Người Tôi Yêu

Chương 49: Lộc sơn (12)




Đóng cửa lại, Hứa Đường vội vàng móc điện thoại đang không ngừng rung trong túi ra, quả nhiên là Chu Hiểm gọi tới.

“Có khoẻ không?” Chu Hiểm hỏi dồn dập.

“Không có gì.” Hứa Đường nhẹ nhàng khịt khịt mũi: “Em nói chuyện của ba cho mẹ nghe rồi, bà sẽ không làm khó anh.”

Bên kia im lặng một chút, Hứa Đường chợt nghe tiếng gì đó đập vào cửa sổ thuỷ tinh, tâm cô vừa động, bước nhanh về phía cửa sổ. Dưới bóng cây phía trước có một bóng dáng mơ mơ hồ hồ, cách hàng rào nhìn sang đây.

Hứa Đường nhanh chóng đẩy cửa sổ ra, dùng sức phất phất tay về phía bóng dáng trong bóng tối, liền nghe tiếng Chu Hiểm cười trong điện thoại: “Em nhẹ một chút, đừng nhảy ra từ cửa sổ.”

Hứa Đường cũng cười theo.

“Thấy anh em đã an tâm chưa. Nghe lời anh, trước mắt đừng trái ý mẹ em, bà ấy nói gì, em cũng đồng ý trước.”

“Em biết rồi.” Hứa Đường nhẹ giọng cười một tiếng: “Em đấu tranh với bà ấy có kinh nghiệm phong phú lắm.”

“Ừ.”

Chốc lát, trong bóng tối nổi lên ánh lửa, là Chu Hiểm bật lửa hút thuốc: “Hứa Hải Đường, còn chưa nói với em, năm mới vui vẻ.”

Cổ họng Hứa Đường lại chua chua: “Năm mới vui vẻ.”

Cô im lặng nhìn ngón giữa Chu Hiểm đỏ thắm ánh lửa: “Gần đây có thể em không có cách nào ra ngoài gặp anh…một mình anh nhớ ăn cơm đúng giờ.”

Chu Hiểm cười một tiếng: “Em tự quan tâm chính mình là được rồi.”

“Dù sao cũng sắp tới mùng sáu, mẹ sẽ thả em ra.”

Chu Hiểm im lặng trong chốc lát, chợt hỏi: “Hứa Hải Đường, mẹ em có đánh em không?”

Hứa Đường ngẩng ra: “…Dường như mới chỉ đánh Hứa Dương.”

“Đánh có nặng không?”

“Dĩ nhiên không nặng, không đánh mấy cái, bà ấy khóc trước, chính là nói năng chua ngoa lòng như đậu hũ.”

Chu Hiểm cười nói: “Tốt.”

“…Anh định làm gì?”

“Không có gì, Hứa Hải Đường, em chờ anh đến cưới em.”

Hứa Đường ngẩng ra: “…Chu Hiểm, anh ngàn vạn lần đừng xúc động, có em rồi.”

“Núp ở sau lưng đàn bà tính là đàn ông gì.” Chu Hiểm gạt khói thuốc: “Hứa Hải Đường, anh về trước đây, em tốt nhất nên nghỉ ngơi đi, tặng cho em bao tiền lì xì mấy ngày này cho em.”

“Ai muốn lì xì…Này! Anh đừng cúp máy!”

Chu Hiểm đối diện đã cúp điện thoại, làm một dấu tay, ánh sáng quá mờ, Hứa Đường cũng không thấy rõ. Chu Hiểm xoay người đi, ánh mắt Hứa Đường vẫn đuổi theo, cho đến khi anh đi đến đầu hẻm, ánh đèn đường mờ mờ kéo bóng anh thật dài.

Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, Hứa Đường sợ hết hồn, vội vàng cất điện thoại di động: “Đi vào.”

Hứa Dương mở cửa, trong tay cầm một lọ thuốc: “Mẹ nói em mang iod cho chị, chị bôi lên mũi đi.”

Hứa Đường dở khóc dở cười: “Chị không bôi, đau chết.”

Hứa Dương đi tới, đặt bình lên sách, nhỏ giọng hỏi cô: “Chị và anh Hiểm định thế nào?”

Hứa Đường thở dài: “Có thể làm sao, ngộ nhỡ mẹ không đồng ý, chị liền tiền trảm hậu tấu.”

Hứa Dương im lặng trong chốc lát: “Mẹ xem trọng danh tiếng, cái người này sao lại…”

“Hứa Dương.” Hứa Đường ngẩng đầu nhìn anh: “Nếu muốn quan tâm cái nhìn của người khác, vậy chị cả đời cũng đừng nghĩ ở cùng một chỗ với Chu Hiểm.”

Hứa Dương còn muốn nói nữa, ngoài cửa truyền đến giọng nói mẹ Hứa: “Hứa Dương, mang thuốc vào thì mau ra đây!”

Hứa Dương đáp một tiếng: “Vậy ta đi ra ngoài, chị, chị nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai đi đến bệnh viện băng bó vết thương.”

Hứa Đường ngồi lại trên giường, thở dài.

