Ngươi Thật Quyến Rũ

Chương 57




Tô Mặc Ngôn đứng ở cửa phòng ngủ, chỉ quấn một cái khăn tắm thật mỏng.

Úc Dao quay đầu nhìn về phía Tô Mặc Ngôn, nàng nhìn cô cười, môi hồng răng trắng, xương quai xanh tinh xảo xinh đẹp, không biết là khăn tắm không che tới, hay là cố tình buông xuống...

"...Thay đồ ngủ đi." Úc Dao thất thần trong chốc lát, lại cúi đầu xuống, tiếp tục xếp quần áo: "Coi chừng bị lạnh."

Tư thái của Tô Mặc Ngôn không chê vào đâu được, nàng là nhiếp ảnh gia, nhưng cho dù nói nàng là người mẫu cũng không ai nghi ngờ, tỉ lệ đạt chuẩn, Bạc An Kỳ hơn một lần nói nàng gia nhập nghành giải trí, có điều Tô Mặc Ngôn không hứng thú với công việc này. Hơn nữa ngoại trừ sở thích du lịch, Tô Mặc Ngôn rất biết điều chỉnh vóc dáng, chỗ nào nên gầy thì gầy, chỗ nào nên có da thịt thì sẽ có da thịt, dù chỉ quấn một cái khăn, cũng khiến người ta đứng ngồi không yên.

"Ân..." Tô Mặc Ngôn cúi đầu nhìn xuống ng.ực, đưa tay làm bộ kéo một cái. Bộ dáng Úc tổng "Vô lễ chớ nhìn" thật đáng yêu, Tô Mặc Ngôn chỉ muốn trêu chọc.

Nếu Úc Dao muốn nhìn, Tô Mặc Ngôn nguyện ý cở.i sạch, chỉ tiếc, cán bộ kỳ cựu không cho nàng cơ hội.

"Mang dép vào." Dư quang Úc Dao nhìn thấy mu bàn chân trắng nõn mảnh mai giẫm trên nền gạch, hiện tại chưa đến tháng tư, tiết trời còn lạnh.

"Được được được." Biến hoá thành bộ dạng này, Tô Mặc Ngôn thừa nhận, bản thân nàng ôm vài điểm tâm tư không quá thuần khiết.

Thú thật, thời điểm nàng và Úc Dao hôn nhau, nàng đã muốn thuận theo tự nhiên mà dâng mình lên, chỉ là Tô Mặc Ngôn cố gắng áp chế sự vọng động của mình.

Tô Mặc Ngôn cũng không tưởng tượng nổi, các nàng đều là nữ nhân, lại có thể hứng thú đến vậy. Có thể nhìn ra, tình yêu thật sự không phân biệt giới tính.

Nàng thích Úc Dao, muốn trao thân thể này cho đối phương.

Tô Mặc Ngôn to gan với Úc Dao hơn một chút, cũng hi vọng Úc Dao sẽ to gan với nàng hơn một chút, mặc dù các nàng bên nhau mới chỉ mấy tháng, nhưng tình cảm giữa hai người không chỉ tính tháng tính ngày.

Trên người Úc Dao luôn có loại khí chất cao ngạo không dính khói lửa t.rần gian, đến mức khi Úc Dao chủ động hôn nàng, Tô Mặc Ngôn cảm giác mình đang nằm mơ.

Người ta nói nữ nhân qua ba mươi tuổi, chính là hổ lang chi niên, chẳng lẽ...Úc Dao không có chút nhu cầu nào sao? Phản ứng lạnh nhạt của Úc tổng, khiến Tô Mặc Ngôn cảm thấy giả như nàng có lột t.rần trước mặt cô, cô cũng sẽ thờ ơ không động lòng.

Tô Mặc Ngôn chặn ánh sáng đi tới sau lưng Úc Dao, vòng tay ra trước chầm chậm thăm dò, thân thể dán chặt vào lưng cô.

Úc Dao mặc trên người cái áo sơ mi trắng nhã nhặn, đột nhiên lưng ướt một chút, va chạm mềm mại. Tô Mặc Ngôn vừa tắm rửa xong, mùi sữa tắm thơm ngát lan toả, là mùi hoa sơn chi, bởi vì Úc Dao thích dùng nước hoa mùi hoa sơn chi, cho nên nàng cũng yêu thích.

Tô Mặc Ngôn cố ý duy trì tư thế mập mờ, đặt cằm lên vai Úc Dao, sau đó đưa tay vào tủ tìm kiếm quần áo, động tác muốn bao nhiêu chậm có bấy nhiêu chậm.

So với tìm quần áo, giờ phút này Tô Mặc Ngôn càng giống hồ li tinh câu dẫn hồn người.

Tô Mặc Ngôn vùi đầu vào cổ Úc Dao, ghé bên tai cô, chóp mũi vừa vặn cọ cọ vành tai.

Thân thể Úc Dao từ từ căng cứng, tiểu yêu tinh này lại tới "Câu dẫn" cô. Chỉ là so với năm ngoái kỳ thực không giống, khi đó đơn giản chỉ là trò đùa, mà giờ khắc này tựa hồ mang theo dụ.c vọng.

