Ngươi Thật Quyến Rũ

Chương 49




"Bảo bối, em muốn ăn tôm."

Ánh mắt của những người có mặt trên bàn cùng lúc di chuyển về phía Úc Dao.

Thời điểm Tô Mặc Ngôn nói những lời này, trong lòng nàng có mấy phần thấp thỏm.

Nàng nhìn Úc Dao, Úc Dao cũng yên lặng nhìn nàng hai giây, sau đó lườm nhẹ Tác Phỉ một cái.

"Ân." Úc dao lấy khăn ướt xoa xoa tay, bắt đầu lột vỏ tôm cho Tô Mặc Ngôn.

"Em..." Tô Mặc Ngôn chung quy chỉ thuận miệng nói, không ngờ tới Úc Dao thật sự sẽ hành động.

Ngoại trừ thụ sủng nhược kinh, Tô Mặc Ngôn không thể dùng từ nào khác để hình dung tình cảnh lúc này.

Giúp người khác lột tôm cũng có thể cao lãnh như vậy, Tô Mặc Ngôn cảm thấy, ngoại trừ Úc tổng thì sẽ không tìm ra người thứ hai.

Hơn nữa, nàng vừa nói là bạn gái, Úc Dao cũng không giải vây làm rõ, mà còn chủ động phối hợp.

Úc Dao đang ngầm xác nhận quan hệ giữa các nàng sao? Nghĩ đến đây, nội tâm Tô Mặc Ngôn lộn tùng phèo không thể bình tĩnh.

Tác Phỉ bị Úc Dao lườm nhẹ, cùng là nữ nhân, dù không muốn thừa nhận, nhưng sự thật là cô đã bại trận.

Việc này đều là lỗi của Bạc An Kỳ, nàng nói Tô Mặc Ngôn đang độc thân, nói cô cứ thoải mái mà theo đuổi.

Lần trước có cơ hội hợp tác, Tác Phỉ đã đổ gục trước vẻ bề ngoài của Tô Mặc Ngôn, cho nên mới nghĩ đến chuyện thông đồng với Bạc An Kỳ theo đuổi nàng...

Nào biết được người ta đã có bạn gái, vừa xinh đẹp vừa khí chất, lại còn ngồi ngay bên cạnh.

Không so sánh thì không có đau thương.

Tác Phỉ nhớ lại hành động của bản thân trước đó, rốt cuộc da mặt dày đến đâu cũng không chịu nổi.

"Ngôn Ngôn, tôi còn có việc, đi trước."

Tô Mặc Ngôn cười: "Không sao, làm việc của cô đi."

"Hẹn gặp lại."

Người vừa rời đi, không khí trở lại an tĩnh.

Úc Dao đã lột xong vỏ tôm, đưa tới trước mặt Tiểu Hoa: "Ngoan, chấm tương ăn."

Tô Mặc Ngôn lấy tay phải chống cằm nhìn hai người, nâng khoé miệng, Úc tổng rất biết dỗ trẻ con.

Trong công việc Úc tổng có một sức hút khác biệt, mà trong cuộc sống lại là một loại sức hút khác.

Bất luận là loại nào, Tô Mặc Ngôn đều bị hấp dẫn.

"Cơn nghiện" Úc tổng so với nghiện thuốc lá e ra còn nặng hơn.

Thấy Tô Mặc Ngôn nhìn mình chằm chằm, Úc Dao lên tiếng: "Sao không ăn?"

Chuyện vừa xảy ra, thật sự không làm Úc Dao ghen tuông chút nào sao? Tô Mặc Ngôn thầm nghĩ.

Nàng gắp con tôm được lột vỏ sẵn lên ăn, đương nhiên là ngon hơn bình thường gấp mấy lần, bởi vì Úc Dao tự tay lột cho nàng.

Tô Mặc Ngôn suy nghĩ một hồi, rốt cuộc sợ Úc Dao sẽ không vui trong lòng, lên tiếng giải thích: "Sophie là đồng nghiệp của An Kỳ, trước đó em và cô ấy từng hợp tác một lần thôi."

Mặc dù nói như vậy, nhưng lại cảm thấy có chút giấu đầu lòi đuôi.

