Ngươi Thuộc Về Ta

Chương 19: Uyển Vân gặp Tử Yến




Nhanh chóng đã đến phủ Vương gia. Hỏa Lang vẫn nhăn nhó ôm bụng, bụng kêu đến nỗi Uyển Vân còn nghe rõ từng cơn.

- Các người biết bây giờ là giờ gì rồi không? Sao bây giờ mới chịu về?

Mới bước vào Vương phủ, chưa được ba bước chân, Lý Vương gia cau có tiến đến Uyển Vân và Hỏa Lang. Giọng hơi gắt.

- Cha, bọn ta thay đồ đã, hãy còn sớm – Uyển Vân nũng nịu.

- Mặc vậy đẹp lắm rồi Uyển nhi – hài lòng gật gù – nhưng trang điểm và chỉnh sửa lại tóc đi... mà thôi thay cả y phục đi.

- Vậy là thay hết rồi – nhíu mày.

- Đúng ha!

Mỉm cười với Uyển Vân, quay sang phía Hỏa Lang, gương mặt lại nạt nàng:

- Lang nhi, ngươi thân là sư t... sư huynh – ho nhẹ một tiếng – không lo nhắc nhở tiểu sư muội, còn cùng nàng quậy quanh phố, hại trễ giờ của ta. Khi trở về sẽ phạt ngươi.

"Cha lại mắng nàng rồi" – thở dài.

Nhưng Uyển Vân nhìn bộ dạng Hỏa Lang chịu trận thay nàng lúc này không khỏi buồn cười. Năm xưa hễ cứ ra khỏi phủ là lại rong chơi đến quá bữa cơm chiều. Lần nào cũng làm Lý Vương gia bất an đứng ngồi không yên. Lý Vương gia lo lắng đến khi hai tiểu hài tử vui vẻ trở về thì thở phào một tiếng. Sau đó ngay lập tức làm mặt nghiêm quát hai tiểu yêu nữ này. Lý Hiền vốn biết hoàn toàn là Uyển Vân bày trò, ngày đó vẫn coi Hỏa Lang như khách, không nỡ to tiếng nên hướng Uyển Vân quát nhẹ vài câu.

Từ nhỏ Hỏa Lang đã hết mực bênh vực Uyển Vân. Chỉ là quát nhẹ, lòng cứ như lửa, hễ Lý Hiên định mở mồm nói Uyển Vân, Hỏa Lang đều nhanh chóng lên tiếng trước: "Là ta rủ nàng đi, sư thúc chớ mắng nàng".

Ánh mắt quyết đoán và đầy trách nhiệm, Lý Hiền lần đầu có hơi ngỡ ngàng, rồi bất giác mỉm cười. Từ ngày đó, chỉ hướng Hỏa Lang mà mắng. Cũng là dạy dỗ Uyển Vân: đừng bao giờ làm gì sai trái để người khác chịu thiệt thòi.

Tất nhiên biện pháp này của Lý Hiền rất hiệu quả. Từ ngày đó, Uyển Vân không dám bày trò tinh quái, hết thảy ôn nhu, hiền dịu, giờ giấc rất đàng hoàng, đến nay vẫn giữ được phép tắc đó. Uyển Vân thay đổi để Hỏa Lang không chịu ấm ức thay nàng.

Một loạt kỉ niệm năm xưa ùa về, Uyển Vân mắt lấp lánh, trầm tư nhìn người đang cúi cúi lễ phép kia xin lỗi cha nàng, thỉnh thoảng tay lại ghì cái bụng xuống cho tiếng không kêu ra. Bất giác cười ra tiếng.

- Uyển nhi, con cười cái gì – Lý Vương gia ngạc nhiên hướng sang Uyển Vân.

- A – bừng tỉnh, suy nghĩ một chút rồi đáp – cha, sư huynh bụng đói cồn cào rồi, để hắn ăn tối đã rồi nói tiếp, chẳng phải cha bảo trở về sẽ xử lí hắn sao, sao đã vội mắng trước rồi – Uyển Vân che miệng cười.

- Đúng a, trễ giờ của ta rồi.

Nhanh chóng gọi Tiểu Nhĩ cùng Tiểu Hoa đến phân phó, hai người nghe Lý Vương gia dặn dò một chút rồi kéo tay Uyển Vân đi. Uyển Vân chỉ kịp đưa mắt lưu luyến Hỏa Lang một chút rồi cũng dời đi.

Uyển Vân bước ra khỏi phòng, vận bộ y phục màu hồng nhạt, vẫn là thiết kế tinh xảo, hoa văn trên người đan xen với mấy thứ lấp lánh nhìn càng nổi bật. Vòng eo được thắt nơ ngay ngắn, ống tay áo rộng, mềm mại thướt tha trong gió. Bộ y phục hoàn toàn hợp với vẻ đẹp ôn nhu mà tinh tế của nàng.

