Người Tôi Yêu

Chương 47: Lộc sơn (10)




Editor: coki

Hứa Đường đẩy cửa sắt bước vào sân, cửa không bị khóa, lúc cô đẩy cửa vào thì thấy cỏ dại mọc um tùm trong sân đã được dọn sạch sẽ, hai bên có trồng thêm vài bụi cây, vừa hứng sương nên lá xanh biếc.

Hứa Đường càng thêm tò mò, đi tới trước căn nhà, từ cửa sổ nhìn vào trong, phòng khách ở lầu một là to như thế, xi măng trên đất đã được dọn sạch, đúng là mới làm xong.

Cô đang muốn nhìn kỹ thì đột nhiên nghe thấy một tiếng huýt gió.

Cô ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Chu Hiểm.

Anh đang dựa vào cửa sổ lầu hai, trong tay kẹp một điếu thuốc, anh cúi đầu nhìn cô, cười như không cười.

Hứa Đường ngẩn ra: “Tại sao anh lại ở chỗ này?"

Chu Hiểm nhíu mày: “Đây là nhà anh, anh không ở nơi này thì ở nơi nào?"

Hứa Đường định hỏi tiếp thì Chu Hiểm đã chỉ vào cửa chống trộm: “Tự mở đi, cửa không có khóa."

Lầu hai cũng được mở rộng ra, năm xưa chỗ này từng là gác xép còn hôm nay lại rực rỡ hẳn lên, bên trong đầy đủ mọi thứ đồ dùng, TV nhưng cũng giống lầu một, tường chỉ mới sơn được một chút, ngay cả gạch cũng chưa lát.

Những thứ đồ gia dụng này rất giống với khuynh hướng thẩm mỹ của chiếc bánh kem mừng sinh nhật hồng hồng xanh xanh của cô năm đó, Hứa Đường chỉ nhìn thoáng qua rồi vội vàng dời ánh mắt đi.

Chu Hiểm hút thuốc xong thì dụi vào trong cái gạt tàn thuốc, anh đi tới trước mặt Hứa Đường, đưa tay bóp mặt cô một cái: “Không ở nhà mừng năm mới, chạy đến làm gì?"

"Anh ăn cơm chưa, ăn cái gì rồi?"

"A”. Chu Hiểm kéo cô ngồi xuống trên ghế sofa: “Anh gọi điện thoại gọi đồ ăn ở ngoài."

Hứa Đường ngồi thẳng lên, mắt trừng to nhìn Chu Hiểm: “Làm gì có ai đêm ba mươi còn giao đồ ăn?"

"Có tiền có thể sai khiến ma quỷ."

"......" Hứa Đường trừng anh: “Là ai nói “Anh không thể ở một mình? Hứa Hải Đường, em không khỏi cảm thấy anh quá vô dụng rồi?" Cô hạ thấp giọng xuống, cố ý giả giọng của Chu Hiểm.

Chu Hiểm bị chọc cho cười ha ha, đưa tay xoa nhẹ đầu cô: “Được rồi, được rồi, không phải là tết nhất sao, ai cũng bận chuyện cả."

Mũi Hứa Đường cay xè, cô cúi đầu im lặng trong chốc lát: “Trong nhà có phòng bếp không?"

"Có.” Chu Hiểm đưa tay chỉ về phía đối diện: “Sao vậy, em nấu cơm cho anh hả?"

Hứa Đường đứng lên: “Anh có nguyên liệu nấu ăn không?"

Chu Hiểm đi theo phía sau cô vào phòng bếp: “Chắc có, hình như ông chủ Lý của hiệu thuốc có chuẩn bị đồ tết giúp anh."

Trong góc phòng bếp chất đống khá nhiều túi, Hứa Đường lần lượt mở ra, bên trong là chân giò hun khói, thịt khô và các loại hoa quả khô. Cô mở tủ lạnh ra, nguyên liệu tươi được sắp xếp rất gọn gàng.

...... Rơi vào tay Chu Hiểm như vậy, sợ rằng kết quả cuối cùng của những thứ đồ này chính là phơi thây hoang dã.

Hiện giờ biểu hiện nghẹn của Hứa Đường có chút nghiêm trọng nên chỉ cần ngửi thấy một chút khói dầu thì dạ dày lại sôi lên, cô suy nghĩ một chút, định làm một nồi lẩu, vừa dễ dàng lại mau lẹ.