"Tính cách của cô ấy là như thế..." Nàng quá quan tâm đến cảm giác của Úc Dao, cán bộ kỳ cựu yêu thích giữ buồn bực trong lòng, mà vẻ bề ngoài luôn bất động thanh sắc.

"Ân." Úc Dao uống canh, lạnh nhạt gật đầu. Lại nhìn Tô Mặc Ngôn một mặt khẩn trương, bộ dạng sợ cô hiểu lầm, có mấy phần ngốc ngếch.

Úc Dao ứng nhẹ một tiếng, tảng đá đè nặng trong lòng Tô Mặc Ngôn rơi xuống. Nàng nghĩ, Úc Dao là phụ nữ trưởng thành, huống hồ, nàng cũng không tưởng tượng ra được bộ dạng Úc Dao ghen tuông.

Thời tiết hôm nay rất tốt, vào đông ánh mặt trời tươi sáng, rất hợp để đi chơi.

Buổi chiều, các nàng dẫn Tiểu Hoa đến vườn bách thú.

Chơi một lượt là tới bảy giờ, ăn xong bữa tối, Úc Dao lái xe đưa Tiểu Hoa về.

Chơi ròng rã một ngày, bé con thấm mệt, nằm trên ghế, gối đầu lên chân Tô Mặc Ngôn, ngủ say. Tô Mặc Ngôn đưa tay vuốt tóc Tiểu Hoa, thỉnh thoảng trộm nhìn Úc Dao một cái.

Kết quả, ánh mắt của hai người gặp nhau bên trong gương chiếu hậu...

Trong lòng Tô Mặc Ngôn ngòn ngọt, thì ra Úc tổng cũng nhìn lén mình không ít a.

Từ khi phát hiện tấm hình trong ví tiền, cách nàng nhìn Úc tổng có nhiều đổi khác.

Bảy giờ hai mươi phút, hai người đến nơi, bà Tiểu Hoa mời các nàng vào chơi một lúc, Tô Mặc Ngôn và Úc Dao thuận theo rất nhanh uống xong ly nước thì xuống lầu.

Nơi này là khu đô thị cũ, mấy căn nhà đã xuống cấp trầm trọng. Hai bên đường vốn dĩ đọng một tầng tuyết dày, tắm một ngày nắng đã dần tan ra.

Vừa bước ra khỏi cửa, Tô Mặc Ngôn bị gió thổi mạnh đến cả người run lên, hít mũi một cái, vẫn chưa hết cảm.

So với tuyết rơi, thời điểm tiết tan không khí càng trở nên lạnh hơn.

Lúc xuống xe Tô Mặc Ngôn không quàng khăn quàng cổ, gió bấc thổi mạnh, cần cổ nổi tầng tầng da gà.

"Em không uống thuốc?" Úc Dao nghiêng đầu nhìn hai má Tô Mặc Ngôn vì lạnh mà phát đỏ.

"Có..." Tô Mặc Ngôn lại hít hít mũi, giọng mũi ngày càng nặng.

"Đáng lẽ hôm nay không nên ra ngoài, quá gió." Úc Dao dừng bước, gỡ khăn trên cổ mình quàng vào cổ Tô Mặc Ngôn, động tác cẩn thận tỉ mỉ.

Những cử chỉ quan tâm cứ đến một cách rất tự nhiên.

Úc Dao lạnh nhạt với người khác, chỉ riêng đối với Tô Mặc Ngôn là ngoại lệ.

Từ ngày vô tình gặp lại nàng trên đường, Úc Dao mới hoàn toàn hiểu rõ, có những chuyện không phải nói buông xuống là có thể buông.

Đã là ông trời cố ý sắp đặt, vậy thì nên trân quý.

Tô Mặc Ngôn nhìn Úc Dao quàng khăn cho mình, trong lòng tràn đầy cảm động.

Ấm áp, còn mang theo mùi hương trên người cô, thật thoải mái.

Trong con hẻm nhỏ, ánh đèn đường mờ nhạt bao phủ, chỉ có hai người các nàng...

Nhìn Tô Mặc Ngôn cười, Tâm Úc Dao cũng bắt đầu ấm.

Cô đưa tay chỉnh lại mấy sợi tóc trên trán nàng, lặng lẽ nhìn Tô Mặc Ngôn cười ngây ngô.