Một nữ nhân như trong tranh bước ra cửa, gia nhân trong nhà không khỏi nhìn theo bóng lưng nàng. Lý Hiền gật gù tự hào, miệng cười như chưa muốn dừng lại.

Thiếu một người!

Bất chợt nhớ ra, liền nhíu mày, hướng Lý Vương gia:

- Cha, sư huynh đâu?

Có hơi ngạc nhiên, nét cười cũng hơi dịu đi:

- Ai nha. Cũng muốn cho đi. Nhưng sợ không phù hợp – giọng hơi lúng túng.

Uyển Vân nét giận hiện rõ trên mặt, một giọng điệu lành lùng bắt đầu từ đây:

- Sao lại không phù hợp?

- Trang phục không đúng, cách hành động hơi giang hồ, ta sợ người ta bàn tán không tốt – Lý Hiền căng thẳng, thở dài.

- Ra là vậy. Sư huynh không muốn vận mấy thứ xa xỉ cũng là không tốt, ăn có nhiều một chút cũng không tốt? – cười nhạt.

- Ý ta không phải vậy, Lang nhi ở đó sợ không thoải mái. Với cả... như vậy... sẽ tự nhiên đắc tội nhiều người. Hay là mang theo một bộ... trong xe... rồi thay sau – câu nói lấp lửng.

Uyển Vân hiểu, ý Lý Hiền muốn Hỏa Lang vận nữ phục tham dự tiệc. Nhưng nàng là không muốn người kia như vậy mà thôi. Cười nhạt, lạnh lùng nhìn Lý Hiền:

- Nếu ta không thích vậy?

Khó hiểu nhìn Uyển Vân, Lý Hiền tâm hơi loạn nhưng vẫn cố sáng suốt:

- Ý con là sao?

- Ta muốn sư huynh tham dự tiệc cùng ta, không thay đổi gì hết. Nếu không bất quá... ta cũng sẽ không đi nữa – môi mỉm cười, giả tạo.

Nghe đến đây Lý Hiên thấy bất an, không muốn chần chừ, nhưng cố nói lại một câu cho chắc chắn:

- Uyển nhi, nếu vậy tức là làm Lang nhi sau này khó xử.

Uyển Vân hơi nhíu mày, hiểu cha nàng muốn ám chỉ chuyện gì.

Vốn là chưa chắc chắn người kia thế nào, hiện tại chỉ có mình đơn phương thương người ta. Nếu giờ để người ta vào chốn đông người, hiển nhiên gương mặt lạnh lùng mà đẹp không khuyết điểm của Hỏa Lang sẽ bị người khác để ý. Khi đã được để ý, tiếng tăm sẽ vang xa, huống gì đây còn là phủ tướng quân. Sau này khó vận nữ phục mà ra ngoài, nói gì tìm kiếm lang quân.

Uyển Vân hơi trầm ngâm, rồi cũng lên tiếng:

- Được, đi thôi.

- Hảo – Lý Hiền vui mừng.

- Cha, hứa với ta một chuyện được không? – Uyển Vân hơi thấp giọng.

- Bất kể chuyện gì, ta cũng đáp ứng – Lý Hiền nhẹ nhàng đáp.

- Việc Hỏa Lang, người đừng tìm người thích hợp, cũng đừng ép hắn gì, để hắn làm điều mình muốn. Như vậy có được không? – Uyển Vân mỉm cười.

Chốn đông người, không thể nói rõ hơn, nhưng Lý Hiền chắc chắn là hiểu Uyển Vân đang muốn nói chuyện gì. Nghĩ một lúc, rồi hỏi lại:

- Chuyện này... có vấn đề gì với Uyển nhi sao?

- Có lẽ có. Ta chỉ muốn hắn tự do – mỉm cười.

- Được. Chuyện đó cũng không quan trọng. Vốn dĩ cuộc đời một người nên do người đó tự nắm bắt. Ngoại nhân không nên xúc động. Uyển nhi yên tâm, ta đáp ứng con.

- Đa tạ phụ Vương – Uyển Vân mỉm cười cảm kích.

Hai cha con nhà Lý Vương gia lên xe ngựa rồi dời đi.

.

- Lục đệ, ăn từ từ, mắc nghẹn bây giờ - giọng A Ngũ khẩn trương.

Hỏa Lang đang mồm đầy cơm, không tiện đáp chỉ gật đầu cho qua.

Phàm ăn phi thường buổi trưa không ăn cơm, thì đúng là như tra tấn.

Vừa ăn trong đầu không khỏi suy nghĩ, mặt hơi nhăn

"Uyển Vân có phải cũng đói như ta, ta thật vô dụng, có ăn trưa cũng không nhớ ra"

Trách bản thân, tay cũng hơi chậm động tác đi.

