Ngươi Thật Quyến Rũ

Chương 48




Đây chính là "Món quà".

Đúng là không đoán được Tô Mặc Ngôn sẽ làm gì.

Hai người nhìn nhau, nâng di động ép bên tai.

Úc Dao và Tô Mặc Ngôn đứng trên ban công, khoảng cách không gần không xa, nét mặt mang theo ý cười.

Chớp mắt vạn năm, đại khái là loại cảm giác này.

Mùa đông, làm lòng người sinh ra một loại cảm giác lãng mạn khác lạ.

Tô Mặc Ngôn tiếc nuối hình tượng hiện tại của nàng không hoàn hảo, cánh tay trái vẫn còn đeo băng.

Câu "Chúc mừng năm mới" đầu tiên trong năm, Tô Mặc Ngôn dành cho Úc Dao, sự bất ngờ đầu tiên trong năm, Tô Mặc Ngôn cũng dành cho cô.

Thật ra nàng không ngờ mọi thứ sẽ trùng hợp như vậy, Tô Mặc Ngôn vừa về nước, đúng lúc căn phòng này chưa có người thuê, trống không.

Bởi vì khách trọ hết hợp đồng một năm đã chuyển đi.

Tính kỹ lại thì, thời gian nàng rời Ninh Thành đến Nhật Bản cũng khoảng chừng một năm.

"Có thích món quà này không?" Tô Mặc Ngôn bước gần hơn về phía Úc Dao, tựa vào lan can, bày ra một nụ cười xán lạn, ôn nhu nói với người ở đầu bên kia điện thoại.

Úc Dao nhìn thấy Tô Mặc Ngôn, cảm giác đầu tiên đích thị là bất ngờ.

Mà nhìn lần thứ hai...Trời lạnh như thế, nằng chỉ mặc một cái áo len mỏng đứng ngoài ban công.

Thời điểm Tô Mặc Ngôn cho rằng thành công trong việc khiến cán bộ kỳ cựu cảm động, Úc Dao lên tiếng, trong ống nghe truyền đến giọng nói trong trẻo lạnh lùng cũng không thiếu phần dịu dàng: "Vào nhà nhanh lên, đừng để bị cảm."

Tô Mặc Ngôn: "..."

"Hắt xì --"

Úc Dao vừa dứt lời, Tô Mặc Ngôn lập tức hắt hơi một cái, còn ho khan vài tiếng "Khụ khụ --"

Sau khi về nước, nàng liền bị cảm mạo, lúc tốt lúc xấu, mãi đến bây giờ vẫn chưa khỏi hẳn.

"Nhanh vào nhà." Úc Dao hối thúc.

"Ân."

Tô Mặc Ngôn vào nhà, đóng cửa sổ, cảm nhận hơi ấm trong phòng.

Nàng vừa chuyển đến hôm nay, trong phòng đồ đạc lộn xộn, vẫn chưa kịp thu dọn.

Năm ngoái nàng đi Nhật Bản quá vội, cũng may sau đó có Minh Mạn và Bạc An Kỳ giúp nàng xử lý thoả đáng. Mà ngoại trừ quần áo, thì những thứ khác cũng không đáng bao nhiêu, đều gửi ở nhà Minh Mạn.

Xế chiều hôm nay, Minh Mạn lái xe đưa tới cho nàng.

Trở vào nhà, Tô Mặc Ngôn cũng không thu dọn phòng mà chuẩn bị đi sang căn phòng sát vách.

Tô Mặc Ngôn vừa kéo cửa ra, đúng lúc bắt gặp bàn tay Úc Dao hờ hững trong không trung, đoán chừng là đang gõ cửa...

Không ai nói với ai lời nào, nhưng thật ăn ý.

"Chị vào đi." Tô Mặc Ngôn sờ sờ cái trán: "Có hơi lộn xộn."

Nào chỉ có hơi, quả thực là hiện trường của một vụ va chạm, Tô Mặc Ngôn sợ Úc Dao sẽ "Khó chịu".

"Bị cảm sao?" Úc Dao để ý tông giọng lúc Tô Mặc Ngôn nói chuyện mang theo giọng mũi nặng nề.

