Im ắng…
Một làn gió nhẹ khẽ thổi qua, một lát sau, Shippo là người đầu tiên có phản ứng.
“A a a…. Ngươi dám cướp đồ ăn chị Kagome mang tới, ngươi là người xấu!!!” Tiểu hồ ly chỉ vào Hoa Hiểu Quỳ mà hét.
“Này, Quỳ, ngươi làm gì vậy?” Inuyasha cũng phản ứng lại, sững sờ trừng mắt nhìn Hoa Hiểu Quỳ, “Vừa rồi Kagome mời, ngươi không ăn, chẳng lẽ lại muốn cướp toàn bộ? Ta không trơ mắt nhìn đâu!”
“Ặc, Quỳ-sama…” Khóe miệng Miroku giật giật, hắn không bắt kịp tư duy của người này.
“Toàn bộ đồ ăn là của chúng ta, không cho ngươi đâu!” Đuôi hồ ly xù lên, tức giận gào thét.
“Hả? Ngươi có ý kiến gì hả con mèo kia?” Giọng nói rét lạnh sắc bén hướng về phía tiểu hồ ly Shippo, Hoa Hiểu Quỳ lạnh giọng uy hiếp, cố ý gọi sai chủng tộc của cậu. Quả nhiên, Shippo sợ run, chạy ra sau lưng Kagome nhanh như một làn khói, chỉ hơi nhô đầu ra, ánh mắt bi phẫn.
“Ta là hồ ly!!!” Khóe mắt Shippo có cả nước mắt bi phẫn.
“Ngươi là hồ ly hay mèo gì cũng được, nhưng trong nhóm người này, ngươi là người đầu tiên mắng ta, rất có can đảm, xét về thực lực, ở đây ngươi là người yếu nhất đó!” Liếc xéo Shippo, rồi lại giương cây kéo chỉ vào Kagome, hét lớn: “Mau giao hết đồ vật trong cái ba lô sau lưng ra đây, ta không muốn nói nhiều với cô!”
Đã rất lâu rồi cô không được ăn đồ ăn hiện đại, quang minh chính đại cướp mì ăn liền, làm cường đạo cũng phải có đạo đức nghề nghiệp!
Ánh mắt Hoa Hiểu Quỳ đặt trên cái ba lô màu vàng cực lớn sau lưng Kagome, nhìn qua đã xẹp hơn một chút, nhưng không làm giảm hứng thú của Hoa Hiểu Quỳ với nó. Đồ ăn Nhật Bản không quá hợp khẩu vị của cô, ngày nào cũng cá, cá rồi lại cá, cô không thích, thậm chí còn có chút chán ghét thủy sản, bởi vậy ngày ngày ăn cá là sự dày vò rất lớn, sau này vẫn không quen được, nếu có cơ hội không phải ăn cá, cô nhất định sẽ từ bỏ thứ thực phẩm kia không chút do dự. Thức ăn của công chúa chưa chắc đã tốt hơn, vì có nhiều cách chế biến khác nhau chính là nét đặc sắc của ẩm thực Nhật Bản, nhưng cá thì vẫn là cá.
Cả Miroku và Inuyasha đều không có phản ứng quá lớn, nhưng Sango lại tỏa ra khí thế giương cung bạt kiếm, đặt tay lên Phi Lai Cốt, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào. Khi đối diện với người từng đứng về phía Naraku, cô có thể khống chế bản thân không ra tay ngay lập tức đã là nhẫn nại đến cực hạn.
“À vâng… Tôi có thể hỏi một chút, tại sao cô phải cướp không?” Kagome miễn cưỡng nở nụ cười, khó khăn hỏi.
“Ha? Không phải rất rõ ràng sao?” Hoa Hiểu Quỳ làm vẻ mặt “ngươi thật ngốc”, vung vẩy cây kéo sắc bén ra oai, “Cái gì mà cắn người miệng mềm, ta không tùy tiện nhận quà tặng của người xa lạ, nhưng đói bụng quá, lại rất nhớ mì ăn liền, đã nhiều năm rồi ta không được nếm mùi vị này, dù nó chỉ là thực phẩm bình dân thôi. Bởi vậy ta phải cướp! Cướp đoạt của người khác thì không phải người nhu nhược, ta là người có nguyên tắc!”
