Edit: Vi Nguyệt aka sansanhp19
Beta: Đông Thần Thần [冬辰辰] aka Miyuki
Sau mấy ngày khổ sở uống thuốc, cuối cùng Hoa Hiểu Quỳ cũng khỏi bệnh, nhưng vì Inuyasha mà để lại di chứng tâm lý chán ghét nội tạng động vật.
Naraku vẫn chưa xuất hiện, đột nhiên hắn biến mất không thấy tung tích, Hoa Hiểu Quỳ lo lắng không biết có phải vì hắn đang có âm mưu gì nên tạm thời mới không xuất hiện không. Nhưng cô không tìm ra chứng cứ nên chỉ có thể dằn lòng xuống, cố gắng đề cao cảnh giác.
Mùa đông qua đi, mùa xuân đã đến.
Trong thôn trồng vài cây anh đào, thân cây to khỏe, vỏ cây thô ráp, tán cây rộng, xòe ra như một cái ô khổng lồ, ở gần làng cũng có một rừng hoa anh đào, tuy không to lớn như những cây trồng trong làng, nhưng số lượng nhiều. Khi mùa xuân đến, khắp cành cây mọc đầy nụ hoa, ngượng ngùng đứng ở đầu cành cây chờ đến ngày nở rộ
Hoa anh đào bắt đầu nở rộ, hồng rực lên như một rặng mây hồng. Nhất là rừng hoa đào gần đây nở rộ rất đẹp. Hoa Hiểu Quỳ rất thích thú, cô định ở lại trong rừng anh đào một ngày để thưởng thức hoa anh đào. Thời gian hoa nở không ngắn, nhưng thời khắc hoa nở rộ đẹp nhất, huy hoàng nhất thì lại rất ngắn ngủi, nếu bỏ lỡ khoảnh khắc ấy thì rất đáng tiếc.
“Thực sự quá đẹp! Nếu có máy ảnh thì tốt, có thể chụp mấy bức ảnh, lúc nào muốn ngắm lại thì có thể lấy ra xem!” Hoa Hiểu Quỳ đứng giữa rừng hoa anh đào, thích thú ngắm nhìn bốn phía. Hoa anh đào nở rộ, cánh hoa màu hồng phấn, chỉ cần một trận gió nhẹ thổi qua, cánh hoa khẽ rung rinh, tung bay theo chiều gió, tạo ra một cơn mưa hoa, đẹp đẽ vô cùng.
Hoa Hiểu Quỳ thích thú đi loanh quanh trong rừng hoa đào, thưởng thức cảnh đẹp hiếm thấy này, ở cổ đại không có nhiều thứ để giải trí, thực sự không có gì hay để chơi. Xuyên đến cổ đại, cuối cùng Hoa Hiểu Quỳ cũng hiểu vì sao trong phim cổ trang người người đều thích thưởng hoa ngắm trăng, đó là bởi vì cuộc sống quá tẻ nhạt, không còn thú vui nào khác.
Hoa Hiểu Quỳ vui sướng thưởng thức cảnh đẹp trong rừng đào. Ánh mặt trời vàng dịu rải xuống khắp nơi, rơi trên người cô, cô đi trong rừng đào, đôi mắt rạng ngời rực rỡ, tràn đầy sức sống. Cô mặc y phục vu nữ, lộ ra khí chất tinh khiết thanh nhã. Gió khẽ thổi, cành cây khẽ đung đưa, cánh hoa lả tả rơi xuống người cô, khung cảnh càng thêm lãng mạn thánh khiết mà đẹp đẽ.
Hình ảnh ấy rơi vào mắt người khác, cũng là một là cảnh đẹp.
Trong một góc khuất, có một đôi mắt màu đỏ sậm luôn quan sát Hoa Hiểu Quỳ. Hoa Hiểu Quỳ chỉ chăm chú ngắm hoa đào, không biết bản thân mình lại trở thành phong cảnh đẹp trong mắt người khác.