"Hình như có chút." Tô Mặc Ngôn hít hít mũi.

Úc Dao nhìn nàng chỉ mặc một cái áo len mỏng: "Mặc ấm một chút, gần đây nhiệt độ không khí rất thấp."

"Ân ~ biết rồi."

"Mới chuyển đến hôm nay?"

"Dọn tới lúc chiều, chị ngồi đi..."

Giống như tình cảnh lúc nàng vừa chuyển đến vào năm ngoái, trên ghế sa lon chất đầy quần áo, Tô Mặc Ngôn gạt gạt sang một bên cho Úc Dao ngồi.

Gói thuốc hút dở trên bàn trà thành công thu hút sự chú ý của Úc Dao, Tô Mặc Ngôn vẫn hút thuốc lá...

Tô Mặc Ngôn cảm nhận được ánh mắt Úc Dao rơi vào gói thuốc.

"Vẫn còn hút thuốc?" Úc Dao nhìn nàng.

"Em..." Tô Mặc Ngôn khó lòng giãi bày, tựa hồ nghe ra trong giọng nói của Úc Dao xen lẫn mấy tia thất vọng.

Ngày đó nàng hiểu lầm Úc Dao ở bên người khác cho nên mới hút thuốc trở lại.

Động lực để Tô Mặc Ngôn bỏ thuốc là Úc Dao, mỗi lần nghĩ đến cô lập tức có thể quên được cơn thèm thuốc, về sau càng nhớ đến Úc Dao lại càng phiền muộn, bỏ thuốc thật sự rất khó, mà nàng đã hút tận bảy, tám năm.

Tô Mặc Ngôn muốn nói, sau này nàng sẽ không hút thuốc nữa, bất giác nhận ra, bản thân đã nói câu này với Úc Dao rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ làm được.

"Chị mặc kệ em, em không bỏ được." Tô Mặc Ngôn cầm lấy nửa gói thuốc, dúi dúi vào tay Úc Dao.

Úc Dao nắm gói thuốc trong tay, mường tượng ra hình ảnh Tô Mặc Ngôn phong trần hút thuốc, cô thực sự không thích nàng như vậy: "Tôi quản em, em có thể bỏ sao?"

"Ân." Tô Mặc Ngôn gật đầu: "Chị không biết em chỉ nghe lời chị thôi sao?"

Bởi vì một câu nói của Úc Dao, Tô Mặc Ngôn bỏ thuốc nửa năm.

Cán bộ kỳ cựu tiếp tục giáo dục: "Bỏ thuốc là muốn tốt cho em."

"Trước tháng tám em không có hút." Tô Mặc Ngôn nhìn cô, giải thích: "Em còn nhớ chị đã hứa, chỉ cần em kiên trì ba tháng, sẽ cùng em đi biển, bây giờ còn có hiệu lực không?"

Nếu những chuyện rối ren ngoài ý muốn không xảy ra, chắc hẳn các nàng đã cùng nhau đi biển vào năm ngoái.

Lại là tháng tám, Úc Dao có thể hiểu Tô Mặc Ngôn đang nhắc tới điều gì, chỉ nói: "Sau này đừng hút nữa."

Cho dù Úc Dao không đưa ra yêu cầu này, Tô Mặc Ngôn cũng sẽ bỏ thuốc.

Úc Dao không thích mùi khói, nàng sẽ không làm những việc mà Úc Dao không thích.

"Không hút, em không hút nữa."

Úc Dao nghe âm thanh Tô Mặc Ngôn pha giọng mũi, nói: "Tôi pha cho em ly trà gừng."

Tô Mặc Ngôn níu tay Úc Dao, muốn nhận được câu trả lời chắc chắn: "Chị nói sẽ đi biển với em, còn muốn dạy em tập bơi, em đều nhớ rõ."

Chuyện như mới xảy ra ngày hôm qua.

Úc Dao lên tiếng: "Chờ tay em ổn, lập tức đi."

Tô Mặc Ngôn thừa cơ hội nắm chặt tay Úc Dao: "Không cho phép cho em leo cây."