“… Có nguyên tắc…” Miroku chảy mồ hôi, cướp đoạt cũng tính là có nguyên tắc sao?
“Hừ, ta không nhìn ra đấy!” Inuyasha trừng mắt, vênh cằm khinh thường, giọng điệu không cam lòng.
“… Vậy à, ha ha…” Kagome không nói gì, chỉ có thể cười gượng, lập tức nhận ra trong lời nói của Hoa Hiểu Quỳ có điểm không đúng, “Đã nhiều năm không được ăn? Trước đây Quỳ-sama từng ăn mì sao? Hơn nữa…” Giọng điệu này, giống như người hiện đại vậy.
“Đương nhiên, mì đâu phải thứ đồ xa xỉ, sao lại chưa từng ăn, đâu có học sinh bình thường nào là chưa từng ăn mì chứ?” Hoa Hiểu Quỳ tỏ ra khinh bỉ với thắc mắc của Kagome, thầm nghĩ, xuyên không đến cổ đại mà còn rêu rao như vậy, mặc đồng phục học sinh Nhật Bản, cô cũng muốn mặc trang phục hiện đại, nhưng đáng tiếc cô không giỏi thêu thùa may vá, hơn nữa, cho dù có may được, ở thời đại này cũng là thứ trang phục kỳ dị, da mặt cô rất mỏng, không muốn bị người khác tò mò vây xem.
“Thật ư?” Kagome kinh ngạc mở to hai mắt, trong lòng mơ hồ có một dự cảm nhưng không chắc chắn, “Lẽ nào, cô cũng tới từ hiện đại!”
“Ta nhìn thấy cô mới cảm thấy kinh ngạc đấy, lẽ nào dân chúng ở Nhật Bản cổ đại không có tư tưởng bảo thủ như ta nghĩ, cô mặc đồng phục học sinh đi qua đi lại, không bị coi là yêu nữ sao?” Tuy đồng phục của học sinh Nhật Bản đẹp hơn Trung Quốc, nhưng chẳng lẽ chỉ vì đẹp mà đi đến đâu cũng mặc? Hoa Hiểu Quỳ cúi đầu nhìn chân váy của Kagome, hơi bĩu môi, ăn mặc như đang du lịch ở cổ đại vậy, váy ngắn như thế, ở ngoài cỏ dại rậm rạp, đi qua không ngứa sao, hơn nữa bị muỗi trong núi cắn cũng rất ngứa, mặc quần mới là lựa chọn sáng suốt.
“Aiz…” Lần đầu tiên Kagome mặc đồng phục đi tới thời đại này qua giếng ăn xương cũng từng bị thôn dân ở thôn Kaede trói lại, coi cô như yêu nữ hay gián điệp, tóm lại là nhân vật khả nghi. Nghĩ đến đây, cô quả thực cảm thấy mình không suy nghĩ thấu đáo, Kagome ngượng ngùng nói, “…Coi như… có một lần…”
“Không có nhóm Inuyasha che chở, cô nhất định sẽ bị xem như yêu nữ, ở thời đại này yêu quái tàn phá bừa bãi, thần kinh của dân chúng sợ hãi yếu đuối, chỉ cần bị kích thích thì sẽ giống như một tràng pháo, dễ dàng nổ tung! Mà… nói tới đây thôi”, Hoa Hiểu Quỳ kiên quyết không thay đổi ý định ăn cướp, chỉ cây kéo vào Kagome, “Giao ba lô ra đây!”
“… Tại sao vẫn muốn cướp chứ…” Kagome cảm thấy bất lực, suýt chút nữa ôm mặt cười lớn, một người hiện đại lại đi làm chuyện ăn cướp mì, chẳng khác nào người cổ đại đi cướp củ cải muối không đáng giá mấy đồng, rõ là chuyện bé xé ra to.
“Ta nói rồi, ta rất có nguyên tắc!” Hoa Hiểu Quỳ nghiêm túc nói.
“…” Kagome 囧. Khi đã biết đối phương là người hiện đại mà vẫn đi ăn cướp mì, cảm giác hoàn toàn khác so với lúc nghĩ Quỳ là người cổ đại.