Hoa Hiểu Quỳ vui sướng ngắm hoa anh đào nở rộ, nhưng vừa vô tình nhìn thấy kẻ đã biến mất một quãng thời gian nhưng đột nhiên xuất hiện thì cô lập tức nâng cao cảnh giác, thần kinh căng thẳng, theo bản năng triệu hồi bình nghề làm vườn, đề phòng đối phương có ý đồ xấu.
Thái độ thay đổi rõ ràng như thế làm trong lòng Naraku lướt qua một chút buồn phiền. Một giây trước còn ung dung vui mừng, một giây sau nhìn thấy hắn thì đã đổi thành vẻ mặt đề phòng, không còn chút vui sướng nào, ánh mắt nhìn hắn như nhìn một kẻ rất nguy hiểm. Đáy mắt Hoa Hiểu Quỳ tràn ngập sự bài xích làm lòng Naraku nhoi nhói, hắn muốn xé nát vẻ mặt đó của cô. Vẻ ấm áp trong con mắt màu đỏ sậm tan biến như tuyết tan dưới ánh mắt trời, sắc ấm ấy bị sự u ám thay thế, hơi thở trên người hắn cũng thay đổi, trong không khí đầy rẫy hơi thở nguy hiểm.
Naraku khoác áo choàng trắng, chỉ lộ ra mắt và cằm, Hoa Hiểu Quỳ vốn không thấy được vẻ mặt của hắn, cô chỉ cảm thấy bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng làm cô thấy rất áp lực.
Hoa Hiểu Quỳ âm thầm thấy buồn bực, chẳng lẽ Naraku cũng tới ngắm hoa? Hắn biến mất một thời gian làm cô căng thẳng gần chết, chỉ sợ hắn có âm mưu gì, có ý định cướp Ngọc Tứ Hồn không. Tuy rằng cô mang lại cho hắn một cái phiền toái lớn, chắc bây giờ Quỷ Nhện chống cự rất mãnh liệt, nhưng Naraku cũng không phải kẻ dễ đối phó. Hai kẻ cặn bã dung hợp thành một người, lỡ đâu hai kẻ này ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, hợp tác với nhau để cướp Ngọc Tứ Hồn thì sao, không thể khinh thường!
Hoa Hiểu Quỳ nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra lý do Naraku chạy đến rừng đào, chẳng lẽ Naraku không có âm mưu gì mà chạy đến đây ngắm hoa? Hoa Hiểu Quỳ lắc đầu một cái, yêu quái kết hợp với một tướng cướp cặn bã thì sao có thể sinh ra tế bào lãng mạn được, có lẽ mười mấy năm sau sẽ có, nhưng bây giờ thì tuyệt đối không có! Chẳng lẽ hắn định đánh lén cô? Aiz, cũng không đúng, cô đã nhìn thấy hắn rồi thì còn đánh lén cái gì, hắn đứng lù lù ở đó, chẳng ra dáng định đánh lén chút nào!
Hiểu Quỳ nghĩ mãi không ra, cuối cùng chỉ có thể đưa ra kết luận: Hiệp lộ tương phùng (1).
(1) Hiệp lộ tương phùng: hai đối thủ gặp nhau trên con đường độc đạo
Đúng là vận may không mỉm cười với cô, khó khăn lắm mới kiếm được thú vui giải trí là ngắm hoa đào nở, kết quả cô lại gặp phải đối thủ một mất một còn, tâm tình tốt cũng bị phá hỏng.
“Ồ…. Lâu rồi không gặp lại, vậy mà ngươi thật lạnh lùng! Ánh mắt của ngươi như đang muốn nói ta không nên xuất hiện ở đây. Ta làm ngươi ghét vậy sao? Ngươi thay đổi thái độ nhanh như vậy, không thèm che giấu cảm xúc….” Hoa Hiểu Quỳ vẫn rất cảnh giác với hắn, đôi mắt màu đỏ sậm của Naraku nhìn chằm chằm Hoa Hiểu Quỳ, hắn cười lạnh, “Vừa hay…. Ta cũng rất ghét ngươi!” Ánh mắt của ngươi, vẻ mặt của ngươi, hành động của ngươi, rất đáng ghét!