Cô sợ lỗ mũi không cẩn thận chạm vào, tối ngủ chỉ có thể nằm ngang không dám xoay người, ngủ không được yên, nửa đêm tỉnh lại mấy lần, buổi sáng lưng đau.

Mẹ Hứa đang làm điểm tâm trong nhà bếp, Hứa Đường vào phòng vệ sinh rửa mặt, nằm trên bồn rửa mặt suy nghĩ hồi lâu. Ngẩng đầu, trên khuôn mặt tái nhợt lỗ mũi sưng to như cụ già, muốn bao nhiêu buồn cười có bấy nhiêu buồn cười.

Hứa Đường thở dài, lau mặt đi ra ngoài. Mẹ Hứa bưng thức ăn lên bàn, liếc cô một cái, nhàn nhạt nói: “Dậy rồi.”

“Dạ.” Hứa Đường theo vào phòng bếp, giúp một tay rửa chén dĩa.

Chỉ chốc lát sau, Hứa Dương cũng rời giường.

Người một nhà ngồi bên cạnh bàn, im lặng ăn điểm tâm, không khí cực kỳ quỷ dị.

Khẩu vị Hứa Đường không tốt, uống chén cháo đã no, mang bát đũa vào phòng bếp, vừa đi vào phòng ngủ, chợt nghe tiếng gõ cửa.

Mẹ Hứa oán giận nói: “Người nào lại đến chúc tết sớm như vậy, trong nhà còn chưa dọn dẹp.” Đặt bát đũa, đứng dậy mở cửa, lập tức ngẩng người.

Đứng ngoài cửa là Chu Hiểm và ông chủ Lý tiệm thuốc, hai người đều mặc chính trang, trong tay xách rượu và thuốc lá nổi tiếng.

Mẹ Hứa chưa phản ứng kịp, ông chủ Lý đã chắp tay cười nói: “Bà Hứa, năm mới vui vẻ!”

Trấn Độ Hà chỉ lớn bằng bàn tay, các cửa hàng tổng cộng có chín cửa. Tiệm thuốc của ông chủ Lý ở trấn Độ Hà cũng xem như một tiệm lâu đời, trước kia mẹ Hứa cũng có mua thuốc ở đây, có câu nói không đánh người mặt cười, tuy lúc nàu ông chủ Lý đến cùng Chu Hiểm, bà cũng không thể có sắc mặt không tốt.

“Vậy…đi vào ngồi đi.” Mời hai người vài cửa, lại phân phó Hứa Dương pha trà, quay đầu lại, thấy Hứa Đường đang trừng mắt nhìn chằm chằm Chu Hiểm, lập tức tức giận, mắng nhỏ: “Nhanh về phòng!”

Hứa Đường rụt cổ lại, không biết trong hồ lô của Chu Hiểm bán thuốc gì, cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, lại để lại một khe hở, lắng nghe động tĩnh trong phòng.

Ông chủ Lý ngồi xuống, uống một hớp trà, trước tiên nói mấy lời đại cát đại lợi, nói xong mẹ Hứa trả lời cũng không phải, không trả lời cũng không phải. Mà toàn bộ quá trình Chu Hiểm ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt nghiêm túc và trang trọng, hoàn toàn không có nửa điểm thái độ cà lơ phất phơ.

Mẹ Hứa không tìm ra lỗi, cổ họng giống như không nhịn được, lại nói không được, sượng mặt.

Sau khi nói xong lời thoại, ông chủ Lý đặt ly trà xuống, cúi đầu lại mở miệng, đưa tay vỗ nhẹ vai Chu Hiểm: “Bà Hứa, Chu Hiểm, bà biết chứ?”

Mẹ Hứa hừ nhẹ một tiếng.

“Về chuyện mẹ cậu ấy bà cũng có nghe qua. Một cô gái yếu đuối bị ông chủ có tiền lừa, mẹ quá con côi, cũng không có người thân bên cạnh trông nom, mấy tên đạo chích muốn chiếm chút tiện nghi, không có tiền, lại quay lại khai hoả…Bà làm việc ở trạm xe, duyệt người vô số, nghĩ đến tình huống như vậy cũng thấy được không ít. Huống chi bà ở gần hai mẹ con cô nhi này, thường ngày ít nhiều cũng có lui tới, bà cũng rõ ràng hơn người khác bà Chu là hạng người gì.”

Mấy câu liền phủ đầu mẹ Hứa, người đã chết rồi, huống chi Chu Hiểm ở trước mặt, bà khó lòng nói một câu không phải.

Ông chủ Lý cười cười, nói tiếp: “Thế đạo này, cười nghèo không cười kỹ nữ. Bà Chu bệnh yếu nhà nghèo, không tránh được bị người khi dễ. Tuy Chu Hiểm làm việc có lỗi, nhưng cũng có tình có lý, nào có ai nam nhi nhiệt huyết thấy người khác khi dễ mẹ mình lại còn thờ ở? Đứa nhỏ này đi đường quanh co, cũng làm không ít chuyện thương thiên hại lý, nhưng gốc rễ vẫn tốt, có câu nói, con hư nghĩ lại quý hơn vàng. Trước kia đã làm những chuyện mánh khoé, hiện tại nó không dính tới cái nào, nếu nó đã đi về chính đạo, cũng không nên đánh nó một gậy chết tươi, bà nói phải không?”