“Ngươi quá càn quấy rồi đấy! Ngươi cố ý rời khỏi tòa thành là có mục đích gì, thôn Kaede không ở hướng này!” Sango trầm giọng quát, thâm cừu đại hận nhìn Hoa Hiểu Quỳ, cô không thể không nghi ngờ người trước mắt có quan hệ với Naraku, nếu như không đứng về phe Naraku, sao hắn lại đặt một nhân tố không ổn định ngay dưới mắt mình?
“Nói cũng phải, Quỳ-sama, thôn Kaede ở hướng kia!” Miroku phụ họa, đáy mắt hiện lên sự nghi hoặc, tựa như đang lơ đãng dò hỏi, “Lẽ nào tòa thành của Naraku là ở hướng Quỳ-sama vừa đi tới?”
Sango nghe vậy khẽ giật mình, ánh mắt thâm trầm nhìn về phương hướng mà Hoa Hiểu Quỳ vừa đi tới.
“Hừ, ngươi đúng là biết động não!” Hoa Hiểu Quỳ hừ nhẹ, ánh mắt xẹt qua bên tay có Phật châu phong ấn của Miroku.
Miroku nhận ra ánh mắt của Hoa Hiểu Quỳ, giơ tay lên, nhìn bàn tay mình, ánh mắt tỏa ra ưu sầu cay đắng, “Đây là do Naraku nguyền rủa, truyền lại từ đời ông nội ta, có lẽ rồi sẽ có một ngày, ta giống như ông nội và cha, bị hang gió nuốt chửng!” Miroku rất thông minh, hắn chỉ kể một phần, không hề nói giết chết Naraku có thể giải trừ hang gió, đây chính là tài ăn nói khéo léo, lôi kéo sự đồng tình của người khác, hoặc tránh khỏi đề tài mẫn cảm.
“Ồ…” Hoa Hiểu Quỳ không tỏ rõ ý kiến, tùy ý hỏi: “Ngươi có biết vì sao Naraku lại nguyền rủa ngươi không?” Nếu là kẻ địch, trực tiếp giết chết mới là phong cách của hắn. Naraku cũng có lúc nhân từ ư?
“Ông nội ta luôn truy đuổi Naraku, lần cuối cùng chiến đấu với hắn, ông nội bị ám hại, cũng xuất hiện lời nguyền này.” Miroku trả lời, những chuyện này là do người khác kể lại cho hắn.
“Naraku đã làm chuyện xấu gì khiến ông nội ngươi truy đuổi mãi không tha?” Cây kéo không chỉ vào Kagome nữa, tay Hoa Hiểu Quỳ buông xuống.
“Chuyện này…” Miroku nhíu mày trầm tư, không nghĩ ra đáp án, cũng không ai nói cho hắn biết, Miroku tiếc nuối lắc đầu một cái, “Ta cũng không biết.”
“Hừ, vô duyên vô cớ liên tục bị truy sát, hắn chỉ nguyền rủa mà không trực tiếp giết ông nội ngươi đã là may mắn lắm rồi!” Hoa Hiểu Quỳ bĩu môi, không phải cô muốn biện minh cho Naraku, chỉ là Miroku không nói rõ nguyên do, sao có thể khiến cô tin, chẳng lẽ ông nội của Miroku có thể nhìn thấy ý nghĩ xấu xa của Naraku, sau đó diễn ra thảm kịch truy sát suốt ngàn dặm sao?
“Ông nội…” Miroku theo bản năng muốn phản bác, nhưng hắn cũng chỉ được nghe kể lại, sao có thể biện bạch cho ông nội mình? Nhưng nếu thừa nhận, sức lực hắn truy sát Naraku bao lâu nay chẳng phải uổng phí sao, hơn nữa, hắn cũng không cam lòng. Như nghẹn ở ngực, không nói ra được, Miroku trầm mặc.
“Dù ngươi không ở phe Naraku, nhưng chắc chắn có quan hệ với hắn, nếu không sao ngươi lại nói giúp cho hắn! Ta nhất định sẽ giết chết Naraku, dù ngươi nói gì cũng không làm thay đổi quyết tâm của ta!!” Sango lạnh lùng nói, ánh mắt sắc nhọn như có thể đâm thủng da mặt người khác.