Một năm này, không biết là cố tình hay vô ý, Úc Dao không nhớ mình đã xem bao nhiêu tấm ảnh mà Tô Mặc Ngôn chụp.

Giờ phút này, đại khái không cần nói gì, các nàng cũng hiểu rõ tâm ý của đối phương.

Tô Mặc Ngôn tựa đầu lên vai Úc Dao cọ cọ mấy cái, sau đó đưa tay phải ra ôm eo cô.

Ôm rất lâu, chỉ tiếc là cánh tay trái bị thương, bằng không nàng đã ôm chặt hơn.

Úc Dao thoáng cúi đầu, một bên má vừa vặn ma xát với mái tóc.

Úc Dao cũng từ từ đưa tay, cẩn thận từng li từng tí ôm lấy Tô Mặc Ngôn, trong lòng ấm áp.

Dưới ánh đèn đường, hai người ôm nhau, cái bóng dán cùng một chỗ trải dài trên đất.

Đêm đông lạnh giá, tràn đầy ôn nhu.

Tô Mặc Ngôn nép trong ngực Úc Dao, vòng tay siết chặt hơn chút, khép hàng mi, khoé miệng dần cong lên. Cuối cùng, Úc Dao đã đáp lại.

"Về thôi." Giọng nói Úc Dao nhu hoà vang lên bên tai.

"Không muốn..." Tô Mặc Ngôn ngẩng đầu, hai người vẫn duy trì tư thế, Tô Mặc Ngôn luyến tiếc không nới lỏng tay, trình độ quấn người của nàng lúc này phỏng chừng còn hơn cả Điềm Đồng và dâu tây: "Em muốn đi xe phim."

Úc Dao để cho nàng tuỳ ý ôm, nhớ tới cuộc đối thoại giữ nàng và Tác Phỉ, nói: "...Lên xe trước đã."

"Chị đồng ý trước đã." Tô Mặc Ngôn vẫn ôm cô không thả.

Úc Dao sợ vô ý làm đau nàng, không dám động đậy: "Được."

Hai người vào xe, thân thể bắt đầu ấm trở lại.

"Chị muốn xem phim gì?" Tô Mặc Ngôn đắc ý trong lòng.

"Tuỳ em quyết định."

Một năm Úc Dao không đi xem phim được mấy lần, công việc bận rộn, không có thời gian giải trí. Mà mỗi khi rảnh, Úc Dao cũng chỉ thích chơi vận động, ngày thường áp lực công việc không nhỏ, vận động cơ thể toát mồ hôi cũng là phương pháp hữu hiệu để xả stress.

Tô Mặc Ngôn cảm thấy cần gửi lời cảm ơn đến Sophie. Bộ phim cô nhắc đến gần đây thật sự gây sốt, phản hồi của người xem không tệ, Tô Mặc Ngôn lên mạng mua vé, đặt chỗ ngồi là ghế tình nhân.

Úc Dao trực tiếp lái xe đến rạp chiếu phim.

Nội dung phim trùng hợp nói đến chuyện tình của cặp tình nhân trùng phùng khi đã từng bỏ lỡ, nam nữ chính là vừa nhìn đã yêu, bởi vì đủ loại hiểu lầm, cộng thêm khoảng cách địa lí, trằn trọc ba năm mới gặp lại, sau khi gặp lại cũng xảy ra rất nhiều chuyện, mất một khoảng thời gian giải toả hiểu lầm, cuối cùng mới bên nhau...

Theo đuổi tình yêu, phong cách lãng mạn, ngọt ngào xen lẫn đắng chát.

Tô Mặc Ngôn và Úc Dao nhìn chằm chằm màn bạc, phảng phất thấy được bóng dáng của mình.

Bộ phim gần đi tới hồi cuối, hình ảnh ấm áp nhất cho tới lúc này, hai người đứng trên con đường, tuyết nhè nhẹ đáp xuống, nam chính ủ tay nữ chính trong tay mình, giúp nàng sưởi ấm...

Thật quen thuộc.

Xem đến đây, Tô Mặc Ngôn đưa tay tìm lấy tay trái Úc Dao, lòng bàn tay che đi hơi lạnh ở mu bàn tay, nắm chặt.

Trong phim, hai người quanh đi quẩn lại theo đuổi tình yêu, cuối cùng thu được cái kết viên mãn.