Úc Dao cười một tiếng, biểu thị cô nói được thì sẽ làm được.

Tô Mặc Ngôn thầm oán trong lòng, sao lại gãy tay vào lúc này, xương bị tổn thương, nhanh nhất cũng phải ba, bốn tháng mới khỏi hẳn.

Chín giờ tối, Tô Mặc Ngôn qua nhà Úc Dao uống ly trà gừng.

Vị của trà gừng có chút gắt mũi, Tô Mặc Ngôn không quá ưa thích, cũng may Úc Dao còn cho thêm đường.

Nhưng ly trà này là do cán bộ kỳ cựu cố ý làm cho nàng, dù khó uống, Tô Mặc Ngôn cũng phải uống cạn.

Nàng dùng tay phải cầm ly thuỷ tinh, uống đến nhíu mày nhắm mắt, rốt cuộc cũng hết.

Úc Dao nhìn dáng vẻ Tô Mặc Ngôn uống trà, trên mặt không ngăn được ý cười. Trước kia không nhìn ra Tô Mặc Ngôn cũng có một mặt ngốc như vậy, mà kể từ khi tay nàng bị thương phải bó thạch cao, không hiểu sao Úc Dao cảm thấy nhìn nàng rất buồn cười.

"Ngon lắm." Tô Mặc Ngôn li.ếm liế.m. môi, đưa ly thuỷ tinh trả lại cho Úc Dao.

Úc Dao nhìn nàng thêm một chút, trà gừng có thể ngon đến mức nào. Không nhịn được lên tiếng ghẹo nàng: "Tôi làm cho em thêm một ly."

Tô Mặc Ngôn đang uống nước lọc, bị Úc Dao doạ cho sặc: "Khụ khụ khụ --"

Úc Dao vội vàng vỗ vỗ lưng nàng, giúp nàng nhuận khí: "Cẩn thận."

Tô Mặc Ngôn ngẩng đầu, phát hiện Úc Dao nhìn mình, trên môi còn mang theo nụ cười dịu dàng."

Nàng đoán là, Úc Dao tuyệt đối không biết, nụ cười của cô câu người đến mức nào.

"Thương lượng với chị một việc..." Tô Mặc Ngôn nghiêng đầu qua nói với Úc Dao, ngữ khí rất nghiêm túc.

"Em nói đi." Úc Dao đương nhiên đoán được Tô Mặc Ngôn cũng không có lời gì đứng đắn để nói.

"Sau này chị chỉ cao lãnh với người khác thôi được không?" Tô Mặc Ngôn nói lời trong lòng, say mê nhìn Úc Dao: "...Em thích nhìn chị cười."

Chị lạnh lùng với cả thế giới, chỉ cười với một mình em thôi, nếu được như vậy, Tô Mặc Ngôn nằm mơ cũng cười đến tỉnh.

Nụ cười trên mặt Úc Dao trở nên bất đắc dĩ: "Tôi cao lãnh sao?"

Tô Mặc Ngôn làm mặt nghiêm túc, tựa như suy nghĩ sâu xa: "So với thời tiết hiện giờ còn lạnh hơn."

"Lại nói hươu nói vượn." Ngữ khí Úc Dao mang theo ghét bỏ thường ngày.

Tô Mặc Ngôn cười vui vẻ, mỗi khi nói chuyện cợt nhả với Úc Dao, nhận lại mấy chữ "Đừng nháo", "Ngây thơ", "Nói hươu nói vượn" đã trở thành thói quen.

"Đúng rồi...Cuối tuần chị muốn đi thăm Tiểu Hoa với em không?" Sau khi Tô Mặc Ngôn về nước, còn chưa tới gặp tiểu gia hoả.

Nàng nghe nói Tiểu Hoa đã xuất viện, cuộc giải phẫu thính giác rất thành công, bây giờ Tiểu Hoa đang ở trung tâm huấn luyện phục hồi cho người câm điếc, đã có thể nói chuyện đơn giản.

"Được." Úc Dao rửa cái ly xong trả về vị trí ban đầu.

