Ngươi Thật Quyến Rũ

Chương 18




"Tiếng sét, làm em gặp ác mộng..."

Cho nên mới muốn ngủ cùng, ý tứ rất rõ ràng.

Nàng nghĩ, hẳn Úc Dao sẽ không từ chối.

Một tiếng sét vang trời nổ lên, đùng --

Kết quả, hai người đứng ở cửa ra vào hồi lâu, Úc Dao cũng không dự định để nàng đi vào.

Tô Mặc Ngôn xấu hổ, vừa cười định nói "Thôi vậy", chuẩn bị quay người rời đi.

Rốt cuộc Úc Dao phản ứng: "Vào đi."

Phòng ngủ xem ra còn sạch sẽ hơn phòng khách, nếp nhăn trên ga nệm cũng được chỉnh phẳng, cơ hồ không nhìn ra dấu vết có người vừa nằm, Úc Dao nhất định mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.

"Muộn như vậy sao chị còn chưa ngủ?" Tô Mặc Ngôn đi theo sau lưng Úc Dao.

Bởi vì nàng vừa gõ nhẹ hai lần Úc Dao đã mở cửa.

"Bây giờ ngủ." Úc Dao khẽ cúi đầu, kéo ra nửa phần chăn mền, nằm nghiêng.

Không biết có phải ảo giác hay không.

Tô Mặc Ngôn cảm thấy Úc Dao có chút...Khó chịu.

Nàng cúi đầu nhìn váy ngủ của mình, cổ áo rất thấp, lại thêm, dáng người nàng có chút...

Hai người tính ra cũng không quá thân quen, mặc thành bộ dạng này...Quá không phù hợp?

Nhưng đều là nữ nhân, có cái gì mà phù hợp hay không.

Tô Mặc Ngôn ngồi xuống giường, quan sát bóng lưng Úc Dao, đột nhiên rất muốn cười, Úc tổng sẽ không đáng yêu như thế chứ? Nhìn thấy ngực nữ nhân sẽ ngượng ngùng a?

Phía bên phải giường ngủ, Úc Dao nhắm mắt lại, cũng không ngủ được.

Tô Mặc Ngôn nhẹ nhàng nằm xuống bên kia giường: "Em tắt đèn."

"Ừm." Úc Dao lên tiếng.

Thời điểm tắt đèn, Tô Mặc Ngôn thấy tấm ảnh trên đầu giường.

Trong tấm ảnh, Úc Dao vẫn là thiếu nữ ngây ngô, Tô Mặc Ngôn thấy cảnh này rất quen thuộc, hẳn là cũng chụp ở trên bãi biển vào một ngày mười bốn năm trước.

Tô Mặc Ngôn cầm lấy, chậm rãi di chuyển đến bên người Úc Dao: "Tấm hình này..."

"Cái gì?" Úc Dao xoay người, Tô Mặc Ngôn cách cô quá gần, đầu của các nàng vừa vặn mặt đối mặt.

"Cái này." So với Úc Dao, Tô Mặc Ngôn không quá để ý đến khoảng cách thân mật. Nàng chỉ vào thân ảnh bé nhỏ sau lưng Úc Dao trong ảnh, kinh ngạc nói: "Đứa trẻ này hình như là em."

Úc Dao có chút không thể tập trung, đã rất lâu cô không tán gẫu cùng người khác trong hoàn cảnh này; mà bên kia giường, cũng từ rất lâu không lõm xuống.

"Chờ em một chút..." Đột nhiên Tô Mặc Ngôn nhớ tới gì đó, đưa tấm ảnh cho Úc Dao, xuống giường.

"Thế nào?"

"So với tấm hình của em."

Hai phút sau, Tô Mặc Ngôn cầm tấm hình của mình tới, lại hùng hùng hổ hổ bò lên giường, quấn chăn ga nhăn nhúm rối bời.

