Người Yêu Nhỏ

Chương 11




Ngu Y Kiệt quay đầu nhìn Lưu Đồng, anh tựa như không nghe hai người bọn họ nói gì cả vẫn tiếp tục ngồi uống trà sữa. Ngu Y Kiệt nhỏ giọng trả lời Lương Bác Văn

“Anh ấy tên Lưu Đồng, mọi người thường gọi là Tonny, anh ấy có bệnh tự kỷ, gần đây anh đang chăm sóc cho anh ấy.”

“A a, thì ra là vậy … Thật đáng tiếc, người đẹp trai như vậy… Nếu anh đang chăm sóc anh ấy, vậy sau này anh sẽ không về đây nữa sao?”

“Không, nếu không có việc, anh cũng sẽ thường xuyên về lại.”

Lương Bác Văn gật gật đầu đã hiểu. Ngu Y Kiệt sở dĩ đáp ứng đến nhà chăm sóc Lưu Đồng một phần cũng là vì Trần Vũ Thành. Nếu như Trần Vũ Thành cứ luôn đến tiệm hoặc đến nhà tìm, cậu nhất định không chịu nổi. Cậu cũng đã nghĩ đến việc đi tìm một chỗ ở mới, vừa vặn lại nhận được lời đề nghị của mẹ Lưu Đồng.

Lương Bác Văn nhìn đồng hồ sau đó nói với Ngu Y Kiệt: “Anh Y Kiệt, em đi trước. Cám ơn anh lại mời em uống trà sữa.”

“Không có gì.”

“Có thể cho em số của anh không? Khi nào anh với anh Tonny đều không bận có thể gọi em đến chơi. Đại sư huynh rất bận rộn nên em ở đây một mình cũng thật nhàm chán.”

“Được được, cậu đọc số đi, anh gọi sang cho cậu.”

Hai người lưu số điện thoại lẫn nhau, sau đó Lương Bác Văn đi ra ngoài, Ngu Y Kiệt cũng tranh thủ xử lý xong việc của mình rồi kéo Lưu Đồng.

“Đi thôi, Tonny, chúng ta đi chơi.”

“Y Kiệt … Đại sư huynh … Là ai?”

“Là người lần trước đi cùng Bác Văn đó, có chuyện gì sao?”

Lưu Đồng cau mày nghĩ nghĩ, bày ra chút biểu cảm không vui: “Y Kiệt … đừng mua quà cho hắn nha…”

“Tonny chúng ta đi chơi, tại sao lại phải mua quà cho hắn chứ?”

Ngu Y Kiệt hỏi xong cũng tự hiểu rồi. Lương Bác Văn có nói, hôm nay là sinh nhật của Trần Vũ Thành. Vì vậy Tonny mới nghĩ, Y Kiệt sẽ đi mua quà tặng cho hắn. Thế nhưng trong lòng Ngu Y Kiệt hiểu rõ hơn ai hết. Nhẫn đã trả lại rồi, cũng không phải là trực tiếp gặp mặt, thái độ rõ ràng như vậy hắn sẽ tự hiểu đi. Trần Vũ Thành nói hắn vẫn còn yêu, nội tâm Ngu Y Kiệt có chút không dễ chịu. Chút tình cảm này cậu đã sớm từ bỏ rồi, hắn còn vì cái gì mà muốn níu kéo lại hạnh phúc đã sớm đổ vỡ?

Thấy cậu ngẩn người, Lưu Đồng nhẹ nhàng lôi kéo Ngu Y Kiệt, nói ra tâm sự vài ngày trước: “Y Kiệt … Người đó … không thích anh…”

“Hả?”

“Hắn … Lần trước trừng anh rất hung dữ …”

Ngu Y Kiệt nhìn dáng vẻ Lưu Đồng ngốc ngốc vô tội, bao nhiêu đè nén trong lòng liền tan biến, phì cười nói với anh. “Không có chuyện đó đâu, Tonny đáng yêu như thế, làm sao có thể có người không thích anh chứ. Đi thôi, chúng ta cùng đi dạo phố nào.”

Ngu Y Kiệt nắm tay Lưu Đồng đi trên phố.