Năm ngoái, Tô Mặc Ngôn nhận rất nhiều lịch trình quay chụp.

Cũng như Úc Dao, ném mình vào công việc, không muốn có thời gian suy nghĩ lung tung.

Lần này cánh tay bị thương, cũng là cơ hội tốt thưởng cho bản thân một khoảng thời gian nghỉ ngơi.

Bệnh nhân ở trung tâm hồi phục phần lớn là những đứa trẻ cùng độ tuổi với Tiểu Hoa.

Thời gian trị liệu tốt nhất cho bệnh câm điếc bẩm sinh là khi tuổi còn nhỏ, nếu đợi đến trưởng thành, sẽ không còn cơ hội có khả năng nói chuyện. Thật ra Tiểu Hoa cũng được xem là may mắn, chí ít sau khi trải qua cuộc giải phẫu, nàng có thể nghe thấy âm thanh từ thế giới này, khôi phục khả năng nói chuyện.

"A di --"

Tiểu Hoa vừa nhìn thấy Tô Mặc Ngôn, gọi lớn một tiếng, sau đó nhanh chân chạy tới.

Tô Mặc Ngôn nửa ngồi nửa quỳ, nói: "Tiểu hoa, nhớ a di không?"

Một năm không gặp, Tiểu Hoa đã cao lớn thêm không ít.

"Nhớ --" Tiểu Hoa dang cánh tay nhỏ ra, muốn ôm Tô Mặc Ngôn.

"Cẩn thận một chút..." Úc Dao vội đưa tay ra cản, chỉ sợ trẻ con vô ý bổ nhào vào Tô Mặc Ngôn, cánh tay của nàng vừa bó thạch cao không lâu.

"Tiểu Hoa càng ngày càng xinh a." Tô Mặc Ngôn đưa tay sờ sờ cái đầu nhỏ.

Hiện tại Tiểu Hoa đã có thể nói chuyện cơ bản, không giống như lúc trước gắng sức lắm mới phát ra được một âm tiết đơn giản: "A di cũng rất xinh đẹp."

"Ngoan ~" Tô Mặc Ngôn tiếp tục hôn tiểu gia hoả mấy cái, hỏi: "Con còn nhớ Úc a di không?"

Tiểu Hoa vẫn còn e sợ Úc Dao, có điều thấy một a di xinh đẹp, trong lòng nàng thật sự rất thích.

Lúc bắt đầu, Úc Dao rất khó tưởng tượng, Tô Mặc Ngôn là một người có lòng nhân ái như vậy.

Nàng luôn ngẩng mặt lên trời, hất cằm ra lệnh, không coi ai ra gì.

Mãi đến khi Úc Dao nhìn thấy bộ dáng nàng săn sóc Tiểu Hoa, mới phát hiện Tô Mặc Ngôn cũng có một mặt dịu dàng tỉ mỉ, đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.

Úc Dao cũng ngồi xổm xuống: "A di mua cho con vở tập vẽ và trái cây."

"Còn có một túi đồ ăn vặt to đùng." Tô Mặc Ngôn cười tươi bổ sung.

Úc Dao trừng mắt nhìn Tô Mặc Ngôn một cái: "Ăn đồ ăn vặt nhiều không tốt."

"Cũng không mua nhiều mấy..." Tô Mặc Ngôn chột dạ.

"Hôn a di một cái." Tô Mặc Ngôn nghiêng mặt về phía Tiểu Hoa: "Trưa nay a di dẫn con đi ăn."

Tiểu Hoa chu cái miệng nhỏ ngọt ngào hôn Tô Mặc Ngôn một cái, do dự một lát, xoay sang hôn Úc Dao, cười thoả mãn.

Giữa trưa, Tô Mặc Ngôn và Úc Dao dẫn Tiểu Hoa ra ngoài ăn cơm.

Giống như lúc trước, Úc Dao phụ trách lái xe, Tô Mặc Ngôn và Tiểu Hoa ngồi ở ghế sau.

