rẩy, Ngu Y Kiệt không yêu hắn ư? Cậu đã từng chỉ thuộc về hắn, trong mắt chỉ có hắn, nguyện ý bỏ lại tất cả để đi theo hắn. Vậy mà giờ Y Kiệt nói không yêu hắn. Thì ra thời gian qua chỉ có một mình hắn giữ lại phần tình cảm này sao? Trần Vũ Thành vừa tiếc nuối vừa tức giận, hắn nắm chặt nắm đấm từng chút từng chút đến gần Ngu Y Kiệt, cường thế và phẫn nộ của hắn khiến Ngu Y Kiệt cảm thấy bất an Trần Vũ Thành siết chặt cổ tay Ngu Y Kiệt muốn kéo cậu vào trong ngực, Ngu Y Kiệt tránh thoát, cậu còn tưởng rằng tại nhà Lưu Đồng Trần Vũ Thành sẽ không dám làm gì cậu.

“Anh muốn làm gì, buông ra, buông ra!”

“Anh không cho em ở bên cạnh hắn … Em không thể ở cùng với hắn!”

Trần Vũ Thành không kiêng kỵ gì đem Ngu Y Kiệt giam vào trước ngực. Hắn muốn giống như trước đây, Ngu Y Kiệt  chỉ thuộc về hắn, thế nhưng Ngu Y Kiệt kháng cự, hai người trong thư phòng giằng co.

“Anh điên rồi?! Tonny cùng Bác Văn còn ở bên ngoài! Anh muốn làm gì?”

“Em là của anh, không cho phép cùng với hắn!”

Hai người xô đẩy lẫn nhau, Trần Vũ Thành đem Ngu Y Kiệt đè trên giá sách. Kẻ đang phẫn nộ luôn có sức mạnh rất lớn, Trần Vũ Thành hung hăng đè Ngu Y Kiệt xuống, ngay lúc hắn muốn cưỡng hôn Ngu Y Kiệt bất ngờ cảm giác sau lưng bị một người hung hăng giữ chặt, sau đó hướng phía sau văng ra ngoài. Trần Vũ Thành lùi về sau mấy bước, kém chút ngã xuống đất. Ngẩng đầu lên hắn nhìn thấy thân ảnh của Lưu Đồng, Lưu Đồng từ phía sau đem hắn kéo ra, sau đó ngăn trước người Ngu Y Kiệt.

Ngu Y Kiệt lúc đầu không muốn làm lớn chuyện, cho nên không có cầu cứu, không nghĩ tới Lưu Đồng xuất hiện. Ngu Y Kiệt thở dài một hơi, Lưu Đồng nắm tay Ngu Y Kiệt kiên định nói: “Đừng sợ… Tonny… Bảo vệ em.”

“Buông Y Kiệt ra, tên điên này!”

“Tôi không điên! Còn anh là người xấu!”

Lưu Đồng một bước tiến lên đánh Trần Vũ Thành một cú. Trần Vũ Thành mất cân bằng té xuống đất, hắn sờ lên bên mặt bị Lưu Đồng đánh bị thương, phẫn nộ đứng lên giận mắng một câu: “Dám đánh tao, thằng điên này, muốn chết!”

Trần Vũ Thành đánh trả Lưu Đồng một quyền, hai người thế là lao vào đánh nhau. Ngu Y Kiệt  kinh hoảng vội vàng muốn can ngăn, lúc này Lương Bác Văn cũng tới. Lưu Đồng vốn không an tâm mới đến thư phòng nhìn xem, kết quả thấy Trần Vũ Thành muốn cưỡng ép Ngu Y Kiệt. Lương Bác Văn thì nghe được trong thư phòng thanh âm cự cãi mới xông lại, kết quả nhìn thấy Ngu Y Kiệt đứng một bên đang ra sức can ngăn hai người kia đánh nhau. Ngu Y Kiệt giữ Lưu Đồng lại, Lương Bác Văn thì lôi kéo Trần Vũ Thành, mới miễn cưỡng đem hai người tách ra. Bởi vì ra tay quá nặng, trên gương mặt anh tuấn đẹp trai của cả hai người đều có vết thâm tím, sưng đỏ.