Cô bảo Chu Hiểm lấy miếng sườn trong tủ lạnh ra rã đông sau đó cắt nhỏ còn mình thì ngâm nấm hương phơi khô và cúc vàng vào nước ấm sau đó lại đi rửa một ít hoa quả.

Chu Hiểm đặt bếp lò còn chưa tháo bao bì ra đặt lên trên bàn trong phòng bếp sau đó đặt nồi nước xương lên rồi bưng các nguyên liệu đã chuẩn bị ra.

"Em có lạnh không?"

Hứa Đường sửng sốt một chút: “Không."

Chu Hiểm lại lấy máy sưởi ra, cắm điện vào, đặt ở dưới bàn.

Nước trong nồi dần dần sôi, bốc lên từng làn khói trắng, trong phòng tràn ngập mùi thơm của thức ăn. Hứa Đường mới vừa ăn xong vả lại khẩu vị không tốt cho nên không có động đũa, chỉ ngồi gắp đồ ăn cho Chu Hiểm.

"Nhà xây vào lúc nào vậy?"

"Không bao lâu, mới vừa xây xong được hai tháng, anh không rãnh nên giao cho người khác làm."

Hứa Đường thêm cải trắng vào nồi: “Vậy còn đồ dùng trong nhà?"

"A.” Chu Hiểm ngẩng đầu lên: “Đồ dùng trong nhà là Phương Cử chọn."

"......" Hứa Đường nhìn rèm cửa sổ có hình hoa nhỏ màu hồng một chút trong phòng ăn treo: “Đây cũng là do cậu ấy chọn?"

"Ừ.” Chu Hiểm cười một tiếng: “Cậu ta nghe nói sau này em sẽ vào ở nên cố ý tự mình đi chọn, còn nói em nhất định sẽ thích phong cách điền viên, tươi mát này."

...... Nhưng này rõ ràng đây không phải là phong cách của nơi này.

Hứa Đường chợt nhớ tới chuyện quan trọng hơn: "...... Anh mới vừa nói gì, em sẽ vào ở?"

"Tổ chức hôn lễ ở trấn trên nên phải có một phòng tân hôn." Chu Hiểm nhíu mày: “Còn chưa biết sẽ trang trí theo phong cách gì, đang chờ em quyết định."

Hứa Đường ngẩn ra, đầu cúi thấp, nhất thời không lên tiếng.

Chu Hiểm đưa tay đặt nhẹ lên trên trán cô, nâng đầu cô lên: “Sao vậy, không vui sao?"

Hứa Đường vội vàng lắc đầu, ngước mắt nhìn anh: “Vậy thì anh đồng ý với em buổi tối đến nhà em ăn cơm."

Chu Hiểm cười cười.

"Không phải lá gan của anh rất lớn rất ư, bây giờ sợ rồi hả?"

Chu Hiểm buông tay ra, nhìn sang chỗ khác: “Hứa Hải Đường, nghe lời, chuyện này phải bàn bạc kĩ hơn."

Hứa Đường mím chặt môi, khi nhìn anh như không có việc gì tiếp tục gắp thức ăn thì trong lòng đột nhiên nổi giận, cô đưa tay đoạt lấy đũa của anh. Chu Hiểm ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn cô.

"Anh… Tại sao anh lại không gấp gáp một chút nào vậy?"

Ánh mắt của Chu Hiểm nặng trĩu, nhất thời không lên tiếng, Hứa Đường cho là anh sẽ nổi giận nên ngoài tức giận ra trong lòng càng thêm khó chịu, ngoài ra cô còn khó tránh khỏi khinh bỉ chính mình, tại sao bây giờ cô lại biến thành lo được lo mất như vậy nhưng hai tháng nữa bụng cô sẽ to lên, cô không muốn mình và đứa bé không có danh phân rõ ràng như vậy......

Ai ngờ Chu Hiểm lại thở dài —— Hứa Đường rất hiếm khi nghe thấy Chu Hiểm than thở, anh là người có sao nói vậy, lại gan lớn bằng trời —— Anh nhìn Hứa Đường thật sâu: “Hứa Hải Đường, anh thì không sao cả, anh chỉ sợ em chịu uất ức."