Hoa Hiểu Quỳ cũng không lợi hại, cô có không ít nhược điểm, nhược điểm lớn nhất là tốc độ, trong thời gian ngắn, dù cô có rèn luyện thế nào cũng không thể bằng Naraku. Hắn đã chiếm được ưu thế đầu tiên, huống chi năng lực của cô chủ yếu là sử dụng bình làm vườn, không thể tự rèn luyện thân thể.
Dù cô biết nên né tránh, cũng làm ra động tác né tránh, nhưng không thể bằng được tốc độ của Naraku. Năng lực chiến đấu trong cự ly gần của Hoa Hiểu Quỳ quá kém, khoảng cách giữa hai người bị rút ngắn thì rất nguy hiểm cho cô, hơn nữa Naraku hiểu rõ nhược điểm của cô, túm lấy cổ tay Hoa Hiểu Quỳ trước khi cô sử dụng bình làm vườn.
“A…” Phần lưng va vào thân cây, Hoa Hiểu Quỳ đau đến ứa nước mắt, cổ tay bị Naraku nắm chặt, đau đớn làm cô buông lỏng tay, bình làm vườn rơi xuống đất, tay phải bị nắm lấy đưa lên qua đầu, cổ bị bóp chặt, Hoa Hiểu Quỳ ngửa đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Naraku.
Nếu Naraku muốn giết cô thì đâu cần đánh lén, năng lực chiến đấu ở cự ly gần của cô quá kém, trước khi cô kịp có động tác gì thì Naraku đã có thể ngăn cô lại. Cô cũng chỉ là một vu nữ gà mờ, kém xa Kikyo. Hoa Hiểu Quỳ ngộ ra điều này, chợt thấy cô đã tự đánh giá mình quá cao khi nghĩ Naraku định đánh lén mình. Hắn là do rất nhiều yêu quái kết hợp lại…. cho dù là hai con yêu quái hợp lại, thì sức chiến đấu của nó cũng không phải tính bằng phép toán như 1+1=2.
Hắn cố ý biến thành Inuyasha để đánh lén Kikyo, chủ yếu là để làm ô nhiễm tâm linh của Kikyo, chia rẽ cô ấy và Inuyasha, chứ không phải hắn không đủ sức mạnh?
Cổ Hoa Hiểu Quỳ bị bóp chặt, cô sắp không thở nổi, Quỳ căm tức nhìn Naraku, ở khoảng cách gần, cô cũng không hiểu được cảm xúc ẩn dưới con mắt đỏ sẫm và tia sáng tàn ác kia, cô cảm thấy dường như hắn còn tức giận hơn cô. Hoa Hiểu Quỳ khó hiểu, Naraku tức giận cái gì?
“Dáng vẻ lúc ngươi bị bệnh nhìn thuận mắt hơn nhiều, bây giờ cả ánh mắt và nét mặt của ngươi đều làm ta không vui!” Giọng nói trầm thấp của Naraku lộ ra vài phần tâm tình của hắn. Hắn không cho phép cô nhìn hắn bằng loại ánh mắt này, ánh mắt này giống như coi hắn là kẻ dư thừa, là kẻ không nên tồn tại!
“Quả nhiên là tại ngươi! Kikyo chỉ hiểu sơ qua về y thuật, ta nhặt được cái mạng cũng sẽ để lại di chứng!!!! Ngươi thật khốn khiếp, quá âm hiểm, vừa hại ta phải khổ sở uống thuốc, vừa hại ta uống bát thuốc nội tạng thập cẩm của tên ngốc Inuyasha kia, buồn nôn chết mất!!!” Nghe Naraku nhắc đến chuyện đó, hồi ức không tốt đẹp lại hiện lên, sắc mặt Hoa Hiểu Quỳ trở nên khó coi, nhớ tới mùi vị khó uống kia, dạ dày cô lại bắt đầu cuộn lên….