Trần Vũ Thành chùi máu bên khóe miệng mình, căm tức nhìn Lưu Đồng. Lưu Đồng cũng căm tức nhìn lại hắn, không có chút nào nhân nhượng. Ngu Y Kiệt kéo tay Lưu Đồng, nhẹ nhàng chạm vào vết thương trên miệng của anh: “Tonny, anh không sao chứ…”

“Y Kiệt … Anh không sao… Mau đuổi hắn đi đi… Anh không… Không thích hắn!”

Lưu Đồng nói không sao, thế nhưng vẫn rất tức giận. Một bên khác Lương Bác Văn cũng lôi kéo Trần Vũ Thành, sợ hắn lại nhào lên đánh tiếp. Trần Vũ Thành chỉ vào Lưu Đồng phẫn nộ quát: “Thằng điên, dù gì mày cũng là có chút tiền mà thôi, đến một ngày mày hết tiền rồi Y Kiệt nhất định sẽ rời bỏ mày!”

Lương Bác Văn vừa nói xin lỗi vừa lôi kéo Trần Vũ Thành ra khỏi thư phòng, thẳng đến lúc rời khỏi nhà Lưu Đồng, Trần Vũ Thành vẫn không khống chế được cảm xúc. Lương Bác Văn lần đầu tiên nhìn thấy hắn tức giận đến như vậy, nhưng cũng nhờ thế làm cho cậu nhìn ra Ngu Y Kiệt  với hắn mà nói quan trọng ra sao. Lương Bác Văn một mực lôi kéo cổ tay Trần Vũ Thành không nói một lời lên xe về nhà.

Lúc này ở Lưu gia, Ngu Y Kiệt nhẹ nhàng sờ lên vết thương của Lưu Đồng, trong mắt tràn đầy đau lòng. Lưu Đồng có chút thương tâm nhìn Ngu Y Kiệt, cũng không phải là vì bị đánh đau, mà là lời nói cuối cùng của Trần Vũ Thành. Ngu Y Kiệt muốn bôi thuốc lên vết thương của anh liền bị anh hất tay ra, sau đó bị anh kéo vào trong ngực ôm thật chặt.

“Y Kiệt, đừng rời bỏ anh… Anh sẽ không để cho hắn … Sẽ không để cho hắn khi dễ em.”

Ngu Y Kiệt  mặt dán tại bả vai Lưu Đồng, mặc dù lời anh nói có chút vụng về, thế nhưng cậu nghe lại cảm thấy thật ấm áp hạnh phúc. Ngu Y Kiệt ôm chặt lại anh trên vai của anh cọ xát, sau đó trả lời

“Ừ. Em sẽ không đi đâu cả.”

“Em thích cái gì, anh liền mua cho em. Em đừng rời bỏ anh…”

“Ngốc quá, dù anh không cho em cái gì em cũng sẽ không bỏ đi đâu.”

Lưu Đồng nhẹ nhàng nâng mặt Ngu Y Kiệt lên đối diện với mặt anh: “Hắn vừa rồi muốn hôn em đúng không?”

Ngu Y Kiệt vội vàng giải thích: “Em … em không để cho hắn hôn được!”

Lưu Đồng vui vẻ hôn Ngu Y Kiệt một cái, Ngu Y Kiệt ôm lấy gương mặt của anh: “Nhìn anh kìa, bị thương đến như vậy… Em cũng không biết hắn lại dám… Xin lỗi Tonny, rất đau đúng không?”

“Y Kiệt hôn hôn liền hết đau …”

Lưu Đồng nhẹ nhàng chỉ chỉ vết thương, nói không đau, thế nhưng vừa đụng một cái liền nhe răng trợn mắt. Ngu Y Kiệt giữ chặt tay Lưu Đồng: “Em cũng không phải thuốc bôi mà hôn hôn liền hết đau, ngồi im, em bôi thuốc cho nào.”

“Bôi thuốc xong có thể hôn hôn không?”