"Ngay cả người nhà em mà anh cũng không chịu gặp thì em mới cảm thấy uất ức." Mũi Hứa Đường cay xè, đặt chiếc đũa đoạt từ anh lên trên bàn.

"Không phải là anh không dám.” Chu Hiểm xoay người, cầm tay Hứa Đường: “Em cũng biết thanh danh của anh không tốt lắm, anh sợ mẹ em biết về sẽ mắng em, khiến em khó chịu."

Hứa Đường lắc đầu: “Em không sợ, mắng mấy câu cũng không mất miếng thịt nào."

Chu Hiểm trầm ngâm: “Qua mùng ba anh sẽ đến, có được không? Em đã bị hoảng sợ như vậy, trước tiên cứ ăn tết vui vẻ đã."

Hứa Đường im lặng một hồi lâu, rốt cuộc gật đầu thuận theo, cô đi vào phòng bếp cầm lấy đôi đũa sạch đưa cho Chu Hiểm: “Anh ăn nhanh lên, ăn xong rồi tự đi rửa bát, em muốn xem tivi."

Chu Hiểm cười một tiếng.

Sau khi cơm nước xong, Chu Hiểm và Hứa Đường đều vùi ở trên sô pha, bắt đầu nhớ lại những chuyện kinh khủng đã trải qua.

"Trần Nhất Minh có làm gì em hay không?"

Hứa Đường lắc đầu: “Anh không phải là người xấu, nếu không cũng sẽ không khiến lão Trịnh nửa đường đứt gánh."

Chu Hiểm hừ nhẹ một tiếng.

Hứa Đường ngẩng đầu nhìn anh, cười hỏi: "Em nói giúp cho hắn, anh ghen hả?"

"Anh ghen gì, Trần Nhất Minh là cái quái gì, uổng có gia tài bạc vạn trong tay mà lại trở thành một thằng èo ọt như vậy. Không đến năm năm nữa, bảo đảm cả Lộc Sơn chỉ biết Chu Hiểm anh, không biết Trần Nhất Minh là ai nữa."

Trong lòng Hứa Đường hoảng sợ, vội vàng nắm ống tay áo của anh: “Chu Hiểm......"

Chu Hiểm cúi đầu nhìn cô: “Sao vậy?"

"Anh...... Anh hãy đồng ý với một chuyện."

"Em nói đi."

Hứa Đường chần chờ trong chốc lát sau đó nghiêm túc mở miệng: “Sau này...... Anh làm cái gì, muốn đối phó với ai cũng được nhưng phải đồng ý với em một chuyện là đừng có kéo mình vào, cho dù là Trần Nhất Minh, Trần Thủ Hà hoặc là người khác......"

"Anh hiểu."

Hứa Đường vùi đầu vào trong lòng anh: “Em có chút sợ, hiện tại chỉ sống cuộc sống an ổn. Mặc dù trước kia em vẫn tồn tại ý niệm báo thù cho ba nhưng ngộ nhỡ nếu như lúc này em không thể trở lại thì mẹ em phải làm sao đây...... Cho nên Chu Hiểm, trước khi anh làm bất cứ chuyện gì thì nhất định phải suy nghĩ đến em một chút."

"Anh hiểu." Chu Hiểm trả lời lần nữa.

Một lát sau, Hứa Dương gọi điện thoại tới thúc giục Hứa Đường về nhà.

Hứa Đường lưu luyến không rời: “Ăn cơm tối xong em lại tới tìm anh, chúng ta cùng đi đến bờ sông ngăm pháo hoa."

Chu Hiểm gật đầu, đứng dậy kéo khóa kéo áo lông của cô lên: “Ra ngoài nhớ mặc nhiều quần áo một chút, đừng để bị lạnh đến cảm cúm."

Cằm Hứa Đường cũng sắp bị cổ áo che mất rồi, cô lập tức đưa tay bắt lấy ngón tay Chu Hiểm: “Em biết rồi, buổi tối anh nhớ ăn cơm đúng giờ hoặc là đợi lát nữa em tới nấu cũng được."

Chu Hiểm gật đầu một cái, đột nhiên ôm lấy eo cô, hôn lên môi cô một cái sau đó cười một tiếng: “Hứa Hải Đường, anh thật sự rất thích em."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.