Người Ta Yêu Là Chiến Thần

Chương 43




Lục Thủy đang vào rừng tìm kiếm tung tích Mộ Khanh Trần, thế nào lại trở thành nạn nhân chứng kiến cảnh thân mật của đôi nam nữ này. Theo lẽ thường hẳn là Lục Thủy phải phi lễ chớ nhìn nhưng người nam nhân này lại trông rất giống người hắn quen. Đến khi tò mò đến gần nhìn kĩ hóa ra lại là Mặc Triều Bạch.

Lục Thủy sau khi đứng hình một lúc rồi lập tức hoàn hồn. Vậy mà đôi nam nữ đó còn chưa hay biết sự xuất hiện của y. Bàn tay Mặc Triều Bạch đã bắt đầu không an phận mà thò vào trên ngực cô nương đang nằm dưới thân.

Cơn thịnh nộ bắt đầu bốc lên trong đầu Lục Thủy.

Tên Mặc Triều Bạch đê tiện, trong khi Mộ Khanh Trần đang bị người người truy đuổi không biết sống chết thế nào, gã vẫn còn an tâm làm chuyện đồi bại như thế giữa ban ngày ban mặt. Đáng giận hơn là với công phu của Mặc Triều Bạch vậy mà nhận biết được sự xuất hiện của y. Lục Thủy hét lên.

"Mặc Triều Bạch!"

Sau đó lao tới túm lấy Mặc Triều Bạch kéo ra khỏi người cô gái sau đó dùng hết sức lực quăng mạnh Mặc Triều Bạch về phía trước.

Mặc Triều Bạch đang chìm đắm trong đôi môi ngọt ngào của Mộ Khanh Trần, đã bị Lục Thủy túm lấy. Cả người Mặc Triều Bạch bị ném bay thật xa đến khi cả cơ thể chuẩn bị đập vào thân cây đại thụ lớn, Mặc Triều Bạch mới lập tức bay ngược trở lại xuất hiện đối diện Lục Thủy.

"Bao năm trôi qua rồi để ta xem võ công ngươi tiến bộ đến đâu?"

Trải qua giây phút giật mình Mộ Khanh Trần đã lồm cồm ngồi dậy, lúc này y đã hoàn toàn quên mất trong mắt Lục Thủy y không phải là Mộ Khanh Trần mà là một cô nương xa lạ. Trông thấy Mặc Triều Bạch bay trở về lao vào Lục Thủy Mộ Khanh Trần bèn hét to.

"Không được làm Lục Thủy bị thương!"

"Biết rồi!"

Mặc Triều Bạch thả cho Mộ Khanh Trần một câu yên lòng rồi tiếp tục đánh với Lục Thủy. Lục Thủy thật giật mình khi nghe cô gái gọi tên mình. Rõ ràng gã chưa gặp cô gái này bao giờ. Tại sao cô ả lại biết tên mình. Mang dấu hỏi to tướng như thế đánh với Mặc Triều Bạch vài chiêu đã bị hắn đánh cho nằm bò dưới đất.

Mộ Khanh Trần hoảng hồn chạy tới toan đỡ Lục Thủy lên. Nhưng lại bất ngờ khi thấy Lục Thủy nhìn mình như gặp ma, tránh khỏi bàn tay đang dơ ra của Mộ Khanh Trần rồi phủi người ngồi dậy.

Sau đó hung tợn nhìn Mặc Triều Bạch.

"Tên họ Mặc kia, ngươi tưởng ta đánh không lại ngươi rồi muốn làm gì thì làm sao. Hôm nay dù có chết ta cũng sẽ kéo ngươi theo cùng!"

Mặc Triều Bạch phủi tay nghiêm khắc nhìn Lục Thủy.

"Bao nhiêu năm qua mà võ công của ngươi vẫn chẳng chút tiến bộ nào!"