“Cơ thể con người yếu đuối, chỉ có vậy mà cũng trở thành phiền toái lớn!”
“Khốn nạn! Ngươi chết đi!” Hảo cảm của cô với Naraku vốn là số không, bây giờ thì tụt hẳn xuống số âm. Naraku không khẳng định, cũng không phủ nhận, nhưng câu nói kia giống như hắn cố ý, hoặc hắn đang trốn tránh trách nhiệm: tại cơ thể cô yếu chứ không phải tại hắn. Đáy mắt Hoa Hiểu Quỳ bốc lửa, trừng mắt nhìn Naraku, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Naraku bóp chặt cổ Hoa Hiểu Quỳ làm cô nói không ra lời, hắn nhìn chằm chằm hai mắt Hoa Hiểu Quỳ, như đang dò xét.
Naraku trầm mặc hồi lâu mới nói: “Đooi mắt ngươi….. khiến ta không vui!” Giọng điệu tràn đầy căm ghét.
Hoa Hiểu Quỳ sởn cả tóc gáy, chẳng lẽ hắn muốn móc mắt cô?!
Không cần nói cô cũng biết đôi mắt quan trọng thế nào, Hoa Hiểu Quỳ hoảng lên, cố gắng giãy dụa, tay phải dùng sức, cố gắng thoát khỏi Naraku, tay trái túm lấy cái tay đang bóp cổ cô, nhưng chỉ như phù du hám thụ (2). Cô chỉ để lại trên tay hắn mấy vết tích màu đỏ, chứ không cách nào gỡ tay Naraku ra được.
(2) “Phù du hám thụ”: có nghĩa tương tự như các câu thành ngữ “châu chấu đá xe”, “trứng chọi đá”
“Giãy dụa cũng không có ích gì đâu, con người thật yếu đuối….. Nhất là phụ nữ, cơ thể càng mềm yếu vô lực!” Naraku cười nhạo, châm chọc Hoa Hiểu Quỳ đang làm chuyện vô ích. Hắn chỉ để lộ mắt và cằm, không thấy rõ vẻ mặt hắn, “Sợ ta móc mắt ngươi ra sao?’
Hoa Hiểu Quỳ triệu hồi bình làm vườn, bình làm vườn trên đất biến mất, sau đó xuất hiện trên tay Hoa Hiểu Quỳ. Cô lập tức phát động năng lực của bình làm vườn, nhưng Naraku phản ứng rất nhanh, hất mạnh bình làm vườn xuống đất, đồng thời nắm chặt lấy một tay cô. Trên mặt đất bỗng xuất hiện rất nhiều dây leo màu xanh, linh hoạt như rắn leo lên phía trên, cùng lúc đó, Hoa Hiểu Quỳ bỗng nhấc chân định đá phía dưới của Naraku…..
Không đạp trúng, hắn tránh được rồi…..
“Cùng một chiêu mà dùng lại lần hai, ngươi nghĩ nó còn hiệu quả sao? Ta đã sớm đoán được ngươi cuống lên thì sẽ hành động như thế nào, cũng chỉ có người da mặt dày như ngươi mới dùng chân đạp vào phía dưới của người khác….. Ngươi liên tục công kích ta nhưng không có hiệu quả, ngược lại, ngươi tự đặt mình vào hoàn cảnh lúng túng.” Naraku trào phúng nói, còn ác ý nghiêng cơ thể về phía trước khẽ chạm nhẹ vào người Hoa Hiểu Quỳ, hài lòng khi thấy Hoa Hiểu Quỳ xù lông, mặt đỏ rực như sắp bốc khói.
