Ngươi Thật Quyến Rũ

Chương 67




Áo sơ mi bị kéo ra từ bên hông.

Thân thể Úc Dao nóng lên, lòng bàn tay v.uốt ve qua lại trên cần cổ, làm cho Tô Mặc Ngôn ngứa ngáy khó nhịn.

Phàm là Úc Dao có một động tác nhỏ, Tô Mặc Ngôn đều khó mà ngó lơ.

Tô Mặc Ngôn đưa tay dò vào mảng da thịt nhẵn nhụi, ôn nhu v.uốt ve bên hông.

Hai người thân mật, ánh mắt mê ly mập mờ quét qua đối phương trong khoảng cách gần, môi lưỡi lưu luyến, m/út quên đường về.

Lúc nụ hôn lên đến cao trào, Tô Mặc Ngôn nới lỏng môi Úc Dao, kéo ra một sợi tơ bạc nhớp nháp, hô hấp thoáng gấp rút, má các nàng đều có chút ửng đỏ.

Tô Mặc Ngôn đứng dậy, thu hồi bàn tay bên hông.

Môi rời môi, nỗi khao khát nhục d.ục từ đáy lòng Úc Dao dâng lên, cô nhắm mắt lại, đè nén loại cảm xúc này, chậm rãi hồi phục hô hấp. Mỗi đêm hai người cùng nằm trên giường, Tô Mặc Ngôn không chỉ một lần câu kéo, nhưng lại không có đoạn sau.

Chuyện này không thể trách Tô Mặc Ngôn, ai bảo Úc tổng trong lòng nổi sóng, mà trên mặt luôn biểu hiện bình tĩnh cơ chứ.

Tô Mặc Ngôn đi đến trước sô pha, ngay trước mặt Úc Dao, cởi áo ngoài, tóc theo động tác tay tản tản, có chút lộn xộn. Lúc này nàng chỉ mặc một cái áo bra màu đen, dây áo kéo xuống thắt ngang eo, đường cong bầu ng.ực mềm mại gợi cảm.

Giờ phút này, gọi nàng là tiểu yêu tinh quả không sai, Úc Dao nhìn Tô Mặc Ngôn, hô hấp vừa chậm lại tăng nhanh.

Tô Mặc Ngôn cười yêu mị bò lên ghế sô pha, mở hai chân ra, trực tiếp ngồi trên người Úc Dao.

Hỏi hai lần có mệt hay không, Tô Mặc Ngôn đã chờ sẵn ở đây, đêm nay, nào dễ dàng buông tha cho cô.

Úc Dao nghiêng đầu, để Tô Mặc Ngôn hôn cổ mình, trượt xuống cằm, lại ngậm lấy vành tai, tinh tế m/út vào, cuối cùng nhẹ giọng thổi vào tai: "Đêm nay em muốn..."

Đối mặt với Úc Dao, Tô Mặc Ngôn không cần che giấu, phơi bày ra hết nhiệt tình.

Bởi vì thích, mới như thế.

Một chữ "Muốn", triệt để lay động d.ục vọng nơi Úc Dao, cô nhẹ nhàng dọc theo sườn mặt sượt lên vành tai Tô Mặc Ngôn, càng đến càng gần, cuối cùng nhắm mắt hôn lên đôi môi, phẩm vị tinh tế, hương vị ngọt mềm.

Thời gian lăn lộn, Tô Mặc Ngôn đã cởi áo sơ mi Úc Dao.

Từng cái từng cái...

To to nhỏ nhỏ, từ trên ghế sô pha ném xuống thảm, trải đầy sàn nhà.

"Ngày mai là cuối tuần, hôm nay có thể muộn một chút..." Tô Mặc Ngôn ngồi trên người Úc dao, xê dịch thân thể cọ cọ lấy cô.

Thân thể nữ nhân giống như nước, quấn cùng một chỗ, càng khó bỏ khó phân.