Hai nam nhân cao lớn trên đường cái nắm tay, còn mặc quần áo giống nhau chắc chắn sẽ làm người khác chú ý. Ngu Y Kiệt không quan tâm đến ánh mắt họ, cũng không có gì ngại ngùng, với cậu được đi “hẹn hò” với người mình thích đã quá hạnh phúc rồi. Lưu Đồng thì không quen cho lắm, có chút hơi sợ, lúc này không thể ôm Ngu Y Kiệt, anh tự nhiên hơi nhớ Simpson.

Một bên khác Lương Bác Văn đi một vòng trung tâm thương mại, không biết nên mua gì làm quà cho Trần Vũ Thành, trong túi cũng không có mang nhiều tiền. Bình thường Trần Vũ Thành đối với y không tệ lắm. Hai người thuê cùng một căn hộ chung cư, Trần Vũ Thành tính tình rất tốt, ở chung cũng dễ, còn hay quan tâm đến sư đệ này. Lương Bác Văn nhìn nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, tuy Ngu Y Kiệt nói là Trần Vũ Thành làm rơi, thế nhưng Lương Bác Văn cẩn thận nghĩ cho tới bây giờ y chưa từng thấy qua Trần Vũ Thành đeo chiếc nhẫn này, rõ ràng là rất mới. Hắn cùng Ngu Y Kiệt mới gặp nhau gần đây cũng đâu vừa vặn có chuyện nhặt được nhẫn trả lại… Lương Bác Văn càng nghĩ càng thấy có gì đó không đúng, trong lòng mê man khó chịu không giải thích được.

Lương Bác Văn trong lòng không thoải mái, chọn tới chọn lui cũng không biết nên mua gì cho Trần Vũ Thành, thế là quyết định mua một đống đồ ăn vặt hắn thích đem về nhà nhét đầy tủ lạnh, để hắn tha hồ lựa chọn. Lương Bác Văn còn mua một cái bánh sinh nhật, chuẩn bị buổi tối video call cho Trần Vũ Thành.

Đến chạng vạng tối Trần Vũ Thành mới có thời gian nhận cuộc gọi của cậu. Trần Vũ Thành có không ít fan hâm mộ, phim cũng đang trong hoạt động tuyên truyền khiến cho hắn nhận được rất nhiều quà vào ngày sinh nhật.  Fan hâm mộ gửi thư, gửi thiệp, gửi hoa về nhà cho hắn nhận không hết. Nhìn lại mớ đồ ăn mình chuẩn bị, Bác Văn thật sự cảm thấy buồn cười chết. Lương Bác Văn trên màn hình điện thoại mép nhếch cao, tay cầm bánh kem, mắt to trợn tròn nhìn hết bên này đến bên khác. Trần Vũ không hiểu y làm sao, Lương Bác Văn ủ rũ cúi đầu lấy ra một cây nến cắm vào bánh kem ỉu xìu nói

“Đại sư huynh, ước nguyện đi…”

“Sao vậy Bác Văn, không muốn cùng anh đón sinh nhật sao?”

“Không có … Em có mua một tủ lạnh đồ ăn vặt anh thích luôn, chờ anh trở về mới ăn … Anh cầu nguyện đi …”

“Miệng em đều vểnh lên đến chỗ anh luôn rồi, là muốn hôn sao?”

Lương Bác Văn lập tức trừng lớn mắt, hoảng hốt khẩn trương nhìn hai bên một chút, đối diện với nụ cười của Trần Vũ Thành, gãi đầu một cái giống như trẻ con làm nũng.

“Anh đừng đùa nữa … Nhanh cầu nguyện đi … Mặc dù anh không thể thổi nến, bánh gatô anh cũng không thể ăn … Nhưng em vẫn muốn cùng anh trải qua sinh nhật.”

“Nhóc ngốc này, được, để anh ước nguyện.”

Trần Vũ Thành làm bộ như cầu nguyện, Lương Bác Văn chờ hắn mở mắt xong thì thổi tắt nến. Lúc này Trần Vũ Thành phát hiện Lương Bác Văn trên tay có mang một chiếc nhẫn, chỉ là xung quanh khá tối, hắn thấy không rõ kiểu dáng.

“Bác Văn, em hôm nay đeo nhẫn nữa à, định đổi phong cách sao?”