- Một, hai, ba... sáu chén cơm – A Hầu lẩm nhẩm đếm đếm rồi kinh hãi thốt lên.

Hỏa Lang giờ đã bụng đã căng tròn, ăn đến mức giờ ngửi thấy mùi thức ăn cũng không chịu nổi.

- Lục đệ, về phòng nghỉ chút rồi tắm. Đêm nay gặp lại a – A Ngũ vỗ vỗ vai Hỏa Lang vui vẻ.

- Ân!

Chậm rãi đứng lên, lết từng bước chân về phòng, miệng chỉ khẽ thở dài:

"Chết rồi, ăn hơi nhiều a"

.

- Vị cô nương này là... - một giọng nữ tử trong trẻo phá tan bầu không khí im ắng.

Một canh giờ trước.

Uyển Vân cùng Lý Hiền đến nơi, tuy hơi trễ nhưng cũng không thành vấn đề, bàn tiệc được nhanh chóng xếp ra để đãi ngộ nhà Lý Vương gia. Chỗ thâm tình, Lăng tướng quân và Lý Vương gia nói chuyện rất vui vẻ, thi thoảng lại hướng sang Uyển Vân hỏi chuyện gì đó, nàng cũng chỉ mỉm cười nhẹ nhàng đáp lại. Tâm tư hoàn toàn hướng đến con người ngu ngốc ở phủ Vương gia.

Mới ngồi được không lâu, cơm chỉ mới vào miệng được một miếng, Uyển Vân nhanh chóng được các công tử lân la đến làm quen. Chán nản đáp lại cho có lễ nghĩa. Đến khi được mời rượu, nàng thẳng thừng từ chối, rồi vỗ Lý Vương gia đang ngồi cạnh giúp giải vây.

"Nàng ghét mùi rượu, các ngươi tránh xa ta ra chút" – trên mắt có kèm theo tia sát khí.

Hỏa Lang rất chán ghét rượu. Thẳng thừng ra, nàng không uống nổi. Thứ nước lỏng, đắng đắng đó mà đi xuống miệng nàng, chỉ một canh giờ sau, nàng bắt đầu nôn mửa. Nếu ngửi thấy mùi rượu, nàng đương nhiên sẽ cảm thấy không thoải mái, nhưng không phát sinh gì khác. Trên bàn ăn rượu lúc nào chẳng có, lâu dần cũng quen mùi, ghét nhưng vẫn kệ mà ăn xong bữa cơm. Nhưng vẫn là không thể nuốt nổi.

Nồng nặc một mùi rượu, nhanh chóng lẩn ra phía ngoài, chỉ sợ khi về y bào ám mùi nếu gặp người kia, sẽ làm người ta chán ghét.

Lạc lối một lúc, cuối cùng lại tìm được khuôn viên sau phủ. Sẵn có bàn ghế, nhanh chóng đến ngồi, hướng đầu cơn gió mát lạnh, chỉ mong gió kia làm tan biến thứ mùi cay nồng chán ghét trên cơ thể mình càng sớm càng tốt.

Mắt nhắm lại, tận hưởng sự yên bình. Một gương mặt xuất hiện, ánh mắt ấm áp, môi nở nụ cười tươi tắn. Người đó đang khẽ vỗ đầu mình.

Môi cong lên, nét mặt hạnh phúc.

- Vị cô nương này là....

Câu nói này làm Uyển Vân giật mình, liền tỉnh mộng, hơi bối rối.

Thấy người kia chưa đáp, vị tiểu thư kia bèn mở miệng tiếp:

- Cô nương, lạc đường sao?

Vẫn thanh âm ấm áp đó vang lên, Uyển Vân đánh giá nữ tử trước mặt một lượt, rồi cung kính đáp:

- Ta từ phủ Lý Vương gia tới dự tiệc, bên trong có hơi khó chịu, nên ra ngoài chút. Không biết vị cô nương đây có phiền?

- Phiền dĩ nhiên không. Cô nương đây là khách của Phủ tướng quân ta, nếu cô nương có gì cần cứ phân phó, Tử Yến ta sẽ sai người làm – mỉm cười nhẹ nhàng đáp.

- A, là Lăng Tử Yến, nữ nhi Lăng tướng quân? Vậy là ta thất lễ - nghiêng đầu một chút tỏ ý xin lỗi.

- Không dám. Vậy tiểu thư đây là.... – vẫn nhẹ nhàng.

- Con gái Lý Vương gia, Lý Uyển Vân. Hân hạnh được gặp Lăng tiểu thư.

Sắc mặt người kia thay đổi, tái đi không ít, kinh hãi nhìn chằm chằm Uyển Vân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.