Tô Mặc Ngôn tìm một lát, không tìm thấy, dứt khoát dùng cánh tay t.rần trụi khoá chặt eo Úc Dao, thì thầm bên tai: "Chị để áo ngủ của em ở đâu?"

Những lời này lúc trượt khỏi môi Tô Mặc Ngôn, khí tức rất nhẹ, cũng rất chọc người ngứa ngáy.

Khí tức ấm áp quét qua cần cổ thon dài, Úc Dao quay người, trong mắt là làn da trắng nõn và đôi môi hồng nhuận, hô hấp của cô đã sớm giống Tô Mặc Ngôn, hỗn loạn không điểm dừng.

Úc Dao nhìn vào mắt Tô Mặc Ngôn, mới lên tiếng, lời nói ra không tránh được bồn chồn: "...Em lên giường tìm xem, đã dặn đừng ném loạn quần áo."

"Ân..." Tô Mặc Ngôn hừ nhẹ, ngữ khí lười biếng, không quá hài lòng, vừa thấy Úc Dao quay đầu, còn tưởng sẽ được một nụ hôn.

Hai chân Tô Mặc Ngôn vẫn còn ẩm ướt, lúc xoay người muốn đạp lên giường, bàn chân trơn tuột trượt đi, trực tiếp đổ ập lên giường: "A..."

"Cẩn thận một chút..." Mặc dù ngã lên nệm, nhưng phản ứng đầu tiên của Úc Dao vẫn là ôm Tô Mặc Ngôn, nào ngờ không những không đỡ được người, theo quán tính còn đổ nhào lên giường theo nàng.

Úc Dao vừa vặn nằm trên thân Tô Mặc Ngôn, mặt của đối phương, gần trong gang tấc.

Tô Mặc Ngôn nằm dưới thân Úc Dao, nhíu nhíu lông mày, một mặt thống khổ.

"Sao vậy?" Úc Dao nhìn nàng ngốc ra một lúc.

"Trượt chân..." Tô Mặc Ngôn vốn sợ đau, lúc nãy ngón chân út có chút va chạm.

"Chị xem."

Úc Dao muốn đứng lên, Tô Mặc Ngôn đưa tay ôm lấy cổ cô: "Không đau, chỉ hơi nhức một chút."

Đối với tư thế này, Tô Mặc Ngôn rất hài lòng.

"Đừng nháo, mau thay áo ngủ."

Tô Mặc Ngôn vẫn ôm Úc Dao không thả, trên mặt ửng đỏ, thoáng nâng đầu lên, ngậm lấy môi cô, nhẹ nhàng mút một chút.

Úc Dao vịn cánh tay mảnh khảnh của Tô Mặc Ngôn, ánh mắt hai người giao nhau cùng một chỗ, mắt đối mắt, bầu không khí càng mập mờ. Úc Dao dùng tay trái vu.ốt vu.ốt tóc Tô Mặc Ngôn, cuối cùng không nhịn được, hạ thấp đầu, hôn xuống gò má...

Nụ hôn này, kéo dài từ bên má tới khoé miệng, cuối cùng dừng trên môi.

Đêm nay, mấy giờ đồng hồ ngắn ngủi, các nàng đã hôn nhau đến lần thứ ba.

Với Tô Mặc Ngôn là chuyện bình thường, nhưng với Úc Dao là việc rất điên cuồng, ngày còn trẻ cô cũng không điên cuồng đến vậy, có thể nói sự xuất hiện của Tô Mặc Ngôn làm cuộc sống của cô hoàn toàn thay đổi, từ một Úc Dao đã quen với cuộc sống ổn định bất biến, lại thích sự đảo ngược này.

Trong lòng có chỗ cần lo lắng, rốt cuộc không cần suốt ngày tê liệt bản thân trong công việc. Có một người ngốc ngếch bên cạnh, thậm chí còn một lòng muốn vì cô mà thay đổi, để cô không còn cô đơn nữa.

Nếu không phải gặp gỡ Tô Mặc Ngôn, có lẽ trước ba mươi lăm tuổi, Úc Dao sẽ giống như bao người, tích góp được một số vốn nhất định, cuối cùng kết hôn sinh con. Có lẽ mãi mãi sẽ không nếm được hương vị ngọt ngào vui sướng như hiện tại, một mực bình bình đạm đạm sống hết quãng đời còn lại.

Cuộc sống như thế, là hiện thực của rất nhiều người.

Úc Dao cảm ơn ông trời vì đã cho Tô Mặc Ngôn xuất hiện, cảm tạ nữ nhân vụng về hấp tấp này, chỉ cần thiếu đi một chút, Úc Dao và nàng sẽ không thể đến với nhau như vậy.

Úc Dao đặt mình trên thân Tô Mặc Ngôn, cúi đầu ôn nhu thâm tình hôn nàng, chủ động hơn bất kỳ lần nào.

"Mặc Ngôn..." Úc Dao vu.ốt ve má Tô Mặc Ngôn, lại hôn lên khoé mắt. Cô biết Tô Mặc Ngôn là người thẳng tính không chịu được uỷ khuất, mà nàng hết lần này nhận lấy uỷ khuất, đều bắt nguồn từ cô.

