“Aiz…” Hoa Hiểu Quỳ ngẩng đầu một góc 45°, buồn bã mà xinh đẹp nhìn trời.
Tuy Naraku đã chỉ đúng hướng, nhưng núi rừng không có đường nối thẳng đến thôn Kaede, có vách núi, có sông, có hẻm núi, vòng vòng vèo vèo, cong queo uốn lượn, gồ ghề, vì lẽ đó, đi đường núi một lúc, Hoa Hiểu Quỳ phát hiện cô hoàn toàn không biết lúc trước Naraku chỉ hướng nào.
“Hướng này? Hay là hướng này?” Hoa Hiểu Quỳ nhìn phía trước do dự. Quay đầu nhìn ba lô trên lưng, thở dài: “Tại sao không có la bàn!!”
Dựa vào chút ấn tượng còn sót lại, có thể lờ mờ đoán ra một chút, nhưng sai một ly đi một dặm, cuối cùng cô hoàn toàn không biết thôn Kaede ở đâu.
“Ở đây yêu khí rất nặng, cảm giác thật đáng ghét, thần kinh căng thẳng buồn bực, thật muốn xử lý tên đầu sỏ tỏa ra yêu khí!” Cảm nhận được yêu khí vẩn đục trong không khí, Hoa Hiểu Quỳ buồn bực giật tóc, vẻ oán hận lướt qua đáy mắt, xen lẫn sát khí nhàn nhạt.
Hoa Hiểu Quỳ đeo ba lô màu vàng, đứng trên mặt đất khô cằn, ngẩng đầu nhìn phương xa, yêu khí bên trong không khí ngưng tụ lại không tan, xem chừng gần đây có yêu quái chiếm đóng, hơi thở vẩn đục không chịu nổi, hẳn là cả bầy yêu quái sống tụ tập, hình như là yêu quái sói gì gì đó.
Thong thả đi về phía trước, Hoa Hiểu Quỳ bỗng dưng cảm giác được gần đó có hơi tàn còn sót lại của mảnh vỡ Ngọc Tứ Hồn, nhàn nhạt, Kikyo hay Kagome chưa chắc đã nhận ra, nhưng cô nhất định không nhận lầm, dù sao cô ở trong ngọc lâu như vậy, hơi thở này quen đến mức không thể quen hơn được nữa.
“Gần đây có mảnh vỡ Ngọc Tứ Hồn sao?” Hoa Hiểu Quỳ dừng bước, cau mày, lẩm bẩm: “Làm sao bây giờ, có nên thu thập mảnh ngọc này không, tuy ta không có hứng thú với thứ này, nhưng linh hồn của Midoriko ở bên trong, phải nghĩ biện pháp xử lý thích đáng, nếu không sẽ làm tổn hại đến Midoriko. Tình trạng của cô ấy khác mình, không thể đi ra khỏi ngọc, nếu ngọc bị phả hủy, linh hồn cô ấy cũng sẽ biến mất.”
Đang do dự, khóe mắt cô nhìn thấy bóng người quen thuộc bay qua bầu trời, ngẩng đầu định thần nhìn lại, Sango cưỡi trên lưng con mèo hai đuôi khổng lồ bay trên trời, cúi đầu nhìn xuống, dường như đang tìm thứ gì. Xa xa, từ trong núi, những chấm đen bay ra, càng ngày càng gần, vây lấy Sango, cô nhìn rõ, là tầm mười mấy hai mươi yêu quái chim độ dài kỳ dị quái đản. Cơ thể tròn tròn, cái mỏ lớn, có thứ gì đó có làn da màu xanh lam nhỏ bé như cơ thể người, ngồi trên cái thứ tròn vo kia, đôi cánh rộng lớn, đuôi nhếch lên.
“… Thứ gì vậy? Kì dị quái đản, nhìn giống như một người có làn da màu xanh lam cưỡi trên người con chim lớn, nhưng thực ra lại sinh trưởng trên người nó, thật buồn nôn!” Hoa Hiểu Quỳ bày tỏ sự ghét bỏ với yêu quái chim, thu tầm mắt lại, tiếp tục đi. Gần đây đúng là có yêu quái tụ tập, nhưng không phải yêu quái sói, mà là Chim Lửa.
