Ngươi Thật Quyến Rũ

Chương 84




Tâm tình càng ngày càng nhanh, trái tim nhảy lên thình thịch.

Tô Mặc Ngôn kéo lấy đầu mũi nặng trĩu, ra vẻ bình tĩnh nhìn Úc Dao, thật ra trong lòng đã sớm bị ý niệm mong đợi của mình lấp đầy, lại thêm tác dụng của cồn, loạn thành một đoàn.

Nàng nắm chặt hộp quà trong tay, hạ mi, có chút vụng về mở ra.

Giống như trong suy nghĩ, là chiếc nhẫn.

Chẳng lẽ là...

Tô Mặc Ngôn sửng sốt hai giây, lấy lại tinh thần, sau đó hướng Úc Dao nở nụ cười: "Thích."

Úc Dao nắm tay Tô Mặc Ngôn, cầm lấy chiếc nhẫn, luồn qua ngón tay thon dài, vừa vặn.

Tô Mặc Ngôn nhìn không chớp mắt Úc Dao cúi đầu đeo nhẫn cho mình, hình như cả thế giới đều yên lặng, chỉ còn lại ấm ngọt trong lòng.

Úc Dao ngẩng đầu, phát hiện Tô Mặc Ngôn ngơ ngác nhìn mình, cô dùng bàn tay nâng gương mặt ửng đỏ, vu.ốt ve, nhìn vào mắt đối phương, rất chân thành, rất ôn nhu: "Bảo bối, sinh nhật vui vẻ."

Giọng nói trầm ấm trong trẻo gợi cảm, trái tim Tô Mặc Ngôn đập thình thịch.

"Ân...." Tô Mặc Ngôn nhào tới trước vui vẻ ôm lấy Úc Dao, sinh nhật của nàng chưa từng vui đến vậy.

Có chút lời dỗ dành ngon ngọt Úc Dao không nói ra miệng, nhưng Tô Mặc Ngôn hiểu rõ.

Sau khi bên nhau, Úc Dao đối với nàng một mực là hữu cầu tất ứng, trên mọi phương diện đều nâng niu nàng, càng ở chung, Tô Mặc Ngôn càng có thể cảm nhận được điểm ấy. Nửa năm này, từ từ, Tô Mặc Ngôn phát hiện Úc Dao thay đổi, hoặc là nói Úc Dao đang vì nàng mà cải biến.

Trên thực tế, không phải Úc Dao cải biến, mà chỉ vì Tô Mặc Ngôn đi vào trái tim cô.

Cho dù trong mắt người ngoài Úc Dao lạnh lùng như băng, nhưng từ đầu đến cuối, Úc Dao ngầm đặt Tô Mặc Ngôn vào vị trí ấm áp mềm mại nhất trong lòng mình, mà phần ấm áp độc nhất vô nhị này, chỉ Tô Mặc Ngôn mới thật sự cảm nhận được rõ ràng.

Tô Mặc Ngôn hôn lên môi Úc Dao, lúc nói chuyện còn có chút mơ hồ: "...Đại bảo bối của em, cảm ơn chị."

Úc Dao cười bất đắc dĩ, Tô Mặc Ngôn say mới nói những lời này, mà chính cô lại bồi nàng cùng nhau náo loạn. Bất quá Tô Mặc Ngôn say chuếnh choáng so với bình thường còn nhu thuận hơn mấy phần.

Úc tổng chán ghét người say rượu, đến lượt Tô Mặc Ngôn lại thay đổi tiêu chuẩn, quả nhiên vẫn là tuỳ người tuỳ tình huống. Tô Mặc Ngôn không cẩn thận uống say, cô giận, nhưng sẽ không chán ghét, lúc nàng đỏ mặt nũng nịu gọi lão bà, Úc Dao nhìn một chút, bất tri bất giác cơn giận tiêu tan, thậm chí còn cảm thấy có chút buồn cười đáng yêu.

Tô Mặc Ngôn cầm lấy một chiếc nhẫn khác trong hộp, cẩn thận từng li từng tí đeo vào ngón tay Úc Dao, có điều trước mắt có chút mơ hồ, hơn nửa ngày mới giúp cô mang xong. Sau khi mang xong, Tô Mặc Ngôn trịnh trọng hôn lên ngón tay mình một cái, sau đó lại vùi đầu vào trong ngực Úc Dao, ôm ôm cọ cọ, cảm thấy dễ chịu. Mặc dù so với cảnh tượng mà nàng tưởng tượng có chút sai lệch, không phải chính thức cầu hôn, nhưng Tô Mặc Ngôn vẫn vui vui vẻ vẻ.