Hốc mắt Tô Mặc Ngôn đỏ lên, nàng mím môi cười, rốt cuộc đã đợi được ngày Úc Dao nhiệt tình chủ động, không còn viễn cảnh một mình nàng đơn phương đánh tới. Úc Dao thích giấu suy nghĩ ở đáy lòng, luôn luôn nhàn nhạt. Tô Mặc Ngôn biết tính cách cô là vậy, nhưng tự nhiên sẽ không có cảm giác an toàn, thậm chí cảm thấy, có phải Úc Dao không đủ thích nàng, mà chỉ vì nàng cố ý tiếp cận nên mới bên cạnh.

Tô Mặc Ngôn hi vọng Úc Dao có thể đáp lại, tựa như đêm nay.

"Sao lại khóc..." Úc Dao giúp Tô Mặc Ngôn lau nước mắt, mỗi khi Tô Mặc Ngôn khóc, nội tâm Úc Dao đều nhói lên khó chịu, cô không muốn nàng vì mình mà mất đi nét tâm tính rộng rãi thoải mái.

"Ân...Vì vui!" Tô Mặc Ngôn nhếch miệng cười, lúc Úc Dao chủ động nâng mặt nàng, chủ động hôn thật sâu, nàng đều vui đến hít thở không thông.

Hôn nàng một chút liền vui vẻ đến vậy, Úc Dao hôn lên trán nàng, thì thầm: "Chị xin lỗi..."

Bởi vì bản thân cô kiên quyết dùng lý trí để duy trì tỉnh táo, mới khiến Tô Mặc Ngôn chịu uỷ khuất. Úc Dao đến cái tuổi này, không còn giống thời niên thiếu, bởi vì đôi ba câu, liền tin vào một đoạn thâm tình.

Tô Mặc Ngôn lắc đầu, so với xin lỗi, nàng muốn nghe Úc Dao nói "Chị yêu em". bất quá Úc Dao không nói cũng không sao, bây giờ nàng cảm thấy, có những lời không nhất thiết phải nói ra miệng, dùng hành động chứng minh càng tốt hơn.

"Mặc Ngôn, là chị không tốt." Úc Dao lại nói, tình yêu của các nàng hiện đang trong thời kỳ nồng nhiệt, đương nhiên mọi việc đều tốt. Úc Dao vừa nói, vừa hạ mi vu.ốt tóc Tô Mặc Ngôn, trên môi lưu luyến nụ cười ôn nhu: "Nhưng chị hứa với em, sau này sẽ không để em phải nhận uỷ khuất nữa."

Có câu này của Úc Dao, Tô Mặc Ngôn cảm thấy đủ rồi, nàng nhìn Úc Dao, cười tươi.

Nhắc đến uỷ khuất, quả thật có chút uỷ khuất, nhưng nàng cũng không trách chuyện ngày đó Úc Dao cự tuyệt mình.

Nếu không có một năm đó, nàng sẽ không hiểu được Úc Dao.

"Em không cảm thấy uỷ khuất." Tô Mặc Ngôn khẩu thị tâm phi.

Nàng có uỷ khuất hay không Úc Dao còn không biết sao? Đêm giáng sinh năm ngoái các nàng gặp lại trên đường, Tô Mặc Ngôn hững hờ lạnh lẽo, một mực trốn tránh, rõ ràng là giận, còn nói không uỷ khuất.

"Em a." Úc Dao nhéo mũi nàng: "Cứng miệng."

"Miệng em cực kỳ mềm." Tô Mặc Ngôn liếm liếm môi: "Chị cũng hôn nhiều như vậy rồi a."

Giọng điệu này, thần sắc này, gạt phăng nước mắt, vẫn là Tô Mặc Ngôn quen thuộc.

Nét mặt Úc Dao bất đắc dĩ, lại thưởng cho Tô Mặc Ngôn một cái hôn: "Đứng dậy thay quần áo."

"Không muốn..." Tô Mặc Ngôn dùng chân cọ cọ Úc Dao, thời điểm muốn tiếp tục ngẩng đầu hôn cô, khăn tắm trên người tản ra, trượt hơn phân nửa, trước mắt trống trải.

Úc Dao không cẩn thận đưa mắt nhìn thấy, quay đầu sang chỗ khác, chuẩn bị đứng dậy.

Bầu ng.ực Tô Mặc Ngôn nửa che nửa lộ, xuân quang toát ra bên ngoài, nàng tựa hồ không chút để ý, ngược lại còn giữ chặt Úc Dao, vòng tay gắt gao quấn lấy cô, thấp giọng cười nói: "Úc tổng, chị thẹn sao..."

Úc Tổng chưa từng gặp qua nữ nhân nào da mặt dày như Tô Mặc Ngôn, đại khái không biết hai chữ xấu hổ viết như thế nào.

Tô Mặc Ngôn ôm Úc dao, nhanh chóng xoay người đổi tư thế, trở thành Úc Dao nằm dưới thân.

Khăn tắm thuận theo đường cong nơi eo, từ từ trượt xuống, cơ hồ trượt đến bên hông.

Tô Mặc Ngôn không quan tâm, đem thân thể ép sát lên người Úc Dao, cũng không phải hoàn toàn không biết thẹn, chí ít hai má hơi nóng lên.