Mẹ Hứa hồi lâu không lên tiếng.

Hứa Đường ở phía sau cánh cửa, nghe được trong mắt chua xót, nước  mắt muốn rơi. Chu Hiểm là người kiêu ngạo như vậy, lại có thể kiên nhẫn ngồi đó để người vén vết thương của anh lên chiêu cáo thiên hạ…Nhưng vì cô, tất cả anh đều nhịn.

“Hôm nay trong nhà Chu Hiểm không còn người thân, nó là tôi nuôi lớn, tôi cũng xem như một nửa trưởng bối của nó, cho nên hôm nay tự ý nhận việc, dẫn nó đến cầu hôn với bà.”

Lời này vừa nói, mẹ Hứa lập tức sững sờ, một bên Hứa Dương im lặng không lên tiếng trừng mắt ngây ngô, trong lòng thầm than, Chu Hiểm thật là một hán tử.

Hứa Đường cũng khiếp sợ không thôi, nghĩ đến việc tối hôm qua Chu Hiểm nói với cô, cặp mắt lập tức mơ hồ.

“Quy củ của trấn trên, nhà nam ít nhất cũng phải có mười vạn lễ hỏi. Nhưng tôi và Chu Hiểm cho rằng, mười vạn lễ hỏi sợ rằng uất ức lệnh ái, cho nên…” Ông móc trong túi ra một sấp dày văn kiện, đẩy tới trước mặt mẹ Hứa: “Đây là tất cả tiền gửi ngân hàng của Chu Hiểm, cùng với bất động sản ở trấn trên, huyện Lộc Sơn với Chi Xuyên và cả xe hơi. Cổ phần của công ty giao hàng còn cần mấy ngày, nhưng toàn bộ sẽ để dưới tên lệnh ái.”

Mẹ Hứa liếc nhìn sổ tiết kiệm, chợt thấy hết hồn: “Vậy…vậy cậu ấy còn lại gì?”

“Chờ làm xong thủ tục, tất cả mọi thứ đều thuộc về lệnh ái, cái gì cũng không giữ lại.”

Mẹ Hứa là người dân lao động, chưa từng thấy nhiều tài sản chồng chất như vậy. Nhưng bà cũng không phải người kiến thức hạn hẹp, cái bà để ý không phải là tiền tài như thế nào, mà là Chu Hiểm có thể nguyện ý bỏ ra tất cả tài sản của mình.

Mẹ Hứa rũ mắt trầm tư.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người không lên tiếng. Hứa Đường ở phía sau cửa không khỏi ngưng thở, chỉ cảm thấy trái tim như muốn nhảy lên cổ họng.

Hồi lâu, mẹ Hứa hạ mí mắt, đẩy văn kiện về phía ông chủ Lý, nhìn về phía Chu Hiểm: “Cảm ơn cậu đã thích Hứa Đường như vậy, nhưng tôi cảm thấy hai người không thích hợp.”

Chu Hiểm một mực im lặng lúc này mở miệng: “Dì, người không hài lòng con ở điểm nào, con có thể sửa lại.” Thái độ kính cẩn, giọng nói không kiêu ngạo cũng không hèn mọn.

Mẹ Hứa lắc đầu: “Cậu không cần sửa lại cái gì…Dù sao, dù sao hai đứa chính là không thích hợp!” Dứt lời quay người đi.

Ông chủ Lý và Chu Hiểm trao đổi ánh mắt, hai người đứng lên, ông chủ Lý nói: “Bà cẩn thận suy tính một chút đi, lệnh ái và Chu Hiểm là lưỡng tình tương duyệt. Có câu nói, thà huỷ một ngôi miếu cũng không huỷ một mối nhân duyên.”

Mẹ Hứa không đứng dậy, không tiếng động thở dài: “Hứa Dương, tiễn khách.”

Hứa Dương nha một tiếng, vội vàng đứng lên.

Mẹ Hứa chống trán, than thở.

Một lúc lâu, Hứa Dương trở lại, khép cửa lại. Mẹ Hứa giương mắt, nhìn thấy đống văn kiện còn đặt trên khay trà: “Bọn họ quên mang đi, con mang theo đi.”

Hứa Dương đứng bất động: “Mẹ, muốn đưa tự mẹ đưa. Huỷ nhân duyên người ta, con không làm.”

Mẹ Hứa trừng mắt: “Con phản rồi!”

Hứa Dương cười hì hì, xoay người trở về phòng.

Trong phòng khách chỉ còn lại một mình mẹ Hứa, bà liếc khay trà mấy lần, rốt cuộc không nhịn được, cầm một quyển mở ra, nhìn tỉ mỉ.

Danh sách to lớn, làm bà sợ hãi than. Trong lòng không khỏi nổi lên ý nghĩ, nếu Hứa Đường thật sự gả cho cậu ta, đời này cơm áo không lo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.