Chậm rãi đi về phía trước, bầu trời càng ngày càng nhiều Chim Lửa phát hiện ra cô, vây lấy cô.
“Thần kinh vốn căng thẳng, các ngươi lại không biết điều tự vác mặt tới đánh, nếu các ngươi đã sẵn sàng hi sinh giúp ta bớt căng thẳng, ta không khách khí đâu!” Chim Lửa tỏa ra sát khí mãnh liệt, Hoa Hiểu Quỳ không thể nhẫn nại thêm, trong nháy mắt, ánh mắt cô trở nên sắc bén lạnh lẽo, trở tay xoay người, triệu hồi cây kéo làm vườn, cây kéo sắc bén lóe lên tia sáng lạnh lẽo, không khí dường như ngưng tụ lại.
Nắm chặt cây kéo vung lên, cây kéo sắc bén, mũi nhọn màu xanh lục chém mấy con yêu quái không tránh kịp thành hai nửa, đòn công kích này chọc giận yêu quái chim, chúng dồn dập xông lên, nhưng ỷ đông hiếp yếu cũng không mang lại lợi thế cho chúng, không có một con yêu quái nào chạm tới Hoa Hiểu Quỳ, xa thì bị mũi nhọn màu xanh lục chém thành mảnh vụn, gần thì bị cây kéo xé rách, vừa có thể đánh từ xa vừa có thể cận chiến, không thể nghi ngờ, cây kéo làm vườn đúng là một thứ vũ khí đáng sợ.
Thấy đồng bạn lần lượt bị tàn sát, Chim Lửa sợ hãi, đập cánh lia lịa, phát ra tiếng kêu sắc bén thảm thiết, hốt hoảng chạy trốn, trên mặt đất chỉ còn đầy những thi thể.
“Thật vô dụng! Chỉ mới có vậy đã sợ hãi chạy mất, còn tưởng rằng chúng nó vẫn sẽ hùng hổ xông lên cơ đấy!” Hoa Hiểu Quỳ bĩu môi nhìn thi thể trên mặt đất, hơi thu lại sát khí, một tay cầm cây kéo làm vườn đi tới vách núi, nhìn xuống phía dưới, “Dường như dưới đó có người, ta nghe tiếng nói…”
“Inuyasha, Sango, trên vách núi cheo leo này dường như còn có người khác, ta thấy đám yêu quái chim bị hạ gục từng con từng con một.” Miroku ngẩng đầu nhìn vách núi bên kia.
“Có người khác sao?” Inuyasha ngẩng đầu nhìn, tầm mắt vừa vặn đối diện với ánh mắt Hoa Hiểu Quỳ đang nhìn xuống, con mắt màu vàng óng bỗng dưng trợn to, “Quỳ, tại sao ngươi lại ở đây? Ngươi dám cướp đồ ăn Kagome mang đến, mau trả lại cho bọn ta!”
“A! Cái gì, hóa ra là Inuyasha! Ngươi ở đây làm gì?” Hoa Hiểu Quỳ không để tâm đến tiếng hét lớn của Inuyasha, máu của yêu quái chim uốn lượn chảy xuống dọc theo cây kéo sắc bén, rơi xuống mặt đất, thấm ướt, nhuộm đỏ bùn đất khô ráo. Tùy ý vẩy vẩy, có vài phần cảm giác như nữ Sát Thần, sát khí lạnh lẽo dưới đáy mắt chưa hoàn toàn tan hết, ba người bị nhìn bằng ánh mắt ấy cũng cảm giác được một luồng khí lạnh tận xương.
“Hóa ra là Quỳ-sama, thật trùng hợp!” Giọng điệu của Miroku có chút vui mừng, chỉ cần đối phương là mỹ nữ thì dù có đến lấy mạng hắn, hắn cũng sẽ duy trì giọng điệu cà lơ phất phơ một lúc, nhưng trong lòng nghĩ thế nào, chỉ có hắn tự biết.
Sango theo bản năng đề cao cảnh giác, nắm chặt Phi Lai Cốt trên tay, con ngươi chuyển động nhìn xung quanh.
“Ta phải hỏi ngươi mới đúng chứ? Không phải ngươi nói đi thôn Kaede sao, sao vẫn còn ở đây?” Inuyasha dữ dằn trừng mắt nhìn Hoa Hiểu Quỳ, trong lòng vẫn còn nhớ đến mì, “Mau trả ba lô cho Kagome!”