Hai tháng xa cách mới có cơ hội cận kề, Tô Mặc Ngôn nào dễ dàng buông tha, ít nhất phải nếm đủ ngon ngọt.

"Ưm ~~~"

Hô hấp dồn dập.

Tô Mặc Ngôn chặn lấy môi Úc Dao, tiếp tục dây dưa thêm, hai chân không tự chủ kẹp vào người cô.

"Mặc Ngôn..." Úc Dao t.hở dốc.

Nhịp tim của các nàng đều rất nhanh.

Úc Dao càng gọi tên nàng, Tô Mặc Ngôn càng không cách nào khống chế, đầu óc phát sốt, môi lưỡi nóng hổi lại hướng về Úc Dao mà đưa qua, vừa chạm tới, lập tức được Úc Dao đáp lại, khiến nàng càng lớn mật.

Không chỉ đầu óc Tô Mặc Ngôn phát sốt mà ngay cả Úc Dao cũng thế, lồng ng.ực càng lúc càng trập trùng, bắt gặp đầu lưỡi Tô Mặc Ngôn tiến vào không ngần ngại quấn lấy, Úc Dao đưa tay, xoa xoa tấm lưng t.rần tinh tế mềm mại.

"Ưm..." Tô Mặc Ngôn than nhẹ, Úc Dao vu.ốt ve nàng, chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.

Nàng quấn lấy Úc Dao, bàn tay nâng gò má, từng chút từng chút hướng xuống, đầu ngón tay tỉ mỉ tháo từng nút áo.

Úc Dao mở to hai mắt, hai người đỡ trán vào nhau, thở đến kịch liệt.

Tô Mặc Ngôn nhoẻn miệng cười, dúi đầu vào cần cổ Úc Dao cọ cọ, tay trái vẫn còn bận rộn cở.i nút áo.

Hai nút, ba nút...

Úc Dao nhắm mắt lại, ngửa đầu ra, hai tay giữ lấy đầu Tô Mặc Ngôn, để Tô Mặc Ngôn càng điên cuồng cọ xát.

Ngón tay Tô Mặc Ngôn bò vào bên trong áo sơ mi, lòng bàn tay từ từ vu.ốt dọc theo xương quai xanh. Tâm Tô Mặc Ngôn nhảy dồn dập, đã mở ra nút áo thứ tư, dáng người Úc Dao rất hảo, xương quai xanh mĩ miều, khuôn ng.ực cũng đẹp mắt...

Chỉ là luôn luôn được Úc Dao che giấu chặt chẽ, chẳng ai biết phía dưới gương mặt cấm dụ.c, còn ẩn bao nhiêu mỹ hảo, Tô Mặc Ngôn không thể chờ đợi, muốn lập tức khám phá từng chút.

Bàn tay tiếp tục hành động, Tô Mặc Ngôn hôn lên tóc Úc Dao một cái.

"Chị biết không, lúc em ở Osaka." Tô Mặc Ngôn lại cọ bên mặt Úc Dao, nụ hôn dày đặc giống như hạt mưa, rơi vào sườn mặt gò má, cái cằm, bờ môi, Tô Mặc Ngôn hổn hển: "Mỗi ngày em đều nhớ chị..."

Úc Dao không nghe được Tô Mặc Ngôn dùng ngữ khí uỷ khuất, thoáng xoay người một cái, hai người nằm nghiêng trên đệm chăn mềm mại, trên người Tô Mặc Ngôn lúc này "Áo rách quần manh", Úc Dao ôm sát thân thể mảnh dẻ hơi lạnh, đôi môi chưa tách ra bao lâu lại quấn lấy.

"Ưm..."

Khoảng cách của nụ hôn, Tô Mặc Ngôn híp mắt lại, mông lung nhìn Úc Dao. Không quá mấy giây, tất cả nút áo sơ mi đều được giải phóng, Tô Mặc Ngôn dùng sức hôn cô, bàn tay theo bản năng lần mò vào trong...

Úc Dao không cự tuyệt nàng, ngược lại còn muốn đưa tay gỡ nửa cái khăn tắm còn vướng bận.

Có cảm giác, cả người đều nóng lên.

"Meo ~~~ meo ~~~"

Dâu tây và Điềm Đồng xông vào phòng ngủ, miệng kêu meo meo không ngừng, thấy Tô Mặc Ngôn không để ý đến mình, dâu tây lấy đà nhảy lên giường.

"Meo ô ~~~ meo ~~"

Điềm Đồng cũng vọt lên theo.

Úc Dao ôm Tô Mặc Ngôn, hai người lãnh đủ một trận xấu hổ.

Đại khái là làm chuyện người lớn, lại bị trẻ con trong nhà trông thấy.

Áo sơ mi trên người Úc Dao bị Tô Mặc Ngôn cở.i ra một nửa, cô kéo chăn qua đắp lên người cả hai.

Hai tiểu gia hoả dùng móng vu.ốt gãi gãi chăn mền, vẫn kêu "Meo ô" không thôi.

"Bảo Bảo ngoan, mẹ còn có việc phải làm, ra ngoài chơi a." Có việc phải làm, trong đầu Tô Mặc Ngôn là viễn cảnh sinh động.