Úc Dao xoa xoa mặt nàng, ngẩng đầu, hôn lên trán Tô Mặc Ngôn một cái, động tác này, tựa như tuyên thệ chủ quyền.

Tô Mặc Ngôn thích được Úc Dao hôn trán, lại thâm tình nhìn mình.

Bởi vì trong mắt của cô, chỉ có mình nàng.

Trên ghế sa lon, hai người ôm cùng một chỗ.

Hôn sâu, v.uốt ve.

Dần rơi vào giai cảnh.

Từ đêm đó qua đi, các nàng không "Làm" thêm lần nào.

Hiện tại cùng muốn đối phương, cùng muốn cho đối phương.

Mỗi ngày Úc Dao loay hoay đi sớm về khuya, Tô Mặc Ngôn muốn chạm vào cô nhưng không dám giày vò, chờ đến cuối tuần mới không cần kìm nén.

Từ sô pha di chuyển lên giường, người tiến người lui.

Trong đệm chăm mềm mại, Úc Dao ôm lưng Tô Mặc Ngôn, khẽ cắn đầu vai nàng, hơi thở trùng điệp lan tràn hoà vào tiếng than nhẹ. Có đôi khi, Úc Dao cũng cảm thấy lạ lẫm với bản thân mình lúc này, cho tới bây giờ đối với chuyện x.ác thịt, Úc Dao không quá cao hứng, hiện tại, lại có chút cảm giác tham luyến.

"...Mặc Ngôn...Chậm một chút..."

Sâu và cạn, thong thả rồi cấp bách, tiết tấu đồng điệu.

Tô Mặc Ngôn lớn mật, Úc Dao cắn môi ẩn nhẫn phát ra tiếng than nhẹ đứt quãng, càng không thể khiến nàng hao tổn hết nhiệt tình, hận không thể hoà tan hoàn toàn vào nhau.

Ở trên giường Tô Mặc Ngôn là nữ nhân không biết xấu hổ không biết thẹn, nàng thích dùng hai chân quấn lấy Úc Dao, nói "Muốn nữa".

Đến cuối cùng, lại bị Úc Dao chơi đùa, lầm bẩm như con mèo nhỏ, cầu xin tha thứ...

Tô Mặc Ngôn càng ngày càng hiểu rõ, Úc tổng xấu bụng, tuyệt đối không thế gây chuyện.

Cuối tháng ba, thời tiết không tính là ấm áp, thế mà trên trán các nàng đều đẫm mồ hôi.

Tô Mặc Ngôn mệt mỏi chôn đầu trước ngực Úc Dao, cười th.ở dốc, vẫn không quên chiếm một chút tiện nghi.

"Tô Mặc Ngôn..." Úc Dao cũng mệt lả, cô đưa tay đẩy cái đầu không quy củ, Tô Mặc Ngôn giả ngốc, dính vào ngực cô không nhúc nhích, dù sao thường ngày Úc Dao luôn thuận theo nàng.

Bây giờ, Tô Mặc Ngôn càng ngày càng làm càn.

Đêm đã khuya, Úc Dao tóm lấy vành tai Tô Mặc Ngôn, rất ôn nhu, không dùng lực: "Đi tắ.m."

Tô Mặc Ngôn ngẩng đầu, ôm chặt thân thể Úc dao, nhắm mắt lại, miễn cưỡng nói: "Nghỉ ngơi thêm một lát..."

Úc dao nằm nghiêng, mặt đối mặt với Tô Mặc Ngôn, đường nét thanh tú, bộ dáng nhắm mắt ham ngủ, thật giống đứa trẻ không chịu lớn. Ngón tay Úc Dao thon dài, nhẹ nhàng vỗ về bên má nàng, nhìn mê mẩn.

Tô Mặc Ngôn không ngủ, nàng mở mắt, nắm lấy tay Úc Dao hôn một chút. Bốn mắt nhìn nhau, thoáng tiến gần, lại là một nụ hôn ngọt ngào. Tô Mặc Ngôn v.uốt ve bờ vai Úc Dao, giọng điệu lười biếng, cười nói: "Sáng mai ngủ nướng cùng em đi, giữa trưa cùng nhau ăn cơm, xế chiều đi ngắm hoa anh đào, sau đó dạo phố xem phim..."