“Được!” Ngoài dự liệu, Hoa Hiểu Quỳ sảng khoái đồng ý, tiện tay ném cái ba lô lớn màu vàng trên lưng xuống, “Bắt lấy!”
“A… cẩn thận, đừng ném lung tung!” Inuyasha giật mình, nhanh chóng bắt được, thấy hơi nhẹ, “Này này, ngươi ăn hết đồ ăn vặt rồi hả?!”
“Không, còn lại vài gói mì. Có một thời gian ngày nào ta cũng ăn mì, ăn đến phát ngán, giờ một ngày ăn hai gói đã chán. Nói đi nói lại, cô bé kia đâu rồi?” Hoa Hiểu Quỳ kỳ quái nhìn xung quanh, không thấy Kagome.
“Đúng rồi, mau đi cứu Kagome! Tên khốn kia lại dùng chiêu thức hèn hạ như vậy để bắt Kagome!” Inuyasha nghiến răng nghiến lợi hận không thể một đao chém chết tên mà hắn nhắc đến.
“Bị bắt?” Hoa Hiểu Quỳ chỉ vào những thi thể yêu quái chim bên dưới vách núi, “Bị những yêu quái này bắt?”
“Không, là yêu quái sói! Sói đói Koga khốn nạn!” Nhắc đến hắn Inuyasha lại nghiến răng.
“Dựa vào suy đoán của ta, rất có khả năng yêu quái sói và những yêu quái chim này là đồng bọn, vì chúng nó gây trở ngại nên chúng ta mới bị ngăn cản. Vốn định để Inuyasha giả vờ bị bắt đi, sau đó lần theo dấu vết tìm tới sào huyệt của yêu quái cứu Kagome, nhưng bây giờ, aiz… Yêu quái chạy đi hết rồi!” Miroku không khỏi thở dài.
“Đồng bọn? Sao ngươi nghĩ vậy? Xưa nay ta chưa từng nghe qua tình hữu nghị giữa yêu quái, hai chủng tộc ăn thịt hoàn toàn khác nhau lại có thể chung sống hòa bình. Sinh sống ở cùng một khu vực, đều là quần cư, chẳng phải nếu là tới cướp đồ ăn, cướp địa bàn thì hợp lý hơn chứ? Ý thức về lãnh địa của yêu quái không kém dã thú, một núi không thể có hai hổ.” Hoa Hiểu Quỳ quái dị nhìn Miroku, có chút hoài nghi trí thông minh của hắn.
“À… Cũng có thể ta nghĩ lầm…” Miroku cười ái ngại.
Hoa Hiểu Quỳ nhìn xuống dưới vách núi để nói chuyện, đột nhiên Inuyasha, Miroku, Sango nhìn thấy sau lưng cô, một con yêu quái chim còn chưa rời đi vọt lên từ giữa không trung, hung mãnh vỗ cách nhào về phía cô đánh lén.
“Cẩn thận!” Inuyasha mở to hai mắt hét lớn, nhưng rút đao đi cứu cũng không kịp.
Sango vốn có chút bất mãn với Hoa Hiểu Quỳ, nhưng nhìn thấy cảnh tượng như vậy cũng thấy lo lắng, con ngươi co rút.
Miroku muốn giải trừ phong ấn, sử dụng hang gió hút yêu quái chim, nhưng Hoa Hiểu Quỳ đứng trên vách núi, nếu mở hang gió sẽ hút cả cô, động tác trên tay cứng đờ.
Bên dưới vách núi, cả ba người sợ hãi lo lắng, muốn cứu nhưng không kịp, Hoa Hiểu Quỳ chẳng buồn quay đầu lại, nắm chặt chuôi kéo làm vườn, tùy ý vung về phía sau, con yêu quái chim tưởng rằng có thể đánh lén bị xé vụn, máu me tung tóe, đôi mắt màu đen bình tĩnh nhìn xuống dưới hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“… Khụ…”
“Những mảnh Ngọc Tứ Hồn các ngươi thu thập được đều ở trên người cô bé kia phải không, vậy ta đi cùng các ngươi!” Hoa Hiểu Quỳ nhảy xuống từ vách núi cheo leo, nhẹ nhàng đáp xuống đất.