Úc Dao đưa tay lên muốn luồn vào nửa cái áo sơ mi.

Tô Mặc Ngôn bắt lấy tay Úc Dao, ý vị sâu xa, nói: "Em đi đóng cửa..."

"..." Trên mặt Úc tổng chững chạc đàng hoàng, nhưng ngầm hiểu.

Tô Mặc Ngôn cười xấu xa, nàng thích nhìn cán bộ kỳ cựu không thể kiềm chế như lúc nãy.

Tô Mặc Ngôn chuẩn bị lột khăn tắm xuống giường, ôm hai con mèo ra ngoài, chỉ nghe thấy trong phòng khách truyền đến một trận bước chân, ngay sau đó: "Chị, chị về rồi?"

Vừa nghe thấy âm thanh, Tô Mặc Ngôn lập tức luồn vào trong chăn.

Quả nhiên không tới hai giây, Tô Ngang đã xuất hiện ở cửa phòng ngủ.

"Chị..." Tô Ngang vừa đi vào, phát hiện Tô Mặc Ngôn và Úc Dao che kín chăn mền, tựa trên đầu giường. Cũng may còn có hai con mèo béo nằm bên cạnh, bằng không Tô Ngang còn tưởng đã vô tình làm hỏng chuyện tốt của chị hắn.

Có điều, Tô Ngang cảm thấy hai người này có chút kỳ quái khó giải thích.

Hiện tại thân thể Tô Mặc Ngôn đang trong trạng thái t.rần truồng, quần áo Úc Dao cũng cở.i một nửa, toàn bộ dựa vào chăn mền chơ chở, có thể không kỳ quái sao?

Nhờ hồng phúc của Tô Mặc Ngôn, Úc Dao có thể trải nghiệm cảm giác bồn chồn mà cho tới bây giờ chưa từng được nếm trải.

"Chị Úc Dao cũng ở đây a ~" Vừa nhìn thấy Úc Dao, Tô Ngang cười tươi như nắng sớm.

Tô Mặc Ngôn nhìn nụ cười của Tô Ngang mà mặt mày xám xịt: "Không phải em đang ở trường sao?"

"Em đến ở vài ngày, chị về sao không nói với em một tiếng."

"Vừa về tối nay."

Bây giờ là lúc để nói chuyện phiếm sao? Trong chăn, Úc Dao đá nhẹ Tô Mặc Ngôn một cái.

"Ra ngoài trước đi..." Tô Mặc Ngôn nói.

Tô Ngang cũng cảm thấy mình đứng ở nơi này không ổn, càng nhìn càng buồn bực, Úc Dao ở nhà bên cạnh, giờ này còn cùng chị hắn chen chung một cái giường. Cũng thôi, nữ nhân luôn dính lấy nhau kỳ quái, hắn nhìn không thấu: "Hai người nghỉ ngơi đi, em không quấy rầy."

"Nhớ đóng cửa." Thời điểm Tô Ngang đi đến cửa, Tô Mặc Ngôn vội bổ sung.

Dâu tây và Điềm Đồng yên tĩnh trở lại, tựa như cũng bị doạ sợ.

Hai tiểu gia hoả nhảy xuống giường, ngứa móng vu.ốt, cào cào ghế sô pha.

Sau khi Tô Ngang ra ngoài, Tô Mặc Ngôn nhìn về phía Úc Dao cười thành tiếng: "Ha ha..."

Úc Dao nhíu mày, không biết phản bác làm sao, cô cài lại áo sơ mi, xuống giường.

"Nhớ ngủ sớm một chút, hôm nay khẳng định rất mệt."

"Không mệt." Tô Mặc Ngôn giữ chặt tay Úc Dao: "Chị đừng đi."

Vừa rồi nếu không phải Tô Ngang lên tiếng, Úc Dao rất rõ giữa hai người sẽ phát sinh chuyện gì. Kỳ thực đối với phương diện đó, Úc Dao cũng không có bao nhiêu thiệt tình, nhưng Tô Mặc Ngôn luôn biết cách lôi kéo cảm xúc của cô, mà cô lại luôn để mặc Tô Mặc Ngôn làm càn.

"Đêm nay ngủ lại đây đi, có được không?" Tô Mặc Ngôn nũng nịu lắc lắc tay Úc Dao.

Ngủ lại một đêm, ắt hẳn Tô Mặc Ngôn không ngăn được muốn dày vò một trận. Hôm nay Úc Dao nhìn nàng, cảm thấy sắc mặt nàng không được tốt, quầng thâm mắt có chút bất ổn.

Vì để có thể về nước sớm hơn dự định, xác thực Tô Mặc Ngôn đã siết chặt cường độ làm việc, ba ngày cộng lại ngủ chưa đến mười tiếng đồng hồ, sau khi giải quyết xong xuôi việc ở Nhật Bản, nàng lập tức mang theo dâu tây và Điềm Đồng về nước.

Tuyết Tử nói nếu cô tới Trung Quốc, nhất định sẽ gặp Úc Dao một lần, muốn xem xem rốt cuộc là dạng nữ nhân gì, mà có thể khiến Tô Mặc Ngôn chết tâm ở một chỗ. Dựa vào tính cách của Tô Mặc Ngôn, lại biến thành bộ dáng ngày hôm nay.