Ngoại trừ đồ ăn vặt, Tô Mặc Ngôn còn cho Tiểu Hoa một album ảnh lớn, bên trong là những địa điểm du lịch nàng đã đi qua, mỗi năm Tô Mặc Ngôn đều muốn đưa cho Tiểu Hoa một quyển như thế.

Lật album ảnh ra, Tiểu Hoa dần an tĩnh, xem đến xuất thần.

"Sau này con lớn...Cũng muốn làm...A di Tô Tô." Tiểu Hoa bập bẹ nói từng chữ, vô cùng đáng yêu.

"Làm a di Tô Tô?" Úc Dao vừa lái xe vừa dỏng tai nghe hai người nói chuyện phiếm, không khỏi nghi vấn.

"Làm nhiếp ảnh gia." Tô Mặc Ngôn giải thích.

Trẻ nhỏ không biết tên gọi của nghề nghiệp, bèn dùng a di Tô Tô thay thế.

Nghe một lớn một nhỏ nói chuyện phiếm, cũng không biết vì sao, Úc Dao ngẫu nhiên cười cười.

Lúc gọi món, các nàng để cho Tiểu Hoa bấm chọn món trên máy tính bảng. Sau đó Úc Dao mới gọi thêm hai món thanh đạm, kèm một phần canh xương.

"Vết thương còn chưa hồi phục hẳn, nhớ phải ăn kiêng." Úc Dao gọi món xong, đảo mắt nhìn Tiểu Hoa đang ngồi bên phía tay trái Tô Mặc Ngôn, nói: "Tiểu Hoa ngoan, đến đây ngồi với a di."

Tiểu Hoa thẹn thùng gật đầu, kỳ thực nàng rất thích Úc Dao, Úc Dao cười với nàng một cái, nàng liền lập tức "Vứt bỏ" a di Tô Tô.

"Ngồi chỗ nào mà không giống nhau." Tô Mặc Ngôn bĩu môi, hướng về Tiểu Hoa làm mặt quỷ: "Tiểu gia hoả con nhớ đó."

Tiểu Hoa bị Tô Mặc Ngôn chọc cho cười khanh khách không ngừng.

Úc Dao cũng cười hiền, lúc này nhìn Tô Mặc Ngôn không giống a di của Tiểu Hoa, càng là giống đứa trẻ không chịu lớn.

Đồ ăn dần được lên đủ, Tô Mặc Ngôn biến thành bạn đồng trang lứa của Tiểu Hoa, dùng muỗng để ăn, Úc Dao ngồi một bên gắp thức ăn cho một lớn một nhỏ, chẳng khác nào chăm sóc hai đứa trẻ.

"Ngôn Ngôn? Thật trùng hợp."

Một giọng nữ nũng nịu vang lên, khiến cho người nghe bất giác nổi da gà đừng đợt.

"Sophie, cô cũng dùng bữa ở đây?" Tô Mặc Ngôn lên tiếng chào hỏi.

"Ân ~~~" Tác Phỉ tiếp tục cất giọng nhừa nhựa, Tô Mặc Ngôn lại nổi da gà thêm một lần.

Tô Mặc Ngôn cười méo xẹo nhìn về phía Úc Dao, trao đổi thông tin, gặp phải người khó chơi.

Mà Úc tổng vẫn duy trì khí chất cao lãnh, một mặt bình thản.

Tác Phỉ và Bạc An Kỳ là đồng nghiệp, khoảng thời gian không lâu trước đây một bộ ảnh của cô và Bạc An Kỳ đột ngột gây sốt trên mạng xã hội, từ đó cũng gia tăng độ nổi tiếng.

Tô Mặc Ngôn quen biết cô thông qua Bạc An Kỳ, sau đó nàng giúp Tác Phỉ chụp một bộ ảnh, mối quan hệ chỉ có thế.

