Người Yêu Cũ

Chương 83: Sợ toán kinh khủng khiếp




Tôi có một nỗi khiếp sợ, một nỗi sợ hãi chẳng thể diễn tả thành lời mà chỉ có thể dùng bằng hành động miêu tả ra. Nỗi sợ ấy mang tên " toán học ", nó bắt đầu bắt nguồn từ năm lớp bảy, cô Loan dạy toán lớp tôi. Phải nói rằng đôi lúc cô cũng kể chuyện cười cho chúng tôi nghe nhưng trong quá trình học, mỗi lần cô nói: " Một bạn lên bảng làm bài cho cô ". Không cần nói tim tôi như muốn rớt sạch ra ngoài. Mỗi lần như thế tôi thường phải niệm phật: " Xin cô giang tay đánh khẽ " mười lần trong mồm. Cô Loan gọi theo số thứ tự, rất nhiều lần tôi tự đào hố chôn mình bằng câu nói muôn thuở: " Thưa cô em ko làm được bài " 

Đó là nỗi sợ thuộc cấp một, lên cấp ba và năm lớp mười hai này, nỗi sợ môn toán của tôi đã thăng cấp lên thành " hội chứng ". Một phần tôi đang học ở trường cũ là thầy Dương, thầy rất hiền, thường chém gió với chúng tôi. Còn bây giờ là cô Bính, cô cho làm trắc nghiệm và lên bảng giải ra. Cô giảng rất nhanh, hầu như tôi chỉ nghe thấy từ đầu chứ ko bao giờ nghe thấy từ cuối cùng. Nếu học sinh ko làm được bài thì là nỗi của trò và trò nhận điểm kém. 

Hàm số Logarit, nguyên hàm......ông trời đâu sinh ra tụi mày mà tụi mày mọc lên như nấm ám hại tao sống ko bằng chết. Mấy cái số mũ, tao chỉ muốn vặt trọc hết nhét vào miệng pháo bắn bay lên Sơn Tây, còn nguyên hàm đã có đạo hàm rồi, làm đạo hàm còn dễ hơn chúng mày nhiều nên biến hết đi. 

Từ ngày đổi phương thức thi kiểm tra cuối kì, điểm toán của tôi cũng cứ thế mà giảm dần. Học kì hai lớp mười nhận con ba sáng chói trên edu ; học kì hai lớp mười một con ba vẫn ở chỗ cũ, nhờ nó tôi mất học sinh tiên tiến ; học kì hai lớp mười một nhỉnh hơn ko phẩy năm là ba phẩy năm và điểm phẩy vừa tròn năm phẩy. Ok tôi fine! 

Tôi luôn xác định mục tiêu phấn đấu cho mình, nếu đã ko giỏi các môn thì bắt buộc mày phải khá một môn nào đó. Ví dụ như môn văn, lúc trước toàn sáu điểm thôi, chăm chỉ phát lên tám. Điểm phẩy học kì hai tôi đạt trên tám phẩy, thú thật thì tôi ko ngờ luôn. Hay môn anh nhất định phải làm được mấy câu cơ bản, chưa dám nói đến khó. Nhìn thằng Cường bận bịu được mọi người gọi tên nhờ giảng mấy bài văn, tôi ước gì mình cũng được như thế. Cảm giác các bạn nhờ vả đó, sướng lắm giống như mình cũng học giỏi? 

Còn các bạn thì sao? Tôi là một đứa nhút nhát, tự ti vì đôi khi cùng đề với bọn học giỏi éo dám chép vì sợ cô giáo nghi ngờ. Có lúc làm bài một mình bỗng dưng điểm cao bất ngờ tôi lại sợ và bất an. Mấy ngày nữa phải biểu diễn đôi ngũ đơn vị ở trường rồi, vậy mà tôi vẫn chưa chuẩn bị gì. Chán quá!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.