"Bao lâu rồi em không nghỉ ngơi thật tốt?" Úc Dao ngồi xuống giường, dùng ngón tay chỉ quanh mắt Tô Mặc Ngôn một vòng: "Có quầng thâm mắt rồi."

Tô Mặc Ngôn nắm lấy tay Úc Dao, nhìn một lúc lâu, trả lời ông nói gà bà nói vịt: "Chị...Có phải nên cắt móng tay rồi không?"

"Tô Mặc Ngôn." Úc Dao nghiêm túc gọi một tiếng, mỗi lần cô nói chuyện nghiêm chỉnh, Tô Mặc Ngôn đều không đứng đắn.

"Em đùa thôi!" Tô Mặc Ngôn liếc mắt.

"Không ở lại với em thật sao?" Tô Mặc Ngôn nắm chặt tay Úc Dao: "Em cam đoan sẽ giữ quy củ."

"Mười một giờ rồi, ngủ đi." Úc Dao tăng ca liên tục một tuần liền, cơ thể cũng sớm mệt mỏi, bất quá là giỏi nguỵ trang, không để lộ ra bên ngoài như Tô Mặc Ngôn.

"Ân." Tô Mặc Ngôn nghiêng đầu hôn lên má Úc Dao một cái: "Ngủ ngon."

Sau này, quãng thời gian thuộc về hai người còn rất nhiều và rất dài.

"Ngủ ngon." Úc Dao đắp chăn cho Tô Mặc Ngôn, lo lắng nàng sẽ bị cảm lạnh.

Sau khi chúc ngủ ngon, Tô Mặc Ngôn như trẻ con ôm lấy tay Úc Dao, một hồi lâu sau mới để cô rời phòng. Lúc Úc Dao rời khỏi phòng ngủ, nhìn thấy Tô Ngang đang dọn dẹp nhà cửa, trông thật giống một người anh nhỏ.

"Chị, chị về sao?"

Nhìn thấy Tô Ngang, Úc Dao lại nhớ tới hoàn cảnh lúc nãy, vẫn cảm thấy xấu hổ như cũ: "Ân."

"Em đưa chị về."

"Không cần, em cũng nghỉ ngơi sớm một chút."

Mặc dù vậy, Tô Ngang vẫn dẫn Úc Dao về phòng cô.

Lúc Tô Ngang trở lại, phát hiện chị gái hắn ngồi bắt chéo chân trên ghế sa lon.

Tô Mặc Ngôn quay đầu nhìn về phía Tô Ngang, yếu ớt nói một câu: "Đừng có ý đồ gì với Úc Dao."

Tô Ngang ngồi xuống bên cạnh Tô Mặc Ngôn: "Em có ý đồ gì?"

"Chị đây còn không hiểu cậu sao?" Tô Mặc Ngôn hắng giọng: "Không có gì mà ân cần quan tâm..."

Sau khi học đại học, mặc dù Tô Ngang ở ký túc xá, nhưng cũng không ít lần chạy đến chung cư, mỗi lần như thế đều chào hỏi Úc Dao, nói hắn ôm ý niệm không thuần khiết kỳ thực oan ức. Bất quá Tô Ngang cảm thấy Úc Dao xinh đẹp, hơn nữa khí chất ưu nhã trên người cô rất hấp dẫn người khác.

"Chị, chị khẩn trương như vậy làm gì? Nam nhân không lo đi lo mỹ nữ?" Tô Ngang lên tiếng hỏi.

Tô Mặc Ngôn cũng không có ý định giấu diếm: "Chị ấy là bạn gái của chị, đương nhiên phải khẩn trương."

"Khụ khụ khục...Chị đừng doạ em có được không?"

Tô Mặc Ngôn nhéo lỗ tai Tô Ngang: "Chị nói cho em biết, còn dám mê muội nhìn chị ấy, coi chừng chị chọc mù mắt em."

Lời này đủ hung ác, Tô Ngang bất khả tư nghị nhìn qua Tô Mặc Ngôn, nghe ngữ khí, có vẻ không phải nói đùa: "Chị, chị nói thật đó hả?"

Tô Mặc Ngôn không muốn giải thích quá nhiều, một mực làm theo ý mình: "Trả chìa khoá nhà đây."

Tô Ngang bỏ ra một phút để tiêu hoá những thứ này.

Lấy lại tinh thần, Tô Mặc Ngôn thu chìa khoá trong tay hắn, đi về phòng.

Nữ nhân đang yêu đương, không thể dây vào.

Buổi tối, Tô Mặc Ngôn nằm trên giường, lật qua lật lại ngủ không yên.

Nhắm mắt, trong đầu đều là Úc Dao và những chi tiết kia...

Tiếp tục như vậy, có lẽ sẽ thức đến bình minh.

Ngoài phòng yên tĩnh, tiếng sấm rền từng trận.

Tô Mặc Ngôn nhét nút bịt tai, mỗi khi giông tố kéo đến, nàng luôn gặp ác mộng.

Đột ngột thiên lôi giáng xuống, đùng --

Ngay cả nút bịt tai cũng không làm nên chuyện.