Chiêu đá người khác đoạn tử tuyệt tôn của Hoa Hiểu Quỳ thất bại, dây leo màu xanh đang leo lên trên liền….. quấn lấy cả chân cô đang giơ ra. Còn ai xui xẻo hơn cô không?! Định triệu hồi dây leo thì bị Naraku hất bình làm vườn xuống đất, cuối cùng lại chữa lợn lành thành lợn què, dây leo trói hai người với nhau, chân Hoa Hiểu Quỳ bị dây leo trói lại không rụt về được.
Nếu Naraku không khoác áo choàng vướng víu, từ xa nhìn hai người như…. đang động tình, chuẩn bị chơi dã chiến….
“A….” Hoa Hiểu Quỳ đổ mồ hôi lạnh, dưới đáy lòng gào thét, rốt cuộc là cảnh tượng quái quỷ gì thế này?!!! Không rụt chân lại được…. Đáng ghét! Khốn khiếp! Đừng dựa vào ta, đừng chạm…. đừng chạm…. a a a a a !!!!
Chân cô đặt giữa hai chân đối phương, hắn cố ý cọ sát chân cô một chút, cảm nhận cả người cô cứng ngắc rồi giật mình run rẩy. Hắn cúi đầu, khẽ nói nhỏ bên tai Hoa Hiểu Quỳ, hơi thở ấm áp phủ lên vành tai nhạy cảm làm Hoa Hiểu Quỳ có cảm giác khác thường, dường như có một luồng điện chạy qua người khiến cô run rẩy.
“Quỷ Nhện thực sự là một nam nhân ngu xuẩn, bị yêu quái dụ dỗ bán đi linh hồn của mình, ngươi cũng ngu ngốc đến đáng thương…. tự mua dây buộc mình!! Ngươi biết không, hiện tại Quỷ Nhện trong người ta đang rất hưng phấn, cho dù hắn bị ta áp chế, nhưng vẫn đang rục rịch, ngươi nói thử xem, bây giờ ta muốn làm gì ngươi?” Giọng nói trầm thấp đầy mê hoặc, con mắt đỏ sậm lóe lên tia sáng, sâu không thấy đáy.
Tên Quỷ Nhện háo sắc kia muốn làm gì chẳng lẽ cô không biết!!! Hắn rất hay dùng ánh mắt quấy rối cô, cô đã sớm biết, cũng bởi vậy nên cô mới hay đánh hắn, ai ngờ hắn bất khuất kiên cường như vậy, bị đánh cũng không nản chí, ánh mắt càng ngày càng quá phận.
Bắp đùi Hoa Hiểu Quỳ chếch sang một chút, cô cảm giác được cái gì đó vừa cứng vừa nóng. Sắc mặt Hoa Hiểu Quỳ lập tức chuyển từ đỏ sang cam, vàng, lục, đen, lam, tím. Theo bản năng Hoa Hiểu Quỳ muốn khép hai chân lại, kết quả lại ôm lấy eo Naraku….. Khuôn mặt cô đỏ ửng lên, hình như, hình như….. cô càng cảm nhận cái đó rõ hơn rồi….
“Quỳ thật phối hợp….” Naraku sửng sốt một chút, khóe môi khẽ cong lên, hắn nhìn ra được cô đang lúng túng ngượng ngùng, nhưng vẫn cố ý trêu chọc cô. Hắn tinh ý nhận ra có người tới gần, con ngươi khẽ chuyển, nhìn khuôn mặt đỏ ửng như sắp bốc khói của Hoa Hiểu Quỳ, đáy lòng lướt qua một ý nghĩ tà ác.
Hoa Hiểu Quỳ thẹn quá hóa giận. “Khốn nạn! Ai phối hợp?!!! Ta chỉ không cẩn thận! Chỉ là không cẩn thận thôi!” Vừa nói xong, lưng Hoa Hiểu Quỳ lại đổ mồ hôi, trong lòng âm thầm cầu khẩn, Naraku, ngươi không nhất thiết phải giữ gìn hình tượng vĩ đại âm hiểm xảo trá của mình, ngươi vừa mới sinh không lâu, là một đứa bé thuần khiết, không nên nhiễm tính xấu của Quỷ Nhện!!!