“Chuyện này thì không cần bàn, dù không phải Naraku trực tiếp ra tay, nhưng cũng là chủ mưu, vì vài mảnh Ngọc Tứ Hồn mà coi thường tính mạng con người, chuyện này ta cũng không chấp nhận nổi, nhưng ta không muốn vô duyên vô cớ có thêm kẻ thù, ngươi muốn báo thù thì tự mình báo, nhưng ta có lòng tốt nhắc nhở ngươi, ngươi phải chuẩn bị tâm lý sẽ phải chiến đấu với Kohaku, chuyện này sẽ không xảy ra dưới một lần.”
“Có ý gì?” Sango cau mày, khí thế vẫn ác liệt như trước.
“Ý của Quỳ-sama là Naraku vẫn sẽ khống chế Kohaku chiến đấu với Sango, ép bọn họ chị em tương tàn sao?” Miroku vẫn luôn nhanh nhạy, nhanh chóng hiểu được ý tứ của Hoa Hiểu Quỳ.
Sango cắn răng, hận không thể băm Naraku thành nghìn mảnh.
Kagome không kìm lòng được che miệng lại, không thể chấp nhận nổi cách hành xử tàn ác như vậy, “Sao có thể quá đáng như vậy…”
“Hừ, đúng là kẻ khiến người khác khó chịu!” Inuyasha hừ lạnh.
Hoa Hiểu Quỳ rất muốn nói, kẻ chém mất một cánh tay của anh trai mình không có tư cách nói vậy.
“Nếu không, Naraku cố ý để Kohaku sống lại là để kiềm chế các ngươi, phái vô số yêu quái đến đây đều bị các ngươi đánh chết, vậy thì chẳng bằng phái tới một người không thể giết chết.” Nhưng cũng thật kỳ quái, tại sao chỉ hồi sinh Kohaku, chẳng lẽ trẻ nhỏ thì dễ khống chế? Hay là thiếu niên nhìn đẹp mắt hơn so với một người trung niên? Hoa Hiểu Quỳ không khỏi suy nghĩ lạc đề.
“Tên Naraku kia quá khốn nạn!!” Kagome tức giận nói, nhìn về phía Hoa Hiểu Quỳ, biết Quỳ cũng là người đến từ hiện đại khiến Kagome có cảm giác thân cận hơn, “Quỳ-kun, cô nói cho chúng tôi biết thành Hitomi ở đâu đi, tên Naraku kia khốn nạn như thế, phải dạy dỗ hắn một trận mới được, dù hắn có cúi đầu nhận lỗi cũng không thể tha thứ cho hắn!”
Hoa Hiểu Quỳ trầm mặc, xin lỗi đã làm cô thất vọng, ta quên mất rồi, ta không chỉ không nhớ thôn Kaede ở đâu, đến cả thành Hitomi ở đâu cũng không rõ!
“Tôi biết Quỳ-kun không muốn nhúng tay vào việc tư của người khác, nhưng chỉ báo cho chúng tôi vị trí của thành Hitomi thôi mà, người trong thành cũng không biết Thành chủ của họ là giả, nếu lỡ gặp bất trắc gì…” Kagome chờ mong nhìn Hoa Hiểu Quỳ, thành khẩn nói.
“Hừ hừ, ta biết câu trả lời của ngươi rồi…” Hoa Hiểu Quỳ hừ hai tiếng, không hề trả lời vấn đề của Kagome, dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai cúi người tóm lấy ba lô màu vàng trên lưng Kagome rồi nhanh nhẹn nhảy ra, hơi kinh ngạc vì trọng lượng của ba lô, lập tức vui rạo rực. Nhẹ nhàng nhảy lên cây, ở trên cao nhìn xuống nhóm Inuyasha, đắc ý cười lớn, “Ha ha ha, các ngươi quá bất cẩn! Ta cướp được đồ rồi, hẹn gặp lại!”
“A! Sách giáo khoa của tôi còn ở trong ba lô!” Kagome kêu lên. Lúc đun nước cô lấy sách toán ra xem một chút, sau đó tiện tay thả vào ba lô, nên hiện tại, bên người cô không có lấy một quyển sách.
“Quỳ, ngươi, ngươi…” Inuyasha nắm chặt tay, dữ dằn nhìn Hoa Hiểu Quỳ đang đứng trên cây.