Ào ào ào --

Mới mười mấy giây, cơn mưa nặng hạt trút xuống.

Nghe thanh âm, mưa rất lớn.

Úc Dao nằm trên giường, bên ngoài tiếng sét vang dội, mưa xuống cũng tốt, mấy ngày nay không khí có chút khó chịu.

Trước khi tắt đèn, Úc Dao nghĩ gì đó, gửi cho Tô Mặc Ngôn một tin nhắn.

- - [Cán bộ kỳ cựu: Trời mưa, nhớ đóng chặt cửa sổ]

Tô Mặc Ngôn chậm chạp không ngủ, nhìn thấy tin nhắn từ Úc Dao.

Bên ngoài thỉnh thoảng vang lên tiếng sấm rền vang, làm người ta không ngăn được run rẩy.

Qua một phút, Úc Dao nhận được tin nhắn trả về của Tô Mặc Ngôn.

- - [Tiểu yêu tinh: Em muốn sang nhà chị]

Tô Mặc Ngôn không sợ trời không sợ đất, lại sợ tiếng sét đánh, Úc Dao biết điều này. Cũng không biết từ bao giờ, di động của cô luôn cập nhật dự báo thời tiết ở Osaka, mỗi khi nhìn thấy biểu tượng mưa dông, liền nhớ đến Tô Mặc Ngôn.

Úc Dao còn nhớ, lần thứ hai Tô Mặc Ngôn qua nhà cô, vừa lúc trời mưa lớn, Tô Mặc Ngôn nói sét đánh sẽ gặp ác mộng, mặt dày mày dạn muốn ngủ với cô, đêm đó, Tô Mặc Ngôn ôm Úc Dao cho đến bình minh.

Khi đó Úc Dao cảm thấy, thì ra Tô tiểu thư ngang ngược càn rỡ cũng có một mặt yếu đuối như vậy. Úc Dao luôn tận lực chiếu cố nàng, chẳng biết là vì Tô Ứng Trung giao nàng cho cô phụ trách, hay bởi vì mười bốn năm trước đã từng cứu nàng một mạng, hoặc là, kể từ khoảnh khắc đó Úc Dao đã sinh lòng hảo cảm.

Qua mười mấy giây, di động Tô Mặc Ngôn rung lên.

- - [Cán bộ kỳ cựu: Chị qua đón em]

Nhìn thấy dòng tin nhắn này, nội tâm Tô Mặc Ngôn tràn đầy xúc động, mặc dù nhìn bề ngoài Úc Dao vẫn lãnh đạm như cũ, nhưng những cử chỉ hành động quan tâm dành cho nàng là chưa từng mập mờ, Úc Dao không để nàng tự mình đi qua, mà muốn đến đón.

Tô Mặc Ngôn xoay người xuống giường, tuỳ ý tìm cái áo khoác khoác lên người.

Bên ngoài trời vẫn mưa lớn, tiếng sấm rền rĩ, là loại thời tiết Tô Mặc Ngôn ghét nhất.

Một giây sau, Úc Dao gọi điện thoại tới, Microphone truyền đến âm thanh dễ nghe.

Nghe thấy giọng của cô, Tô Mặc Ngôn cảm thấy an tâm: "Chị đứng trước cửa rồi."

"Ân."

Tô Mặc Ngôn kéo cửa ra, Úc Dao cũng mặc áo khoác chờ ở cửa.

"Trễ như vậy còn chưa ngủ?"

"Không phải chị cũng còn thức sao."

Úc Dao nắm tay Tô Mặc Ngôn, kéo nàng đi bên cạnh mình: "Lại gặp ác mộng?"

Tô Mặc Ngôn cúi đầu nhìn lòng bàn tay dán chặt vào nhau, cười thư thái: "Tốt hơn rồi."

"Vào nhà đi."

Phòng ngủ của Úc Dao và Tô Mặc Ngôn cách biệt một trời một vực, tất cả mọi thứ ngay ngắn rõ ràng.

Tô Mặc Ngôn tự nhiên như ở nhà, lập tức chui vào trong chăn.

Úc Dao dõi theo nhất cử nhất động của nàng, thường xuyên vô thức nâng khoé môi, điểm này, khả năng cao là ngay cả cô cũng không biết.

"Chị cũng uống thuốc ngủ?" Tô Mặc Ngôn nhìn trên tủ đầu giường, phát hiện một cái hộp nhỏ màu trắng, Úc Dao luôn dặn nàng không được ỷ vào thuốc ngủ, nhưng bản thân cô lại uống thường xuyên?

Những thứ này nếu dùng trong thời gian dài, cũng giống như hút thuốc, sẽ gây nghiện, ỷ lại.

"Bây giờ đã uống ít hơn rồi."

Người mất ngủ trường kỳ, đột nhiên Tô Mặc Ngôn cảm thấy, nàng chưa đủ hiểu về Úc Dao.

Đêm đã khuya.

Úc Dao vừa nằm lên giường, Tô Mặc Ngôn chuyển thân thể ôm lấy cô, nhẹ giọng thì thầm: "Những lúc em không ngủ được, có người ôm liền tốt hơn nhiều...Ngày học sơ trung mẹ vẫn còn ôm em ngủ."