“A cái này, quên nói cho anh biết, em hôm nay có gặp anh Y Kiệt, anh ấy nói nhẫn này anh làm rơi anh ấy nhặt được, sau đó nhờ em trả lại cho anh. Chiếc nhẫn này anh mới mua sao? Trước đây em chưa từng thấy.” Vừa nói vừa giơ giơ lên trước mặt Thần Vũ Thành.

Trần Vũ Thành nhìn chiếc nhẫn trên tay Lương Bác Văn.  Ánh sáng phản chiếu kim loại hắt ra như xuyên qua màn hình đâm vào trong lòng hắn. Ngay cả quà sinh nhật cũng không nhận, xem ra Ngu Y Kiệt đã quyết tâm không cùng hắn bắt đầu lại từ đầu. Hơn nữa mấy ngày nay hắn đã thử liên lạc với Ngu Y Kiệt đều không được hồi âm, nhất là hôm nay sinh nhật của hắn, Ngu Y Kiệt cũng giống như không hề biết tới.

Trần Vũ Thành trong lòng cay đắng nhưng ngoài mặt vẫn cười cười giải thích.

“À…Lần trước có tới nhà cậu ấy một chút… lúc rửa tay anh tháo ra, sau đó lại quên mang vào… “

“Vậy a, được rồi, để em tạm giữ cho anh, khi nào anh về em sẽ trả.”

“Không sao, anh cũng không cần nữa. Nếu em thích thì cứ giữ lấy mà đeo.”

Lương Bác Văn đặc biệt hưng phấn, y không biết đây vốn là nhẫn Trần Vũ Thành tặng cho Ngu Y Kiệt. Nếu như biết, Bác Văn đáng thương không biết sẽ thương tâm đến mức nào. Trần Vũ Thành tuy trong lòng đã rõ ràng câu trả lời của Ngu Y Kiệt, nhưng lại không nhịn được muốn biết một chút tình hình của cậu gần đây, thế là lại hỏi: “Em hôm nay gặp Y Kiệt sao? Cậu ấy thế nào?”

“Hứ, anh còn không hỏi xem em thế nào.”

“Nhìn là biết em rất tốt, nhảy nhót tưng bừng suốt ngày còn gì. Mau nói cho anh biết Y Kiệt thế nào?”

“Anh ấy … rất tốt. Bất quá  bây giờ anh ấy không ở cửa hàng nữa, mà làm việc ở một nhà khác.”

“Làm việc? Làm cái gì? Ở nhà ai?”

“Là cái người mà lần trước chúng ta gặp trong cửa hàng đó, cao cao đẹp trai … Nhưng mà, anh ta có bệnh tự kỷ … Anh Y Kiệt đến nhà chăm sóc anh ta, cửa hàng thì thuê nhân viên tới trông coi.”

Trần Vũ Thành nghe được tin này suýt chút nữa đập luôn điện thoại, sắc mặt hắn cực kì khó coi. Lương Bác Văn nhìn thấy sắc mặt Trần Vũ Thành liền biết mình vừa nói sai rồi, Trần Vũ Thành thực sự rất chán ghét Lưu Đồng.

‘‘Y Kiệt thật sự là … Cùng kẻ điên làm bạn rồi còn đến tận nhà hắn luôn sao?”

“Đại sư huynh, bệnh tự kỷ không phải là điên mà…”

“Có cái gì không phải, đều là không bình thường.”

‘‘Đại sư huynh, đi làm kiếm tiền thì có gì đâu mà phải phản ứng vậy chứ ? Mà anh Tonny cũng rất tốt bụng, còn đáng thương nữa, anh cũng đừng kì thị người ta… Mà nè, chuyện của anh Y Kiệt, anh sao lại lo lắng vậy?”

“Dù sao trước đây bọn anh cũng là bạn tốt … Quan tâm bạn cũ một chút thì có sao à?”

Lương Bác Văn hai tay che mặt, cảm thấy Đại sư huynh có chút không giống bình thường. Từ đó đến giờ y chưa từng thấy Đại sư huynh chán ghét ai như vậy. Chán ghét Lưu Đồng thì thôi đi, y cũng chưa từng thấy hắn để ý ai nhiều như để ý Y Kiệt.

Lương Bác Văn cùng Trần Vũ Thành nói chuyện thêm một lúc liền cúp điện thoại.

