Ngươi Thật Quyến Rũ

Chương 93




"Em làm tài xế miễn phí, đưa đón chị đi làm a." Nói xong, Tô Mặc Ngôn không cần mặt mũi từ phía sau lưng ôm lấy Úc Dao, đưa tay muốn cởi toàn bộ áo ngủ: "Em giúp chị thay quần áo."

Ánh mắt Úc Dao thét ra lệnh, cầm quần áo trực tiếp đi vào phòng tắm, bang một tiếng đóng cửa lại.

Để lại Tô Mặc Ngôn đứng tại chỗ bất đắc dĩ khoanh tay.

Úc Dao dám khẳng định, nếu thuận theo nàng, cuộc họp hôm nay chắc chắn không có cơ hội tiến hành, từng có vết xe đổ, Úc Dao sẽ không ngã cùng một chỗ hai lần.

Ở trước mặt Tô Mặc Ngôn, Úc tổng có chút khó có thể tự chủ, chỉ trách Tô Mặc Ngôn quá giỏi câu người, nàng còn biết tự xưng là yêu tinh, trong mắt Úc Dao, ngoài nàng ra không ai hợp hơn với hai chữ này.

Ăn sáng đơn giản, Tô Mặc Ngôn đưa Úc Dao tới công ty.

"Chào Úc tổng --"

Cùng nhau đi tới, nhân viên không ngừng ân cần chào buổi sáng tốt lành.

"Mọi người có cảm thấy hiện tại lầu ba mươi sáu mỗi ngày đều xuân quang ngập tràn không?"

"Có tình yêu tưới mát có khác, họp hành cũng ít hơn."

"Ai ai ai, mọi người không nên bàn luận về chuyện này..."

"Nghe nói ngay cả Trác tổng nữ ma đầu cũng không nhìn trúng, thật hiếu kỳ là người nào lọt vào mắt xanh!"

"Hình như là tổng giám đốc công ty, nữ ma đầu làm sao có thể đi theo người bình thường."

"Đâu có, Úc tổng rõ ràng là cong, lần trước tôi tình cờ thấy cô ấy trước một cửa hàng...Bên cạnh còn có một nữ nhân..Dắt tay ôm eo, tôi suýt chút nữa tưởng mình nhận lầm người."

"Tôi cùng từng nhìn thấy! Còn tưởng là em gái nữ ma đầu..."

"Không thể nào..."

"..."

Công việc vẫn làm theo thứ tự từng bước, hoàn toàn bình thản như trước đây. Chỉ là ngón áp út lặng lẽ xuất hiện một chiếc nhẫn, khiến cho dân tình "Chơi bộ môn bát quái", thêm không ít chuyện bàn tán sau mỗi cuộc trà dư tửu hậu. Thứ khiến người ta tò mò nhất, chính là người kia của Úc tổng là ai.

Ai ai cũng biết Úc tổng một mực độc thân không phải vì không gả được, mà là vì ánh mắt quá cao, nam nhân cấp bậc nam thần trong công ty tỏ tình, Úc Dao cũng không nhìn đến lần hai, mọi người đương nhiên tò mò, lựa chọn cuối cùng của Úc tổng cao đến chừng nào.

Lời đàm tiếu trong công ty không ít, nhưng cho tới bây giờ Úc Dao cũng không để trong lòng, chuyện tình cảm này, như người uống nước tự biết ấm lạnh. Quan hệ giữa cô và Tô Mặc Ngôn, không tận lực giấu diếm, cũng không tận lực lan tin, hết thảy đều thuận theo tự nhiên.

"Chào buổi sáng Úc tổng, cô muốn uống gì, cà phê không?"

"Không, rót cho tôi cốc nước." Úc Dao đi vào văn phòng, cởi áo khoác, vừa mới ngồi xuống ghế xoay, liền thấy Tô Mặc Ngôn gửi tin nhắn Wechat:

- - [Tiểu yêu tinh] Phát hiện một người siêu cấp đáng yêu.

Ngay sau đó, Tô Mặc Ngôn gửi đến một đoạn video.

Úc Dao ấn xem, hàng lông mày bất tri bất giác thoáng nhăn lại...

"Lão bà, dậy thôi --"

"Ân.."

"Còn không dậy sẽ muộn."

"Đừng nháo..."

"Lão Úc --"

"Ba phút, ba phút nữa gọi chị dậy."

Trong đoạn video, Úc Dao ôm Tô Mặc Ngôn, chậm chạp nằm ỳ trên giường. Nhìn thấy Tô Mặc Ngôn gửi đoạn video này đến, Úc Dao không còn gì để nói, về sau cười cười, kết quả xem đi xem lại ba bốn lần vẫn chưa đặt điện thoại xuống.

Bộ dáng này, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy lạ lẫm, lại cảm thấy buồn cười.

Thư ký Diêu rót nước ấm cho Úc Dao, thấy Úc tổng dán mắt vào điện thoại, không dám quấy rầy, chờ đến khi cô thả điện thoại xuống, mới tiến lên đưa cốc nước, cười hỏi: "Úc tổng, thành công ký hợp đồng rồi sao?"

"Cái gì?" Úc Dao ngẩng đầu.

"Tôi thấy cô cười đến thật vui vẻ, còn tưởng..."

"Không phải." Úc Dao thuận miệng giải thích: "Cô làm việc của mình đi."

