Người Yêu Cũ

Chương 43: Cúi xuống mà nhìn bọn tao , đồ Khủng long sắp tuyệt chủng




- Ai bảo thế, chỉ có Nhiên là theo chồng bỏ cuộc chơi thôi _ cái Phương hùa vào theo.- Đúng đấy, bao giờ thì được đi ăn cỗ nào _ tôi hào hứng hỏi Nhiên trong khi con bạn đang liếc đồng bọn một cách ghê gớm.

- BÀ ĐÂY CÒN XƠI MỚI LẤY CHỒNG!!!!!!!!!!

Mặt Nhiên từ trằng của mây này chuyển thành màu đen xám xịt. Cũng đúng thôi mới có 17 tuổi đầu, chưa đi du lịch vòng quanh trái đất bao giờ , chưa được ăn thử đặc sản trên thế giới...... Đặc biệt là còn chưa ngắm hết trai đẹp cơ mà, cho nên Nhiên ko có ngu tự chui đầu vào rọ.

- Tớ nghe nói anh rể đẹp trai lắm mờ.

Dĩ nhiên bà đây chẳng thể cho qua vụ này, còn nhớ khi biết tôi và Long có gian tình, Nhiên Nhóng Nhánh luôn lấy chuyện chúng tôi ra làm gương. Tôi ức đến lộn ruột vì ko thể làm được gì.

- Đẹp trai hơn nhiều Nguyễn Hoàng Long của cậu _ Nhiên lè lưỡi cãi lại.

- Nằm mơ đi nha con, còn xơi đã bằng Long nhá.

Cứ như thế chúng tôi lời qua tiếng lại ko biết bao lâu.

- STOP!!!!!!!! _ trọng tài Linh xuất hiện cùng với giấy trắng, mực đen.

Cô bạn cầm tờ giấy trước mặt rồi đọc: " Mai trường sẽ tham gia cuộc thi chạy việt dã, gồm rất nhiều trường khác tham gia ".

- Liên quan? _ tôi ngắt lời.

- Vấn đề nằm ở chỗ, ai ko đi sẽ bị ghi tên vào sổ học bạ. Are you ready? _ Linh giải thích luật cho tôi nghe.

Trời ơi tôi cứ ngỡ chuyển trường mới có nghĩa là thầy cô mới, bạn học mới, quy tắc mới...... Thế mà cái điệp khúc " ai ko đi sẽ bị ghi vào sổ học bạ " vẫn cứ xuất hiện lù lù trước mặt. Hồi ở lớp cũ, cái gì được đóng dấu là hoạt động của trường thì y rằng sẽ có điệp khúc trên do cô Bình diễn thuyết.

- Cho tớ số cô giáo đi, tớ phải xin phép nghỉ ốm _ đứng hình một hồi, tôi lồng lộn lên túm lấy áo Phương hỏi xin số cố giáo.

- Vô ích thôi. Vừa nãy tớ cũng gọi đt cho cô xin vắng mặt nhưng cô ko nghe, cô ko cho nghỉ _ Phương lắc đầu ngán ngẩm.

- Thế nhé mai 8h có mặt _ Hằng chốt sổ.

- Ờ~~~~~~~~

Thất vọng đến nỗi ko thể trả lời hẳn hoi, híc híc, tôi đi tìm chỗ trốn để trút giận đây.

Đùng một phát sáng hôm sau đến, cả bọn Nhiên cùng nhau ngân vàng hát bài " Nào chúng mình hãy cùng gọi bạn Thư dậy nào ~~~~~~". Nhờ nó tôi ko tài trốn đi được đâu đành phải xuống nhà.

- Vui lên đi, vừa khoẻ vừa đẹp người.

Nghe Linh nói, tôi chỉ biết nói " đẹp cái mông ", chạy xong thì chả thấy đâu, chỉ thấy cơ bắp nổi lên khắp bắp chân, chân đã to rồi lại còn tiếp thêm sức cho nó phát triển.

- Chân sẽ to đấy mấy má ạ! _ biết là tôi nói đùa nhưng sao đứa nào cùng lườm lòi cả mặt thế.

- ĐI _ cả bọn đồng thanh đáp ( trừ tôi).

Mất vài phút là chúng tôi đến trường, phải công nhận là đông như đàn kiến tìm thức ăn. Lướt qua thì thấy toàn học sinh trường bạn, với cả toàn nam thanh nữ tú. Ẹo ôi nhìn kinh chưa kìa, con gái trường kia cao và da trắng thế ko biết. Nếu đem so sánh với tôi thì thấy phần nào mình lép đi rồi. Nhưng mà......tôi vô tình nhắm trúng hot girl My và tôi thừa biết hot boy có đến hay ko.

- Này, tránh ra _ tiếng một bạn nam rõ to phát ra trước khi đâm thẳng vào tôi.

- Ây da _ tôi đau đớn xoa mông ngồi dậy.

- Đi đứng ko nhìn đường à, đồ con........

Chưa nói được hết hai từ con lợn ra thì cái người đâm vào tôi đấy từ từ đứng dậy. Mẹ ơi, ko ngờ cậu ta lại cao, to đến nhường này. Thôi xong cậu ta bỗng chốc trở thành con voi mất rôi. Đã thế còn lườm người bị hại như mình uất ức lắm í.

- Đồ lùn.

" Phập " một mũi tên bắn trúng vào tim đen của tôi.

- Cậu....vừa nói.....cái gì hả?

- Tôi nói cậu là đồ lùn đấy.

Trái đất thật nhỏ bé làm sao!

- Lùn thì sao, cúi xuống mà nhìn bọn tao, thằng đần kia _ Hằng Chị đã xuất hiện cúi nguy cho tôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.