Giường Úc tổng chưa từng loạn như vậy, Tô tiểu thư vừa đến đã làm cho hỗn loạn không còn hình dáng.

Úc Dao muốn nói nàng, làm chuyện gì cũng không nên nôn nóng.

Nhưng mà, Tô Mặc Ngôn đã thư thư nằm xuống bên cạnh, giơ tấm hình của mình: "Chị nhìn chỗ này, có phải chị không?"

Lúc trước Úc Dao đã nhìn ra, trong tấm ảnh của Tô Mặc Ngôn, bóng lưng của cô quay vào camera. Nhìn Tô Mặc Ngôn mười tuổi có chút đần độn, không giống Tô Mặc Ngôn bây giờ: "Lúc đó em rất mập."

Tô Mặc Ngôn xem hình của mình, cười: "Rõ ràng rất đáng yêu."

Úc Dao dư quang quét mắt qua, nhìn thấy khoé môi Tô Mặc Ngôn câu lên. Nụ cười không có tính công kích, cô rất thích nhìn Tô Mặc Ngôn cười như vậy, nhưng rất hiếm khi thấy được.

Tô Mặc Ngôn nâng tấm hình của mình song song với tấm hình của Úc Dao: Nhìn như vậy, chúng ta cùng một thời gian, cùng địa điểm chụp hình."

"Thật trùng hợp." Ngay cả Úc Dao cũng không nhịn được cảm thán một câu.

Trong tấm hình của cô có Tô Mặc Ngôn, mà trong ảnh của Tô Mặc Ngôn cũng có cô.

Hai người nằm ngửa, nhẹ giọng thì thầm nói chuyện, quên đi thời gian, cũng quên đi âm thanh dông tố ngoài cửa sổ.

Úc Dao nhìn chính mình năm mười tám tuổi, ánh mắt không dời.

Tô Mặc Ngôn quay đầu, chóp mũi cọ vào tóc Úc Dao, một mùi thơm ngát, nàng hít một hơi, thích mùi hương này.

Miễn cưỡng trở mình, Tô Mặc Ngôn nỉ non: "Mọi chuyện như được sắp đặt từ trước..."

Như được sắp đặt từ trước.

Sau đó, an tĩnh.

Yên lặng một hồi lâu, Úc Dao quay đầu, Tô Mặc Ngôn ngoan ngoãn nằm trên gối, mắt nhắm lại, trong tay còn nắm chặt tấm ảnh.

Lúc nàng ngủ, giống như đứa trẻ to xác, không biết từ lúc nào đã đạp chăn mền qua bên hông.

Bình thường không có quy tắc, đi ngủ cũng không giữ nề nếp, có thể hiểu được.

Úc Dao ngồi dậy, đưa tay kéo chăn đắp lên người Tô Mặc Ngôn, lấy tấm ảnh trong tay, lúc này mới tắt đèn.

Bên ngoài tuy kiên cường, nhưng thực chất bên trong đều là sợ hãi cô độc, Úc Dao là một, mà Tô Mặc Ngôn cũng thế.

Cơn mưa kéo dài không biết đến bao lâu, tựa như Tô Mặc Ngôn không biết nàng đã ôm lấy Úc Dao từ lúc nào.

Người thiếu cảm giác an toàn, đi ngủ luôn thích ôm gì đó. Cho nên Minh Mạn mới luôn quan tâm đến vấn đề này, nói nàng mau mau tìm đối tượng, Minh Mạn hiểu nàng, biết nàng thật sự cần có một người chăm sóc.

Nửa đêm Tô Mặc Ngôn tỉnh lại một lần, trong mơ vẫn là hình ảnh khi đó, có điều có người để ôm, an tâm hơn nhiều. Nàng biết người kia là Úc Dao, càng ôm chặt hơn, tựa đầu vào vai, ngủ say.

Trước khi ngủ, Tô Mặc Ngôn và Úc Dao đều có thói quen uống thuốc ngủ, nhưng tối hôm qua, các nàng đều quên.