Lịch trình một ngày, Tô Mặc Ngôn đã an bài thoả đáng.

"Ân." Cùng Tô Mặc Ngôn ở một chỗ, nàng luôn biết cách khiến Úc Dao buông lỏng, mỗi lúc bên cạnh nàng, Úc Dao đều cảm thấy nhẹ nhõm, không giống như lúc trước, cuộc sống bị công việc lấp đầy.

Hai người ôm nhau, chợp mắt trong chốc lát, Úc Dao mở mắt, nhìn bộ dáng Tô Mặc Ngôn buồn ngủ thật đáng yêu, nhịn không được hôn lên môi nàng: "Tắ.m xong ngủ tiếp."

Tô Mặc Ngôn ghé đầu, đỡ lấy trán của cô, nũng nịu: "Ân...Chúng ta tắ.m chung đi."

"..." Úc Dao đứng đắn nói: "Đừng nháo."

Năm phút sau, trong phòng tắ.m hơi nước mù mịt.

Dưới vòi sen, Tô Mặc Ngôn từ từ dán vào lưng Úc Dao, nước ấm thuận theo thân thể ào ào chảy xuống.

Úc Dao xoay người, không ngăn được, tiếp tục một trận cọ xát.

Cơ hồ tinh bì lực tận.

Trong bồn tắ.m, nước ấm đã đầy.

Úc Dao mềm nhũn dựa trong bồn, Tô Mặc Ngôn không có chừng mực, mà cô lại thuận theo Tô Mặc Ngôn phát điên.

Tô Mặc Ngôn vọt lên thân Úc Dao, cẩn thận bước vào bồn tắ.m lớn, chầm chậm ngồi xuống, cọ vào trong ngực cô.

Úc Dao theo bản năng từ đằng sau ôm lấy nàng.

Hoan lạc qua đi, hai người ngâm mình trong bồn tắ.m, buông lỏng tinh thần.

"Khi nào chúng ta đi biển?" Tô Mặc Ngôn nắm tay cô.

Úc Dao chưa từng quên chuyện này, đem cằm đặt lên vai Tô Mặc Ngôn, thì thầm: "Đầu tháng sau."

"Ân, em muốn..."

Úc Dao nhớ rõ lúc trước đã hứa sẽ dạy nàng bơi: "Dạy em tập bơi?"

"Không phải." Tô Mặc Ngôn quay đầu lại, đường đường chính chính nói: "Em muốn nhìn chị mặc bikini."

Úc Dao: "..."

Hai người ngâm trong bồn tắ.m hai mươi phút, sau đó lau khô thân nằm trên giường.

Úc Dao kéo Tô Mặc Ngôn qua ôm lấy nàng.

Tô Mặc Ngôn kẹp chân Úc Dao, hai mắt sắp mở không ra.

Đêm nay, lăn lộn một lần lại thêm một lần, thật sự mệt lả.

"Chị đoán xem tối nay em ăn cơm với ai?" Tô Mặc Ngôn ôm Úc Dao thì thào.

"Ân?"

"Là người chúng ta gặp hôm trước, Liên Y, cô ấy còn nói hai người là bạn học, quen biết mười bảy năm."

Úc Dao hạ mi: "...Sao em lại dùng bữa cùng cô ấy?"

Tổng biên tập có cuộc phỏng vấn với nàng, em phụ trách quay chụp." Tô Mặc Ngôn nhắm mắt hít mũi một cái, tựa đầu trên vai Úc Dao, mặc dù nói đùa, nhưng trong giọng nói có vài tia cảm xúc: "Cô ấy luôn hỏi về chị, không phải là coi trọng chị đấy chứ."

Úc Dao nhìn Tô Mặc Ngôn thật lâu: "Mặc Ngôn..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.