“Vậy sao….” Naraku cởi áo choàng trên người xuống, lộ ra diện mạo thật sự của hắn, một mỹ nam tử tuấn tú văn nhã, xen lẫn khí chất u buồn nhàn nhạt. Theo động tác của hắn, áo choàng rơi xuống, che lại dây leo màu xanh đang mọc lên.
Hoa Hiểu Quỳ thoáng thấy Kikyo từ xa đi tới, y phục vu nữ bị cây cối che lại gần hết, nhưng cô vẫn thấy được một góc. Hoa Hiểu Quỳ vừa định mở miệng kêu cứu để Kikyo đánh Naraku một trận. Nhưng vừa chớm có suy nghĩ như vậy, Hoa Hiểu Quỳ bỗng nhiên cảm giác có một vật thể ấm áp chạm vào môi mình….
Hắn khẽ tách mở môi cô, đầu lưỡi giảo hoạt nhân cơ hội trượt vào trong, quấy rối trong khoang miệng, quấn quýt ép cô đáp lại. Nụ hôn này hung hăng bá đạo, không cho từ chối, không chút khách khí cướp đoạt dưỡng khí từ đối phương.
Hoa Hiểu Quỳ cảm thấy mình sắp nghẹt thở, trước mắt bỗng biến thành màu đen, đầu như muốn nổ tung, Hoa Hiểu Quỳ thấy hoa mắt chóng mắt, chỉ biết né tránh theo bản năng. Mặt Hoa Hiểu Quỳ nghiêng sang trái rồi sang phải, nhưng vật thể ấm áp kia vẫn quấn lấy cô như hình với bóng. Hai cơ thể kề sát, nhiệt độ cơ thể tăng lên làm cô rất bất an, sợ sệt muốn lùi ra sau nhưng lại bị dây leo ngăn lại, không di chuyển được nửa bước, hơn nữa phía sau là một thân cây, không có đường lui.
Kikyo đi trong rừng hoa đào, đi về phía trước, cô cảm giác được luồng yêu khí kỳ quái ở phía trước, nhưng…. Chỉ vừa liếc mắt nhìn một cái, Kikyo đã vội vàng xoay người ẩn sau một thân cây, trên mặt đỏ bừng. Ở góc độ này, Kikyo thấy được Hoa Hiểu Quỳ và một người đàn ông xa lạ, là bán yêu…. Ngườu đàn ông say sưa ôm hôn, dường như có xu hướng phát triển thành dã chiến. Kikyo không thấy Hoa Hiểu Quỳ giãy dụa, cũng không thấy dây leo màu xanh, vì phần lớn dây leo đã bị áo choàng che lại. Hơn nữa cảnh tượng kích thích như vậy, sao Kikyo dám quan sát kỹ lưỡng, chỉ mơ hồ nhìn qua rồi lờ mờ phán đoán.
Kikyo lúng túng đứng sau một gốc cây anh đào, cô không biết nên làm gì, cúi đầu nhìn guốc gỗ trên chân mình thật lâu, cuối cùng quyết định lặng lẽ rời đi.
Kikyo hiểu lầm ngay lập tức mà không hề nghi ngờ một chút nào chủ yếu là vì cái áo choàng trắng kia rất giống với cái áo choàng mà Hoa Hiểu Quỳ do dự không nỡ ném đi, là áo choàng của một nam bán yêu.
Hoa Hiểu Quỳ do dự vì rất thích tấm áo choàng đó, nhưng lại dị ứng với Naraku. Còn Kikyo lại ngầm hiểu thành Hoa Hiểu Quỳ có ý với tên bán yêu kia, nhưng vẫn còn lo lắng điều gì nên mới do dự. Chuyện tình cảm cá nhân không thích hợp để hỏi, vì thế Kikyo cũng không có ý định hỏi, cứ thế mà tạo thành hiểu lầm, tư duy của người hiện đại và người cổ đại đúng là khác nhau…. Hôm nay Kikyo nhìn thấy cảnh tượng này, hiểu lầm càng nghiêm trọng hơn.