Chuông báo thức vẫn chăm chỉ làm việc, chưa tới bảy giờ đã đúng giờ vang lên, mà đối với người có đồng hồ sinh học như Úc Dao, thì chuông báo thức, đơn giản chỉ là hình thức.

Úc Dao mở mắt ra, Tô Mặc Ngôn gần ngay trước mắt, mà Tô Mặc Ngôn nghe thấy chuông báo cũng đồng thời mở mắt.

Có lẽ vừa tỉnh dậy, đại não còn mụ mị, trong đầu Úc Dao thoáng có suy nghĩ điên cuồng, giống như hi vọng, một giây sau Tô Mặc Ngôn sẽ...Hôn cô.

Tô Mặc Ngôn mơ hồ nhìn vào mắt người đối diện, cánh tay trái còn đắp trên eo Úc Dao, nhẹ nhàng nắm, dù tư thế quá mức thân mật, nhưng Tô Mặc Ngôn không cam lòng đẩy ra, nàng thích cảm giác ôm Úc Dao.

Sáng sớm hôm đó, nếu như Tô Mặc Ngôn không nỗ lực khắc chế sự vọng động của mình, nếu như Úc Dao hơi chủ động một điểm, có lẽ các nàng không cần chờ lâu như vậy, mới tiến tới.

Chuông báo thức dần lớn hơn, Úc Dao tỉnh táo, quay đầu, dời thân thể đi tới tắt đồng hồ báo thức.

"Ừm --" Tô Mặc Ngôn cũng trở về hiện thực, hừ nhẹ hai tiếng, bò lên theo Úc Dao, giống như con mèo lười. Nàng ngồi xếp bằng trên giường, vuốt vuốt tóc, nhìn úc Dao mím môi cười: "Chào buổi sáng --"

Úc Dao cũng ngoắc ngoắc khoé môi, nói tiếng buổi sáng tốt lành, sau đó nụ cười tản đi rất nhanh.

Có chút mất mát, thất vọng, Úc Dao đã từng có cuộc sống như vậy, chỉ là bây giờ, người bên cạnh không phải là người cô yêu.

*

"Buổi chiều có cuộc họp, hãy trưng cầu ý kiến của nhân viên, cộng thêm phương án của cấp trên, trước buổi trưa, đánh thành văn bản gửi email."

"Không vấn đề gì."

Úc Dao bắt đầu để Tô Mặc Ngôn hỗ trợ mình giải quyết một số công việc, khả năng tiếp thu của Tô Mặc Ngôn không tệ, rất nhiều thứ chỉ cần dạy một lần là có thể vào tay. Ở phương diện năng lực làm việc, trước đó là Úc Dao xem thường nàng.

5:00 pm, văn phòng phó tổng, tiếng đập cửa vang lên.

"Vào đi." Úc Dao tưởng là Tô Mặc Ngôn, nhưng giọng nói phát ra là giọng nam trầm: "Còn đang làm sao, thứ sáu sao không tan tầm sớm một chút?"

Úc Dao vừa nhìn, thì ra là Trác Bành. Cô và Trác Bành đều là phó tổng, Úc Dao phụ trách mảng Bộ công thương, Trác Bành phụ trách mảng kỹ thuật, hai người là bạn học thời đại học, hắn vào Minh Thuỵ sớm hơn cô một năm.

"Trác tổng, có quyền gì mà tự mình đến đây một chuyến."

"Tan làm còn gọi như thế." Trác Bành đi đến trước bàn làm việc Úc Dao: "Người ta tra ra được, tên nhìn lén là nhân viên mới ở bộ nghiên cứu, kết quả bị sa thải."

"Chuyện này cần phải nói trên diễn đàn công ty một chút, tránh để lòng người bất an."

"Cô cũng bị doạ a?" Trách Bành tận dụng mọi thứ: "Cũng không nghĩ tới tìm một người bảo vệ?"