Úc Dao ôm Tô Mặc Ngôn một hồi, nàng yên tĩnh trở lại, có lẽ hôm nay chơi mệt rồi. Úc Dao chỉnh tư thế giúp Tô Mặc Ngôn ngồi trên ghế vững vàng, thắt dây an toàn, nhìn đôi môi đỏ thắm từ khoảng cách gần, nhịn không được hôn lên hai lần.

Tô Mặc Ngôn mở mắt ra, cười cười chủ động đáp trả một nụ hôn sâu.

"Nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, đến nhà chị gọi."

"Ân."

Gió đêm thổi dễ chịu, Tô Mặc Ngôn nhắm mắt lại, nửa thanh tỉnh nửa mộng mị, nàng mơ thấy Úc Dao và nàng chụp ảnh cưới, còn tổ chức hôn lễ.

Trong hôn lễ, Úc Dao mỉm cười đeo nhẫn cưới cho nàng...

Thời điểm vào nhà, Tô Mặc Ngôn chóng mặt không rõ, chỉ theo chân Úc Dao đi.

Tiến vào thang máy, Tô Mặc Ngôn tựa như gấu túi, chính diện ôm lấy Úc Dao, cả người dính vào đối phương.

Úc Dao không có cách nào, một bên ôm Tô Mặc Ngôn, một bên với tay bấm lầu ba mươi sáu: "Ngoan ngoãn đứng."

"Ân..." Tô Mặc Ngôn ỷ vào say rượu khí lực lớn, trực tiếp ép Úc Dao vào góc thang máy.

"Đừng nháo." Úc Dao đẩy nàng.

Tô Mặc Ngôn đem đầu dựa trên vai Úc Dao, khí tức quét vào cần cổ, tay trái vòng ra sau, từ từ du tẩu đến phần lưng, kéo khoá váy áo xuống một đoạn nhỏ, lòng bàn tay thăm dò vào, vu.ốt ve làn da bóng loáng mềm mại.

Cũng may là góc camera không quay tới, Tô Mặc Ngôn coi như cũng biết quy củ.

Một tay bận rộn sờ sờ sau lưng, một tay cố định sau gáy, thỉnh thoảng còn cố ý phả khí tức lan tràn khắp cần cổ. Úc Dao khẽ thở hắt ra, lại cắn cắn môi nhịn xuống, bị Tô Mặc Ngôn chơi đùa...Có chút khó khăn.

Hiện tại đêm đã khuya, cơ bản không ai dùng thang máy.

Lầu 10, lầu 20...

Lầu ba mươi sáu dài dằng dặc.

"Còn chưa đến nhà." Úc dao nhỏ giọng cảnh cáo: "Quy củ một điểm."

Tô Mặc Ngôn nghe, tiếp tục vòng qua eo Úc Dao, nhô đầu dán chặt bên tai, không quản lúc nào đều không quên chiếm chút lợi lộc: "Đến nhà, có phải không cần quy củ..."

Úc Dao không lý luận với Tô Mặc Ngôn, cô nhìn chằm chằm số tầng lầu màu đỏ không ngừng lên cao, chỉ muốn mau mau xách người da mặt dày này về nhà.

Tô Mặc Ngôn cười cười đem đầu hướng vào cổ Úc Dao cọ cọ, cánh môi ấm áp vừa dán lên, hôn, m.út vào, bất quá biên độ động tác cực nhỏ, nàng cũng biết lúc này đang ở ngoài, không dám làm càn.

"Tô Mặc Ngôn." Úc Dao quát lớn, lúc đang muốn đẩy nàng ra, đột nhiên thang máy ngừng lại.

Ở lầu 30, có người đợi thang.

Nam nhân bước vào thang máy, liền nhìn thấy các nàng ôm nhau, hắn nhận ra Úc Dao cũng ở lầu ba mươi sáu, lên tiếng chào hỏi: "Hi ~"

Úc Dao cười yếu ớt, quá xấu hổ, Tô Mặc Ngôn vẫn còn chôn đầu vào cổ cô mà hôn, hết lần này đến lần khác chọn khu vực mẫn cảm chạm vào.

"Bạn cô say rồi sao?" Nam nhân đi lên trước một bước, thấy Úc Dao bị Tô Mặc Ngôn dựa vào: "Có cần tôi giúp một tay không?"