"Thật là đáng ghét ~~~ nàng hẹn tôi dùng bữa, rốt cuộc lại cho tôi leo cây ~~~ Ngôn Ngôn, cô nói xem có đáng ghét hay không ~~~" Tác Phỉ nói, từ từ quàng tay ôm lên vai Tô Mặc Ngôn, một bên xoa xoa một bên nũng nịu, sau đó mới phát hiện cánh tay Tô Mặc Ngôn bị thương, Tác Phỉ bất bình cảm thán, lập tức ngồi xuống bên cạnh nàng, ghé đầu ép vào mặt Tô Mặc Ngôn, lo lắng, hỏi: "Ngôn Ngôn, tay cô bị làm sao vậy, đau lòng chết tôi rồi --"

Tô Mặc Ngôn vô thức nhìn qua Úc Dao.

Úc Tổng và Tiểu Hoa ngồi sóng vai nhau, Úc tổng vẫn làm một mặt lạnh tanh, mà biểu tình trên mặt Tiểu Hoa không ngăn được mờ mịt.

Ở góc độ nào đó mà nói, hai người này có điểm tương đồng.

"Ngôn Ngôn, có đau không a?" Tác Phỉ vừa ôm vai Tô Mặc Ngôn, một bên đưa tay vén tóc thay nàng, mập mờ nói: "Sao lại bị thương nặng như vậy, cũng không nói với tôi một tiếng, muốn tôi đau lòng sao..."

Tô Mặc Ngôn đổ mồ hôi đầm đìa, nghĩ thầm, chị à, tôi và chị hình như cũng không thân nhau lắm a.

"Chuyện này, Sophie..." Tô Mặc Ngôn nhích người kéo dài khoảng cách: "Tôi không sao, cô làm việc của cô đi."

"Tôi bị người ta cho leo cây, cô không đau lòng sao ~~~ thấy ghét ~~~" Tác Phỉ đánh mắt nhìn bàn đồ ăn: "Nhiều món như vậy mọi người cũng không ăn hết, thêm một cái chén cũng không ngại đúng không."

Tô Mặc Ngôn muốn nói ăn gần xong rồi, nào ngờ da mặt Tác Phỉ so với nàng còn dày hơn, trực tiếp gọi phục vụ tới: "Soái ca, cho thêm một bộ chén đũa."

Tô Mặc Ngôn: "..."

Úc Dao: "..."

Tiểu Hoa: "..."

Tác Phỉ hơi phiền, nhưng Tô Mặc Ngôn cũng không tiện đuổi người đi, dù sao cũng là khách hàng cũ.

Trên bàn ăn có thêm một Sophie tựa như có thêm một "Con ruồi", Tô Mặc Ngôn nghĩ, mấy người bạn của Bạc Tam nhi đúng là có chút kỳ quái...

"Ngôn Ngôn, tay cô như vậy ăn không tiện, để tôi giúp cô." Tác Phỉ dùng đũa của mình gắp cho Tô Mặc Ngôn một con tôm hấp, đưa đến bên miệng Tô Mặc Ngôn, càng ngày càng quá phận.

"Tác tiểu thư, không cần." Tô Mặc Ngôn nhướn mày đẩy ra, con tôm trên đũa rơi xuống bàn.

Mặc dù có chút ngại ngùng, nhưng là vì Tác Phỉ thách thức sự kiên nhẫn của Tô Mặc Ngôn.

Đối với người nàng không có hảo cảm, dựa vào tính cách của Tô Mặc Ngôn, cho dù là ai đi nữa nàng cũng sẽ không nể tình.

"Trẻ con phải ăn nhiều một chút mới mau lớn." Tô Mặc Ngôn cười gắp thức ăn cho Tiểu Hoa, thuận tiện thả vào chén Úc Dao một ít thức ăn, mặc dù tay phải có chút vô dụng.

Úc Dao cũng múc cho Tô Mặc Ngôn một chén canh, nói: "Cẩn thận bỏng."

Ân." Tô Mặc Ngôn cười ngọt ngào.

Tác Phỉ tự chuốc xấu hổ, thu tay lại, dựa vào da mặt dày mà tiếp tục ăn chực bữa cơm này.

Sóng yên biển lặng được năm phút.

Tác Phỉ tiếp tục mở miệng: "Ngôn Ngôn, bao giờ thì cô có thể chụp cho tôi thêm một bộ ảnh?"

Tô Mặc Ngôn thở phào, rốt cuộc Tác Phỉ cũng nói chuyện bình thường.