Úc Dao sớm đoán được diễn biến câu chuyện kế tiếp sẽ thế nào, cố ý trả lời ông nói gà bà nói vịt: "Trợ lý của tôi thân thủ rất tốt."

"Quen biết cô nhiều năm như vậy, lần đầu tiên nghe cô nói đùa. Tôi nghe nói Minh đổng giới thiệu đối tượng cho cô, cho nên muốn tự mình đề cử thử vận may."

"Trác tổng đừng đùa." Úc Dao không ngẩng đầu một cái.

"Tôi nghiêm túc." Trách Bành đột nhiên lấy hoa hồng từ sau lưng ra: "Bạn học cũ, trai chưa lấy vợ, gái chưa gả chồng, bằng tuổi, tam quan phù hợp, rất phù hợp."

Lúc Trác Bành nói những lời này, cũng không mấy tự tin, hắn biết xưa nay Úc Dao không thiếu người theo đuổi.

"Trác Bành..." Người ta nói tình cảm cần được bồi dưỡng, nhưng ngay từ đầu không có cảm giác, Úc dao không nguyện ý cho người khác cơ hội, có khi cô cũng tự chất vấn, chẳng biết quan niệm của mình có vấn đề hay không.

Lúc này, tiếng đập cửa vang lên ba lần, sau đó cửa bị đẩy ra.

Úc Dao biết là Tô Mặc Ngôn, bởi vì đây là phong cách của nàng.

Tô Mặc Ngôn bưng một chồng tư liệu, đẩy của tiến vào, cuộc họp vừa kết thúc.

Vừa đến văn phòng, thấy bên cạnh Úc Dao là nam nhân và hoa hồng đỏ, Tô Mặc Ngôn phát giác được bầu không khí không đúng, nàng đánh mắt nhìn Úc Dao: "Quấy rầy..."

"Mặc Ngôn." Úc Dao gọi nàng: "Chờ một chút."

Tô Mặc Ngôn dừng bước, đây là tình huống gì, ở lại làm kỳ đà cản mũi?

Úc Dao biết mình không cách nào chấp nhận thử một đoạn tình cảm, nói với Trác Bành: "Vẫn nên làm bạn thì hơn...Thật xin lỗi, tối nay tôi có hẹn dùng bữa cùng cô ấy."

Nửa câu đầu rất nhỏ gọn, đủ để Trác Bành nghe, nửa câu sau tăng âm lượng, Tô Mặc Ngôn cũng nghe thấy.

Cùng nhau dùng bữa? Tô Mặc Ngôn ý thức được mình biến thành bia đỡ đạn chuyên nghiệp.

Trác Bành thức thời, không tiếp tục dây dưa.

Biết rõ tình cảm không thể cưỡng cầu, nhưng lại không thể khống chế được chính mình, yêu đơn phương chính là như vậy.

Tô Mặc Ngôn đặt chồng hồ sơ lên bàn làm việc của mình, còn hỏi Úc Dao: "Chị hẹn em ăn cơm lúc nào?"

"Không phải em muốn tôi làm cơm sao? Hôm nay đi, đến nhà tôi."

Khi đó Tô Mặc Ngôn cũng chỉ thuận miệng nói, bản thân nàng cũng nhanh quên, ngược lại Úc Dao nhớ kỹ: "Được, ăn chực đương nhiên rất vui lòng."

Sau khi dời Tô gia, hai ngày nay Tô Mặc Ngôn ở lại nhà Bạc An Kỳ, tìm phòng, chuyện tìm phòng vẫn cần thêm thời gian.

"Em cảm thấy Trác tổng rất được, dáng người cao, tướng mạo cũng không tệ lắm..." Trong xe, Tô Mặc Ngôn nhớ lại tình hình ở văn phòng.

"Em thích hắn?"

Tô Mặc Ngôn còn chưa nói hết đã bị Úc Dao đánh gãy lời nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.