“Thân thủ mềm mại uyển chuyển!” Giọng điệu Miroku ngả ngớn bất cần, nhưng trong lòng lại đang suy tư, Quỳ-sama vô ý bảo vệ Naraku, hay thật sự chỉ là lợi dụng lúc lúc mọi người không chú ý mà tập kích Kagome?
“A a a, đồ ăn Kagome mang tới bị cướp hết rồi!” Shippo đau khổ kêu.
Inuyasha nhún mũi chân nhảy tới, muốn đoạt lại ba lô, Hoa Hiểu Quỳ lập tức nhanh nhẹn tránh thoát, thân thể nhẹ như lông hồng, một tay nhấc ba lô nặng trịch, một tay triệu hồi bình làm vườn, tùy ý vung một cái. Dây leo màu xanh lục tuôn ra cuốn lấy Inuyasha, khiến hắn vừa muốn nhảy lên đuổi theo suýt chút nữa té xuống gốc cây.
Giãy dụa không thành, Inuyasha nhìn theo hướng Hoa Hiểu Quỳ, nghiến răng nghiến lợi quát: “Khốn nạn, ngươi mau trả lại ba lô của Kagome!”
“Ta cướp được thì là của ta!” Bay nhảy nhẹ như lông hồng, thân thể chậm rãi đáp xuống một cành cây cách đó khá xa, Hoa Hiểu Quỳ nhấc theo ba lô, vô cùng đắc ý.
“Kirara!” Sango kêu một tiếng, hai đuôi mèo đáng yêu đáp lại, phun ra lửa, biến thành một con mèo lớn.
“Không được đâu, tuy tốc độ của ta cũng không chậm hơn Kirara nhưng ta không muốn chơi trò ta chạy ngươi đuổi với các ngươi!” Thấy vậy, Hoa Hiểu Quỳ nhanh tay dùng dây leo trói Kirara lại, thuận tiện trói cả Sango và Miroku.
Hoa Hiểu Quỳ nhấc ba lô theo, vừa muốn rời đi, tiếng Kagome truyền tới từ phía dưới.
“Quỳ-kun, Naraku độc ác như thế, vì sao cô vẫn muốn che chở hắn, lẽ nào mối quan hệ giữa cô và hắn thực sự rất sâu đậm, thậm chí, cô yêu hắn ư?” Kagome hét lớn.
Lòng bàn chân Hoa Hiểu Quỳ trượt đi, thân thể mất thăng bằng, ngã xuống nhánh cây, bị cành cây kẹp lại. Bình làm vườn biến mất, ba lô chếch xuống khiến trọng lượng càng nặng, nhất thời không đứng lên nổi. Lời Sango nói có thể bỏ qua, dù sao cô ấy nhìn nhận khá phiến diện, nhưng Kagome nói thì khác, cái gì mà “quan hệ sâu đậm”, cụm từ này rất ám muội, cái gì mà □ Naraku, cô có ngốc vậy sao, cô có lẳng lơ vậy sao? Mối tình đầu có ý nghĩa rất quan trọng, đâu thể ngu ngốc chọn bừa được! Ít nhất phải tìm người biết làm con gái vui!!
“Đừng nói mò, mối tình đầu có ý nghĩa rất quan trọng, ta phải chọn người biết mang lại niềm vui cho phái nữ, tên Naraku kia còn kém tiêu chuẩn nhiều lắm!” Hoa Hiểu Quỳ kháng nghị.
Người ta thường nói lúc con gái còn ngây ngô thường thích một người không ra gì, vì lẽ đó mối tình đầu thường cay đắng, Hoa Hiểu Quỳ quyết định chọn lựa người yêu tỉ mỉ để có một mối tình đầu thật hoàn mỹ, không lưu lại vết sẹo cay đắng nào.
“Vậy tại sao cô không chịu nói cho chúng tôi vị trí thành Hitomi?” Kagome không quá tin.
“Chính ta cũng bị lạc không biết ta đi từ đâu tới, làm sao ta nhớ thành Hitomi ở đâu, ở đây cũng đâu có biển hiệu chỉ đường!” Hoa Hiểu Quỳ tức giận hét lớn, hét xong mới phát hiện mình vừa nói gì, cảm giác rất mất mặt, ôm ba lô tránh đi thôi, mất mặt quá.
“…………… Hóa ra là mù đường.” Kagome đổ mồ hôi.