Sau khi mẹ nàng qua đời, Tô Mặc Ngôn chịu đả kích quá lớn, luôn luôn mất ngủ, sau đó dần phụ thuộc vào thuốc. Nội tâm Tô Mặc Ngôn kém xa vẻ bề ngoài thoải mái phóng khoáng.

Mỗi người đều có hai mặt, một mặt kiêng cường, một mặt yếu đuối.

"Còn không biết xấu hổ." Úc Dao xoay người, cũng thư thư phục phục ôm Tô Mặc Ngôn, lúc Tô Mặc Ngôn cười như vậy, đặc biệt rất đẹp, ánh mắt Úc Dao chầm chậm dừng trên mặt nàng, chưa từng rời đi.

"Thật mà..." Tô Mặc Ngôn đưa tay qua, dùng mấy ngón tay sờ sờ mi tâm Úc Dao, Úc Dao luôn nhíu mày: "Chị có muốn thử một chút không, bắt đầu từ hôm nay ôm em ngủ, không chừng em còn có tác dụng hơn thuốc ngủ a. ba tháng một đợt trị liệu, chị thử trước một liệu trình xem sao."

Úc Dao bị Tô Mặc Ngôn chọc cười, cô còn không biết tâm tư của nàng sao?

Tô Mặc Ngôn biết Úc Dao rất hiếu thắng, bất luận công việc hay là cuộc sống, cô đều có thể tự mình đảm đương. Nhưng thỉnh thoảng Tô Mặc Ngôn cũng muốn Úc Dao dựa vào mình một chút, nàng muốn làm gì đó cho cô, cho dù chỉ là dỗ Úc Dao cười, Tô Mặc Ngôn cũng cảm thấy vui vẻ.

"Ba hoa." Úc Dao trả về một câu, đưa tay tắt đèn đầu giường.

Vẫn còn nghe rõ mồn một tiếng sấm giật đùng đùng ngoài cửa sổ.

Tô Mặc Ngôn chui đầu vào chăn, chôn trong ng.ực Úc Dao, lại một đạo sấm giáng xuống, Úc Dao ôm Tô Mặc Ngôn, giúp nàng bịt tai lại, đột nhiên Tô Mặc Ngôn cảm thấy, sấm chớp không đáng sợ đến vậy.

Hai người đều mệt mỏi, ôm lấy nhau, ngủ một đêm an ổn.

Trong đêm, Tô Mặc Ngôn rất quy củ, không đá chăn mền lần nào, đại khái là bởi vì hai chân bị Úc Dao kẹp chặt...

Ngày hôm sau Úc Dao bị chuông đồng hồ đánh thức, đồng hồ báo thức mang tính tượng trưng đã lâu, rốt cuộc có một lần phát huy tác dụng. Úc Dao sợ Tô Mặc Ngôn giật mình, nhanh chóng tắt chuông, Tô Mặc Ngôn khẽ cọ đầu vào vai cô, vẫn ngủ say.

"Ân..." Úc Dao muốn rời giường, động tác rất nhẹ, thế nhưng Tô Mặc Ngôn lập tức mở mắt: "...Chị dậy sớm vậy a."

Úc Dao kéo chăn ra: "Ngủ tiếp đi, chị đi làm."

"Ân..." Tô Mặc Ngôn đáp lại.

Úc Dao xuống giường, không tới hai bước, mới phát hiện Tô Mặc Ngôn nằm ngửa trên giường đang nắm lấy vạt áo của mình.

"Dáng ngủ thật là..." Úc tổng khẽ than một tiếng, gỡ tay Tô Mặc Ngôn ra.

"Dáng người đẹp là được rồi a..." Tô Mặc Ngôn lầm bầm, trở mình nằm sấp ngủ tiếp.

Úc Dao cười cười. Một lát sau, Tô Mặc Ngôn đạp chăn mền ga gối rối loạn.

*

Chín giờ sáng, Úc Dao đến công ty, vừa nghĩ tới người nào đó trong lòng liền dễ chịu, ắt hẳn giờ này nàng vẫn còn nằm trên giường ngáy o o.

"Chào buổi sáng Úc tổng, có chuyện gì vui sao?" Nhìn tâm tình Úc Dao không tệ, thư ký Diêu cũng cười cười chào hỏi.

"Ân?" Úc Dao ngẩng đầu nhìn về phía thư ký Diêu, nụ cười trên mặt tán không ít.

"Cười đến vui vẻ như vậy, có chuyện gì sao..."

"Tôi cười sao?" Úc Dao nhíu mày.

Tâm tình lãnh đạo, chẳng khác nào kim dưới đáy biển a.

Thư ký Diêu toát mồ hôi lạnh, không biết trả lời thế nào, cấp trên nói không cười thì là không cười.

Quả nhiên không thể nói chuyện ngoài công việc với Úc tổng, thư ký Diêu mau mau nói sang chuyện khác: "Úc tổng, đây là danh sách kiến trúc sư thiết kế, tôi để ở chỗ này."

"Ân, làm việc của cô đi."

Úc Dao cầm lấy xấp tài liệu, nhìn thấy một cái tên quen thuộc...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.