Ánh mắt của Mặc Triều Bạch làm cho Lục Thủy bỗng như trông thấy Bạch Ức Quân khi hắn lần đầu tiên lên núi Xuy Vũ, Bạch Ức Quân cũng nhìn gã như thế. Ngẩn người một lúc mà cô gái đã chạy đến quan tâm nhìn Lục Thủy.

"Ngươi có sao không?"

Lục Thủy đi ra cách xa "cô gái" một đoạn.

"Tưởng ngươi mê mẩn người con gái quốc sắc thiên hương như thế nào? Không phải chỉ là có nét giống Mộ Khanh Trần thôi sao?"

Khi Lục Thủy dứt câu Mộ Khanh Trần và Mặc Triều Bạch nhìn nhau giây lát. Sau đó Mộ Khanh Trần phá lên cười. Lục Thủy thấy họ không thèm trả lời mình mà còn tình tứ nhìn nhau cười như thế, hắn cảm giác tất cả máu trong người đã dồn lên mặt mình. Phút chốc mặt Lục Thủy hết trắng rồi xanh tay run run chỉ vào mặt cô nương vẫn còn đang ôm bụng cười.

"Các ngươi... thật không ra thể thống gì!"

Mặc Triều Bạch phất tay hóa giải thuật Huyễn Hình của mình.

Cô gái trong mắt Lục Thủy đã lập tức biến thành Mộ Khanh Trần.

"Ngươi. . ngươi. . Mộ Khanh Trần!"

Lục Thủy chỉ biết lắp bắp chỉ vào Mộ Khanh Trần.

"Uh là ta đây!"

Nhận ra giọng của Mộ Khanh Trần, sau nửa ngày Lục Thủy mới bình tâm trở lại. Gã bèn hỏi Mộ Khanh Trần.

"Ngươi sao lại hóa thành bộ dáng như thế? Làm ta suýt thì nhận không ra!"

Đối với Lục Thủy Mộ Khanh Trần chưa hề dấu diêm điều gì.

"Hiện tại ta đang bị Trường Môn Tông truy sát, nên Mặc Triều Bạch phải dùng thuật Huyễn Hình để mọi người trông vào cũng giống như ngươi đều không nhận ra ta"

Lục Thủy nhướng mày về phía Mặc Triều Bạch.

"Làm sao ngươi gặp lại y?"

Mộ Khanh Trần kể lại lúc ở làng gặp được Mặc Triều Bạch ra sao. Sau đó hai người cùng đồng hành như thế nào.

Lục Thủy vừa nghe vừa gật gù hài lòng. Có Mặc Triều Bạch bên cạnh Mộ Khanh Trần hắn rất là yên tâm.

Sau khi hài lòng rồi lại bắt đầu nhớ ra tình cảnh lúc nãy mình vừa trông, thấy kết hợp với những dấu vết mờ ám trên cổ Mộ Khanh Trần. Lục Thủy kéo Mộ Khanh Trần đến gần mình rồi che miệng hỏi y.

"Ngươi và hắn?"

"Uh!"

Chỉ nghe câu trả lời ngắn gọn của Mộ Khanh Trần Lục Thủy bèn hỏi tiếp.

"Uh vậy nghĩa là gì?"

Mộ Khanh Trần cũng che miệng thì thào với Lục Thủy.

"Giống như ngươi thấy đó!"

Vì quá giật mình mà Lục Thủy không kịp đè nén giọng nói của mình.

"Ngươi đã bị hắn ăn rồi!"

Giọng nói của hắn thành công làm cho Mộ Khanh Trần đỏ từ mặt. Y không trả lời cúi đầu nhìn xuống đất.

Lục Thủy đỡ trán, giống như một vị cha già phát hiện nhi tử của mình đã lén vượt tường.

"Ta mới rời ngươi có một thời gian mà ngươi đã bị hắn ăn sạch sẽ như thế này!"

Rồi hắn còn khổ não ngồi dưới đất vò đầu bứt tai.

"Trời đất ơi!"