Tô Mặc Ngôn hi vọng, sau này nàng và Úc Dao cũng có thể như thế.

Bản nhạc kết thúc phim vang lên, đèn trong rạp được bật sáng.

Những người khác bắt đầu đứng dậy rời đi, nhưng Tô Mặc Ngôn và Úc Dao vẫn ngồi im tại chỗ.

Có thể là vì ca từ quá ý nghĩa, cho nên muốn nghe đến câu cuối cùng.

"Thật may là vận may của em không tệ, chỉ cần chờ một năm." Tô Mặc Ngôn ngồi cạnh Úc Dao nói ra "Cảm giác sau khi xem phim".

Tô Mặc Ngôn dùng ngữ khí nói đùa, nhưng hốc mắt bất giác nóng lên.

Úc Dao nhìn mà đau lòng, cô đưa tay giúp Tô Mặc Ngôn lau khô khoé mắt: "Chúng ta ra ngoài."

Tô Mặc Ngôn thất thần nhìn vào mắt Úc Dao: "Ân..."

Trên đường đi xuống tầng hầm, Tô Mặc Ngôn lại một lần chủ động nắm tay Úc Dao đưa vào túi áo.

Úc Dao nhìn Tô Mặc Ngôn một chút, cũng đáp trả siết chặt tay nàng.

Úc Dao cười cười, cô nhớ rõ Tô Mặc Ngôn từng nói, nàng thích nhìn cô cười.

Các nàng cách nhau tám tuổi, lúc trước Úc Dao luôn cảm thấy chuyện hai người bên nhau là không thực tế. Nhưng nghĩ một cách tinh tế, tình yêu chưa hẳn là hoàn mỹ. Trong mỗi cuộc tình ít hoặc nhiều cũng sẽ có tì vết, mọi thứ đều cần thời gian bồi đắp. Úc Dao có thể thấy được vấn đề tồn tại khi cô ở bên cạnh Tô Mặc Ngôn, cô không thể yêu cầu Tô Mặc Ngôn đột ngột thay đổi, mà bản thân cô cũng phải cố gắng từng chút.

"Cười ngốc gì vậy?" Úc Dao hỏi nàng.

"Em rất vui a ~~" Tô Mặc Ngôn nắm tay Úc Dao kéo đi.

Không bao lâu sau, di động Tô Mặc Ngôn đổ chuông.

"Lên lịch chụp sao? Tay tôi bị gãy, thời gian tới sẽ không chụp được..."

Là khách hàng gọi tới, phần lớn đều là đồng nghiệp do Bạc An Kỳ giới thiệu.

"...Sau này sẽ liên lạc lại."

Nói đến chuyện chụp hình, Úc Dao nhớ tới sự tình lúc trưa.

Tô Mặc Ngôn vừa cúp máy, Úc tổng đã lên tiếng hỏi: "Em thường chụp hình cho người khác?"

"Ân, kiếm thêm một chút thu nhập." Mặc dù kinh tế lúc này khó khăn, nhưng Tô Mặc Ngôn nói như chuyện đương nhiên, rất lạc quan. Hiện tại Tô Ngang đã lên đại học, mọi chi phí đều do nàng gồng gánh.

Một lúc lâu sau, rốt cuộc Úc Dao không nhịn được, hỏi: "Cái gì cũng chụp."

"Cái gì cũng chụp?" Tô Mặc Ngôn lặp lại một lần, phỏng đoán ý tứ trong lời nói...

Buổi trưa Sophie đề cập đến việc chụp kh0ả thân, lúc đó ánh mắt Úc tổng quét lên người nàng thật lạnh.

Chẳng lẽ, là phản ứng chứng tỏ Úc tổng ghen?

Tô Mặc Ngôn nhịn cười, nhìn nét mặt Úc Dao tràn ngập khí tức cấm dục, đường đường chính chính, hỏi: "Chị muốn nói đến chụp hình kh0ả thân sao?"

"..." Tô Mặc Ngôn hỏi như thế, Úc Dao không biết trả lời thế nào, trầm mặc một lúc.

"Em không chụp concept đó." Tô Mặc Ngôn giải thích, đứng đắn không quá ba giây, lại lên tiếng trêu ghẹo: "...Nếu như chị muốn chụp, em có thể thử."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.