“Ta muốn hỏi một chút, Quỳ-sama muốn đi cùng làm gì?” Miroku vẫn có dáng vẻ cà lơ phất phơ, nhưng trong lòng lại âm thầm đề cao cảnh giác.
“Các ngươi đã từng nghe tới lời đồn này chưa? Chỉ cần dính líu tới Ngọc Tứ Hồn thì số phận đều bất hạnh. Đó không phải tin đồn, là sự thật, Ngọc Tứ Hồn mang tới tai họa, vì lẽ đó Naraku mới đưa tất cả mảnh vỡ hắn thu thập được cho ta phong ấn. Cầm củ khoai lang nóng trong tay, dù ngươi càng ngày càng trở nên mạnh mẽ cũng khó lòng yên tâm, bởi vì không thể đoán được khi nào ngọc sẽ mang vận xui đến. Lần trước ta quên mất, vừa mới nhớ ra, những mảnh vỡ mà các ngươi thu thập được cũng phải phong ấn mới được.” Cô không thích để Ngọc Tứ Hồn được tự do thoải mái, hừ!
“Thì ra là vậy, Quỳ-sama có thể phong ấn nó, thật lợi hại!” Miroku hơi kinh ngạc.
“Đi thôi, sớm giải quyết một chút, để lâu càng rắc rối.” Hoa Hiểu Quỳ đi trước.
“Quỳ-sama biết sào huyệt của yêu quái sói ở đâu sao?” Miroku đuổi theo hỏi.
“Ở đây toàn mùi của sói, không ngửi thấy mùi của Kagome, cũng không thấy mùi của tên Shippo kia, ngươi sao có thể tìm được?” Inuyasha thu đao bước tới, bất mãn nhìn khắp nơi, tìm kiếm bóng dáng Shippo.
“Ta không biết sào huyệt của yêu quái sói ở đâu, đây là lần đầu tiên ta đến đây. Muốn tìm cô gái kia, rất đơn giản, chỉ cần lần theo hơi thở của Ngọc Tứ Hồn.”
“Quỳ-sama cũng có thể cảm giác được hơi thở của Ngọc Tứ Hồn? Ta còn tưởng chỉ có Kagome mới có khả năng đó.”
“Ngươi đang coi khinh ta à! Không người nào quen thuộc với hơi thở của Ngọc Tứ Hồn hơn ta, kể cả Kikyo cũng không bằng ta!” Hoa Hiểu Quỳ đứng lại, có chút không thích, làm như khả năng đó là độc quyền của Kagome không bằng.
Sango nhìn bóng người mặc y phục vu nữ đằng trước, sắc mặt trầm như nước.
“Nếu đi chậm như vậy thì bao giờ mới đến sào huyệt của yêu quái sói!” Inuyasha nôn nóng muốn đi cứu Kagome, ngồi xổm xuống quay lưng về phía Hoa Hiểu Quỳ, nghiêng đầu, không kiên nhẫn thúc giục: “Ta cõng ngươi, ngươi chỉ đường, nhanh lên!”
“Ngươi gấp như vậy làm gì? Sợ cô bé bị yêu quái sói ăn thịt sao?”
“Đừng dài dòng! Con sói xấu xí kia dám dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy đánh lạc hướng ta rồi cướp Kagome đi, thật không thể tha thứ!” Không biết là do tính háo thắng thúc giục hắn hay vì lý do gì khác, bản thân Inuyasha cũng không thể nói rõ được, chỉ biết phải mau chóng đi cứu Kagome.
Hoài nghi nhìn chăm chú vào mắt Inuyasha, có lo lắng buồn bực, lo lắng ấy xuất phát từ tình đồng đội, hay vẫn là thứ tình cảm khó nói thành lời kia.
Hoa Hiểu Quỳ được Inuyasha cõng trên lưng, chỉ tay về một hướng, “Hơi thở của Ngọc Tứ Hồn truyền tới từ hướng kia!”
“Hướng kia sao? Biết rồi!” Inuyasha như một mũi tên xông tới, chạy như bay.
Miroku và Sango ngồi trên lưng Kirara bay theo.
Nửa đường gặp được tiểu hồ ly Shippo đã trốn thoát, cậu nói Kagome bị yêu quái sói mang đi, tập kích sào huyệt của quân Chim Lửa.