"Không cần, cảm ơn." Úc Dao quay đầu sang chỗ khác, duy trì tư thế, trong lòng thầm nghĩ, lần sau Tô Mặc Ngôn còn dám uống say đến như vậy, Úc Dao tuyệt đối không tha cho nàng.

Đinh! Lầu ba mươi sáu.

Chờ nam nhân kia đi, Úc Dao mới dìu Tô Mặc Ngôn ra thang máy.

Úc Dao mở cửa, Tô Mặc Ngôn liền ôm từ phía sau lưng, suốt đoạn đường các nàng dính vào nhau, không chia tay dù chỉ một khắc.

"Meo ~~~"

Bật đèn, một mảnh sáng tỏ.

Úc Dao đứng trước cửa, cúi đầu nhìn, một đôi tay trắng nõn vẫn ôm chặt eo mình, cô muốn kéo tay Tô Mặc Ngôn ra, nàng lại càng siết chặt hơn.

Uống rượu vào là không cần mặt mũi, Úc Dao không tiếp tục đẩy ra, mà nghiêng người sang nói cho nàng: "Lần sau lại uống say, đừng có về với chị."

"Chị không để ý đến em?"

Úc Dao lại có chút giận, vẫn là đẩy Tô Mặc Ngôn ra, xoay người: "Chị nói đến chuyện uống rượu."

"Em..." Tô Mặc Ngôn thấy tình hình không đúng, biết Úc Dao giận rồi: "Chỉ lần này, lần sau em sẽ không vậy nữa."

Úc Dao không đón lời nàng, luôn luôn nhớ không được bao lâu. Chuyện uống nhiều rượu, thứ nhất không tốt cho cơ thể, thứ hai nàng ở bên ngoài uống say, Úc Dao không yên lòng, hôm nay cũng may là uống cùng Minh Mạn, nếu đổi lại là người khác thì sao?

Nếu không phải là Minh Mạn và Bạc An Kỳ đều có mặt, Tô Mặc Ngôn sẽ không uống nhiều đến thế, Úc Dao không để ý tới mình, Tô Mặc Ngôn bắt đầu sốt ruột, nàng giữ chặt tay Úc Dao, xin tha thứ: "Em sai rồi, chị đừng không để ý đến em...Chị không thích, lần sau em không uống nữa."

"Vấn đề không phải là chị có thích hay không." Úc Dao không muốn nghe Tô Mặc Ngôn nói như vậy, cô dừng một chút: "...có phải chị quản nhiều quá rồi không?"

"Không phải." Tô Mặc Ngôn lắc đầu, khẩn trương đến tỉnh rượu hơn phân nửa: "Không phải..."

Úc Dao ổn định tâm tình: "Ở bên ngoài uống rượu, chị lo lắng, biết không?"

"Em uống với Mạn Mạn các nàng..." Tô Mặc Ngôn vốn còn muốn giải thích cái gì, nói một nửa đột nhiên ngừng lại, lúc này mới nắm được ý tứ, liền trao cho Úc Dao một cái ôm: "Em nhớ rồi, không làm chị lo lắng...Đừng giận nữa có được không?"

Đối với Tô Mặc Ngôn, Úc Dao dễ dàng mềm lòng, cũng ôm lấy nàng: "Uống nhiều không khó chịu sao?"

"Chị mặc kệ em em mới khó chịu."

"Vậy cũng không cho phép uống nhiều."

"Được." Tô Mặc Ngôn dán môi lên môi Úc Dao: "Lão bà..."

Không có tranh chấp nhỏ nào mà một cái ôm không giải quyết được, nếu thực sự không được, thì cộng thêm một cái cưỡng hôn. Hôn qua đi, thần thần bí bí nói: "Em cũng có quà cho chị."

"Cho chị?" Úc Dao không biết trong hồ lô Tô Mặc Ngôn đựng thuốc gì.

Tô Mặc Ngôn cười, dắt tay Úc Dao hướng vào phòng ngủ.

"Tìm gì vậy?"

"Chờ một chút..." Tô Mặc Ngôn tìm kiếm gì đó hồi lâu, cuối cùng lấy từ trong tủ quần áo ra một cái túi. Nàng đưa tới trong tay Úc Dao: "Chuẩn bị cho chị..."

Úc Dao nhìn Tô Mặc Ngôn, lại nhìn qua túi đồ...

Đúng là món quà Tô Mặc Ngôn chuẩn bị có khác.

"Muốn thử một chút không." Tô Mặc Ngôn mặt dày cười cười: "Em giúp chị."

Úc Dao: "..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.