“A a a… A a…” Hoa Hiểu Quỳ muốn khóc, đừng đi, Kikyo, đừng đi!!! Hiểu lầm, đây là hiểu lầm!!!
Nụ hôn sâu làm Hoa Hiểu Quỳ nghẹt thở, dần dần không giãy dụa được nữa, trước mắt biến thành màu đen, chống cự yếu ớt hẳn đi. Đến lúc cô nghĩ mình sắp chết do ngạt thở vì nụ hôn này, Naraku mới hài lòng rời khỏi môi cô, kéo ra một sợi chỉ bạc rất ám muội. Hắn nhìn kỹ hai cánh môi đỏ tươi của Hoa Hiểu Quỳ, khẽ liếm môi.
Cuối cùng cũng được thả tự do, Hoa Hiểu Quỳ thở hổn hển, tham lam hít thở, ngực phập phồng lên xuống.
“Hừ hừ…” Tiếng cười trầm thấp, con người đỏ sậm của Naraku lóe lên ánh sáng quỷ dị, hơi thở nguy hiểm tỏa ra, hắn vươn tay che mắt, “Quỷ Nhện…. Ngươi bị kích thích mà bắt đầu rục rịch sao? Ngươi chỉ là một phần của ta, muốn đoạt quyền khống chế thân thể này là điều không thể!”
Hoa Hiểu Quỳ vẫn đang thở dốc, cảm giác thiếu dưỡng khí quá thống khổ. Ngón tay khẽ động, muốn thừa dịp Naraku buông lỏng cảnh giác…. nhưng lại bị Naraku phát hiện ra, kế hoạch chết từ trong trứng nước.
“Không thể buông lỏng cảnh giác sao, vừa hồi sức đã muốn ra tay rồi sao? Thật là một người phụ nữ vô tình!” Đôi mắt Naraku khẽ lóe lên, hơi thở nguy hiểm tỏa ra, hắn cúi đầu nói nhỏ bên tai Hoa Hiểu Quỳ, “Lần này tha cho ngươi, Quỷ Nhện bắt đầu rục rịch rồi…. Ngươi thực sự gây phiền toái lớn cho ta rồi đó!”
Hắn khoác áo choàng vào, thoát khỏi dây leo, ý chí của Hoa Hiểu Quỳ giảm xuống làm sức mạnh trói buộc của chúng nó yếu đi nhiều. Naraku vội vã rời đi, tìm một chỗ ẩn náu để giải quyết sức mạnh trong cơ thể.
Đến lúc Kikyo gặp lại Tsubaki trong rừng hoa đào, cô mới tỉnh táo lại.
Hoa Hiểu Quỳ đi tới gần, u oán nhìn Kikyo.
Kikyo lúng túng vứt hình ảnh vừa thấy sang một bên, tuy rằng cô rất nghi hoặc, nhưng cũng không thể hỏi trực tiếp được.
Chẳng lẽ lại hỏi: Quỳ, bán yêu cô vừa hôn là người yêu của cô sao?
Ở thời đại này, nữ tử vẫn còn rất rụt rè với chuyện tình cảm, câu hỏi như vậy không tiện nói ra miệng.
Tuy rằng rất lúng túng, nhưng Kikyo vẫn giả vờ ngây ngốc. Hoa Hiểu Quỳ cũng không thể vừa nhìn thấy Kikyo đã nói, “Kikyo, ta vừa bị một tên khốn khiếp cưỡng hôn.” Như vậy rất mất mặt! Càng làm Kikyo nghĩ cô giấu đầu hở đuôi.
Hai người im lặng nhìn nhau.
Kikyo nhấc chân quay về làng.
Hoa Hiểu Quỳ yên lặng đi theo, âm thầm hận đến nghiến răng nghiến lợi, thề phải cho Naraku một bài học!!!