"Tay tôi bị thương, hai tháng tới không thể chụp."

Mỗi lần tiếp chuyện Tác Phỉ, Tô Mặc Ngôn đều đưa ánh mắt len lén nhìn Úc Dao, chỉ lo cô sẽ nghĩ lung tung.

Úc Dao cũng không có phản ứng gì đặc biệt, vẫn lạnh nhạt gắp đồ ăn, tựa hồ không thèm để ý nàng và nữ nhân khác "Dây dưa không rõ".

Điều này nhất thời thôi thúc Tô Mặc Ngôn muốn thấy bộ dạng ghen tuông của Úc Dao.

Chung quy cũng chỉ dám suy nghĩ trong lòng.

"Không sao, tôi cũng không vội, nói trước với cô một tiếng."

"Được, có cơ hội chúng ta lại hợp tác." Phải công nhận là Tác Phỉ cũng có danh tiếng nhất định, fan hâm mộ theo dõi cô trên Weibo có tới mấy trăm ngàn người, Tô Mặc Ngôn rất sẵn lòng hợp tác với cô, ít nhiều sẽ có lợi cho con đường của nàng về sau.

Trước kia Tô Mặc Ngôn chỉ chụp ảnh vì đam mê, không quan trọng tiền bạc, nhưng bây giờ không giống như xưa, nàng cần tiền.

Một khi thất nghiệp thì ngay cả ăn no mặc ấm cũng thành vấn đề, bất luận thế nào Tô Mặc Ngôn chưa một lần nghĩ qua, sẽ có ngày nàng va vào tình cảnh "Nghèo túng" như hiện tại.

Có điều, sống một cuộc sống như vậy cũng được coi là tự tại.

"Ngôn Ngôn, lần sau tôi muốn chụp phá cách hơn một chút." Tác Phỉ vừa ăn vừa nói: "Bán kho.ả thân hoặc là...Kh.oả thân, cô thấy sao?"

"Khụ khụ --" Tô Mặc Ngôn nghe xong suýt chút nữa thì sặc, Tác tiểu thư này đúng là phóng khoáng quá đà, ngay trước mặt trẻ con lại nói những thứ này.

Trong nháy mắt, Tô Mặc Ngôn cảm thấy Úc Dao lạnh lùng quét mắt về phía mình.

Không biết có phải là ảo giác hay không.

"A di Tô Tô...Con muốn đi...Toilet." Tiểu Hoa ngây ngô nói với Tô Mặc Ngôn.

Ngay cả tiểu gia hoả cũng nhìn ra, a di Tô Tô cảm thấy nữ nhân kia rất phiền.

"Được, a di dẫn con đi." Tô Mặc Ngôn nhận được lệnh đại đặc xá, nhìn Tiểu Hoa đầy cảm kích.

"Tôi đưa Tiểu Hoa đi được rồi, tay em không tiện." Úc Dao nắm tay Tiểu Hoa, rời khỏi bàn ăn.

"Ai..."

Tác Phỉ còn bận lên lịch hẹn cho buổi chụp, Tô Mặc Ngôn lạnh lùng nói một câu, tháng sau đi Nhật Bản, không rảnh.

Mười phút sau, Úc Dao mới đưa Tiểu Hoa quay lại.

"Ngôn Ngôn..."

Vừa nghe Tác Phỉ cất giọng, Tô Mặc Ngôn thật muốn lấy băng keo dán miệng cô lại.

"Chiều nay đi xem phim với tôi a? Gần đây có một bộ phim điện ảnh nổi tiếng chủ đề tình yêu, rất cảm động."

Tô Mặc Ngôn uỷ khuất thoáng nhìn Úc Dao, sau đó không thèm đếm xỉa, trực tiếp quay qua nói với Tác Phỉ: "Thật ngại quá, tôi chỉ muốn đi xem cùng bạn gái của tôi."

Tác Phỉ sững sờ, không kịp nắm bắt tình huống...

Tô Mặc Ngôn nháy mắt với Úc Dao: "Bảo bối, em muốn ăn tôm."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.