Thư ký Diêu nghe xong, cảm thấy cũng đúng, Úc tổgn ký biết bao nhiêu tờ hợp đồng, nét mặt không chút biểu tình, nàng thật muốn hỏi Úc Dao một câu, có phải lời đồn ở công ty là thật. Có điều chỉ dám nghĩ, một khi Úc Dao nghiêm túc trở lại, dễ dàng tạo cho người khác khoảng cách mười vạn tám ngàn dặm.

Buổi chiều tan tầm, Tô Mặc Ngôn chờ sẵn dưới sảnh.

Cứ như vậy, lúc rảnh rỗi, Tô Mặc Ngôn sẽ làm lái xe riêng cho Úc Dao.

Dần dà, quan hệ của Úc Dao và trợ lý cũ, không còn là bí mật ở công ty.

Đèn đêm vừa lên, trên trời đổ xuống từng đợt tuyết mỏng, vừa chạm đất liền tan. Tô Mặc Ngôn lái xe chạy qua con đường lộng lẫy chói mắt, phong cảnh trên đường ngày càng quen thuộc, nhưng nàng thưởng thức không biết chán.

"Hôm nay đến đây thôi, tan họp."

Trong phòng họp, nhân viên sắp xếp tư liệu, lục tục ngo ngoe rời đi.

Úc Dao cũng chuẩn bị tan làm.

Lúc này, nhiệt độ không khí ở Ninh Thành vào khoảng 0 độ.

Úc Dao rời khỏi văn phòng, gió bấc lạnh thấu xương, xen lẫn bông tuyết.

Người đến người đi, xa hoa truỵ lạc.

Trong đám người, Úc Dao nhìn thấy Tô Mặc Ngôn, người bên cạnh đều là hư ảnh, nàng mặc một cái áo khoác dài, hai tay cắm trong túi, chóp mũi ửng đỏ hướng về phía cô đi tới, cũng không biết đang cười cái gì.

"Sao không ngồi trong xe chờ chị?"

"Không chờ nổi, muốn thấy chị a."

Úc Dao cười dịu dàng, theo thói quen nắm tay Tô Mặc Ngôn, Tô Mặc Ngôn đột ngột né tránh: "Tay em lạnh lắm."

Úc Dao không nói gì, chẳng thèm bàn đạo lý tiếp tục nắm tay nàng, ủ ấm trong lòng bàn tay của chính mình, tay Tô Mặc Ngôn đích thực lạnh như khối băng. Úc Dao vừa mở miệng cột hơi phun ra một làn khói trắng: "Bây giờ trời rất lạnh, sau này đừng đến đón chị nữa."

"Xót em tới vậy sao?" Tô Mặc Ngôn ngẩng đầu nhìn Úc Dao nói đùa.

Úc Dao nghiêm túc: "Đúng vậy."

Tô Mặc Ngôn cúi đầu hé miệng cười, cũng gấp gáp nắm tay Úc Dao.

Hai người ung dung tiến lên phía trước.

Hàn ý dần dần tiêu tán.

Những lúc tăng ca, những lúc xã giao uống rượu...Rất nhiều thời điểm, khi Úc Dao cảm thấy cô đơn tịch mịch, Tô Mặc Ngôn sẽ xuất hiện bên cạnh cô, mặc dù hai người sống cùng nhau, ngày qua ngày bình bình đạm đạm, nhưng sẽ không cảm thấy chán ghét hay buồn tẻ.

Hôm nay Úc Dao tan tầm sớm, Tô Mặc Ngôn lái xe đến siêu thị.

Có thời gian, sẽ mua đồ ăn về nấu cơm, các nàng cùng nhau đẩy xe đẩy vòng quanh siêu thị mua sắm, nói về củi gạo dầu muối tương dấm trà, liền cảm thấy, cả đời này, có lẽ chỉ cần đơn giản như vậy là đủ.

"Tối nay để em nấu a."

"Lần trước cắt vào tay, lần trước nữa bị bỏng, còn không chịu dừng." Trù nghệ tuỳ thuộc vào tâm trạng mà phát huy, có lúc cẩn thận có lúc hậu đậu, Úc Dao không dám để cho nàng múa may trong nhà bếp.

Trong gara tầng hầm yên tĩnh, em một lời vợ một câu, hoà cùng tiếng giày cao gót gõ xuống nền, Tô Mặc Ngôn mang giày đế bằng đứng bên cạnh Úc Dao, thấp hơn một đoạn, Úc Dao càng lộ ra tư thái cao gầy.

Mở khoá xe, thời điểm hai người chuẩn bị lên xe, Tô Mặc Ngôn đột nhiên gọi Úc Dao lại: "Lão bà..."

"Sao vậy?"

Một tay Tô Mặc Ngôn cầm túi đồ, một tay khác vòng qua eo Úc Dao, ngửa đầu trực tiếp hướng lên môi hôn tới, môi dán môi lưỡi kề lưỡi trong hai giây, Tô Mặc Ngôn mím mím môi, nhìn Úc Dao cười cười: "Xong rồi."

Không hiểu ra làm sao.

Chờ Úc Dao định thần, phát hiện cách đó không xa có bóng người quen thuộc, mới hiểu ra tại sao Tô Mặc Ngôn đột nhiên hành động như thế, Úc Dao nhìn qua Tô Mặc Ngôn nhẹ nhàng mắng yêu: "Làm càn."

Tô Mặc Ngôn nhíu mày, bộ dáng lợn chết không sợ bỏng: "Em thích."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.