“Có thể, có thể, ngồi yên ngồi yên. Có đau hay không?”

Hai người cười nói vui vẻ bôi thuốc cho nhau, còn bên đây Trần Vũ Thành với Lương Bác Văn chỉ có lúng túng trầm mặc. Về đến nhà, Lương Bác Văn lấy hòm thuốc ra giúp Trần Vũ Thành lau vết thương, khóe miệng bị rách rướm máu, Trần Vũ Thành thỉnh thoảng sẽ nhăn mày, Lương Bác Văn cố gắng nhẹ nhàng cẩn thận. Cuối cùng vẫn là Trần Vũ Thành nội tâm tức giận đè nén không được buột miệng chửi mắng

“Cái thằng điên đó không ngờ mạnh tay như vậy! Ai…  Bác Văn nhẹ thôi… Đau. Đó em thấy chưa, hắn là kẻ cuồng bạo lực, Y Kiệt làm sao lại thích loại người này, rõ ràng chính là vì tiền!”

“Đại sư huynh, về sau … Đừng gặp họ nữa, em không muốn thấy anh cùng họ đều không vui.”

“Bác Văn, anh không muốn mất đi Y Kiệt …”

Nói đến đây Trần Vũ Thành có chút nghẹn ngào, Lương Bác Văn nhẹ nhàng cầm tay của hắn, cũng không tính là an ủi, y biết bây giờ cái gì cũng không thể an ủi được Đại sư huynh.

“Đại sư huynh, có những người vốn có duyên nhưng lại không có phận, anh Y Kiệt đã như vậy, anh cũng nên buông đi. Nếu như anh cảm thấy không vui, anh có thể nói cho em, cái gì em cũng có thể làm được hết.”

Trần Vũ Thành cười khổ một cái sau đó nhẹ nhàng sờ sờ tóc Lương Bác Văn, giống như là dỗ trẻ con. Hắn vốn là như vậy, luôn luôn xem Lương Bác Văn như đứa nhóc, hai người chênh lệch sáu tuổi, bình thường Trần Vũ Thành cũng coi nhóc như em trai. Lúc Trần Vũ Thành cùng Ngu Y Kiệt  trước đây tập kịch, từ đó về sau hắn không còn cùng ai tập kịch nữa. Cho đến khi hắn gặp Lương Bác Văn mới bắt đầu cùng y tập kịch bản, cậu nhóc lúc rảnh rỗi liền cùng các bạn khác đùa giỡn không biết mệt, từ trước đến nay hắn chưa từng hiểu rõ tâm tình của Lương Bác Văn.

Lương Bác Văn rất chân thành, thế nhưng lại bị đối xử như trẻ con, trong lòng vô cùng không thoải mái. Cậu nắm chặt tay Trần Vũ Thành, như như một nam nhân thành thục chân thành trịnh trọng tỏ tình

“Đại sư huynh, anh đừng xem em là trẻ con, em đã lớn rồi… Em thích anh từ rất lâu rồi, nếu như anh cũng nguyện ý, chúng ta nhất định sẽ rất hạnh phúc, em … em sẽ không để cho anh như hôm nay phải buồn nữa … Anh … Có thể hay không quên đi chuyện lúc trước, bắt đầu lại từ đầu với em không?”

Trần Vũ Thành tay chân cứng đờ, bản thân vốn cảm thấy như vừa rơi xuống vực sâu, nhưng không nghĩ tới ở dưới vực sâu lại có một Lương Bác Văn đỡ hắn. Nhưng mà hắn là một nam nhân trưởng thành, không phải lần đầu tiên được tỏ tình, hắn biết, cuộc đời này không phải chỉ đơn giản nói quên là quên được.

“Bác Văn… Anh mới vừa thất tình… Hiện tại nếu cùng em bắt đầu lại từ đầu, không phải là lừa gạt em sao?”

“Em… Em mặc kệ. Dù sao cũng nói ra hết rồi, anh… Anh cứ suy nghĩ đi, nhưng mà dám lừa gạt em, em sẽ không thèm nhìn mặt anh nữa.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.