Cúp máy rồi Trần Vũ Thành cảm thấy tâm trạng rất nặng nề. Trong đầu không ngừng nhớ lại bộ dạng Lưu Đồng trốn ở sau lưng Ngu Y Kiệt. Cậu luôn miệng nói Lưu Đồng là người bạn đặc biệt của cậu, còn không phải từ Lưu Đồng kiếm tiền à, Ngu Y Kiệt là người như vậy sao? Hắn tặng cậu nhẫn, cậu cứ như vậy mà trả lại không nhắn một lời, đây mới là điểm khiến hắn quan tâm nhất. Trần Vũ Thành là kiểu người muốn gì là phải có được. Hai năm trước cậu chủ động chia tay khiến hắn không cam tâm, hiện tại có thể gặp lại cậu, hắn không cho phép bản thân mình thua.

Ngu Y Kiệt cùng Lưu Đồng đi một vòng siêu thị cũng không mua gì. Trước đây mẹ Lưu chỉ cần nhìn thấy anh có một chút phản ứng với đồ vật gì liền cho rằng Lưu Đồng thích, quần áo các kiểu cũng vậy, chỉ cần anh nhìn lâu một chút bà liền mua, kỳ thật Lưu Đồng chẳng qua là cảm thấy có chút mới mẻ cùng tò mò, cũng không hẳn là thích.

Ngu Y Kiệt mang theo Lưu Đồng về nhà mình lấy ít quần áo. Mặc một thân toàn hàng hiệu của Lưu Đồng cậu cảm thấy cả người không được tự nhiên, sợ dơ, sợ hỏng, nói thế nào cũng là đồ của người ta. Tuy rằng giữa cậu với Lưu Đồng đã xác nhận mối quan hệ người yêu, thế nhưng trước mặt người khác cậu chỉ là người giúp chăm sóc anh, giới hạn này Ngu Y Kiệt vẫn rất rõ ràng.

Cũng lâu rồi không trở về, bó hoa Lưu Đồng tặng cho cậu đã khô, Lưu Đồng thấy được cảm thấy không vui. Ngu Y Kiệt một bên thu thập quần áo, một bên an ủi Lưu Đồng

“Tonny, hoa kiểu gì cũng sẽ héo tàn, không cần quá khó chịu.”

“Sau này… anh mua cho em nữa…”

“Không cần đâu, em có anh là đủ rồi.”

Lưu Đồng nghe cậu nói như thế lúc đầu rất ngạc nhiên, sau đó thích chí cười ngây ngô. Anh đại khái cảm nhận được bản thân được người khác trân quý cho nên vô cùng vui vẻ. Mặc dù mẹ cũng cần anh, nhưng bà đối với anh có cả mong mỏi đến khẩn trương, loại tâm tình này trái lại làm cho Lưu Đồng có cảm giác bí bách. Anh cùng Ngu Y Kiệt bên nhau là tự nguyện, cho nên tâm tình vui vẻ, càng ngày càng mở lòng với nhau.

Ngu Y Kiệt thu thập xong quần áo liền cùng Lưu Đồng về Lưu gia. Trong nhà hình như không chỉ có mình mẹ Lưu Đồng, chỗ huyền quan xuất hiện thêm một đôi giày da của nam. Lưu Đồng nhận ra, nhỏ giọng nói một chữ: “Ba …” Ngu Y Kiệt còn chưa nghe rõ lời anh thì thầm, mẹ Lưu Đồng đã cùng ba anh từ trên lầu đi xuống.

“Tonny, Y Kiệt, hai đứa về rồi! Y Kiệt, đây là ba của Tonny!”

Mẹ Lưu cách thật xa liền bắt đầu vội vã giới thiệu. Ngu Y Kiệt cúi đầu chào hỏi, nhưng dáng vẻ Lưu Đồng lại rất không vui, một mực lôi kéo cậu trở về phòng. Ngu Y Kiệt tuy cảm thấy chào hỏi vội vàng thật không tốt nhưng cũng nhanh chóng bị Lưu Đồng lôi đi. Lưu Đồng về đến phòng liền tự mình thay quần áo, Ngu Y Kiệt vẫn như ở một bên chờ anh. Chờ Lưu Đồng thay quần áo xong Ngu Y Kiệt mới đi đến bên cạnh hỏi: “Tonny, ba về nhà, anh không vui sao?”

“Không vui lắm…” 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.