Trong mắt Lục Thủy Mộ Khanh Trần là người khá bảo thủ, đối với người khác rất biết giữ lễ tiết. Giống như lần ở Thanh Vân Cốc chỉ cá cược một ván cờ thắng thua thôi mà Mộ Khanh Trần còn không chịu. Vậy mà hôm nay giữa thanh thiên bạch nhật lại làm chuyện đó với Mặc Triều Bạch ngay giữa nơi này.

Tình yêu đúng là làm con người trở nên thay đổi.

Lục Thủy chỉ còn biết than thở trong lòng một lúc, sau đó mới nhớ ra Mộ Khanh Trần đáng lý giờ này đang ở trong đại lao cũng Trường Môn Tông mà. Không lẽ y đã được Mặc Triều Bạch cứu ra.

Lục Thủy đem nghi vấn này hỏi Mộ Khanh Trần, đồng thời nhận được ánh mắt ngơ ngác của y.

Vậy mà Lục Thủy còn nghe tin đồn Mộ Khanh Trần đã bị Trường Môn Tông bắt nên hắn mới tìm mọi cách trốn khỏi nhà tìm đến nơi đây. Nghe Lục Thủy nói thế Mộ Khanh Trần và Mặc Triều Bạch đều cảm thấy sự tình có gì không ổn, nên cả ba quyết định sẽ đi vào Trường Môn Tông dò xét thực hư. Mặc Triều Bạch muốn đi một mình nhưng Mộ Khanh Trần không chịu, Lục Thủy cũng om sòm đòi đi theo.

Mặc Triều Bạch dứt khoát không cho hai người đi cùng.

"Ta đi nhanh về nhanh!"

Mộ Khanh Trần cũng không yếu thế.

"Chúng ta có thể cùng nhau ẩn thân đi vào!"

Hơi nhăn mày, Mặc Triều Bạch nhìn bàn tay của Mộ Khanh Trần đang giữ lấy ống tay áo của mình.

"Không được, Trường Môn Tông có một kết giới chống xâm nhập đã được tồn tại từ rất lâu trước đây, dù là ẩn thân cũng không thể vào được?"

Tay Mộ Khanh Trần vẫn không chịu buông áo Mặc Triều Bạch, mà còn nắm chặt hơn.

"Vậy sao lúc trước sư phụ vào được?"

Hiếm khi Mặc Triều Bạch lúng túng như vậy.

"Ta. ."

Lục Thủy nãy giờ vẫn im lặng nghe hai người tranh luận, đến lúc này y bèn nói xen vào.

"Ta có cách trà trộn vào Trường Môn Tông. Ta có một người bà con xa làm quản lý cai ngục trong đó!"

Mộ Khanh Trần trừng mắt với Lục Thủy.

" Sao ngươi không nói sớm?"

Lục Thủy cũng tức giận mà gắt Mộ Khanh Trần.

"Hai người các ngươi cứ lời qua tiếng lại, liếc mắt đưa tình như thế ta làm sao chen vào được mà nói!"

"Được! là chúng ta sai, khi nào thì đi gặp bà con xa của ngươi!"

Nghe Mộ Khanh Trần hỏi như vậy Lục Thủy lập tức nổi giận.

"Đáng lý ra ta đang trên đường đến gặp biểu ca, thì gặp ngươi ở đây làm trò. . ngươi làm gì. . bỏ tay ra."

Mộ Khanh Trần bịt miệng Lục Thủy lại, mắt còn liếc về phía Mặc Triều Bạch. Rồi lôi Lục Thủy đi bất chấp tiếng phản đối ú ớ trong miệng của y. Mặc Triều Bạch chỉ còn biết lắc đầu mà đi theo hai người.

Lục Thủy dẫn theo hai người đi len lỏi qua nhiều con ngõ nhỏ rồi vào một ngôi nhà nằm khuất sau một cây hòe lớn. Ngôi nhà khá bề thế và rộng rãi, có thể nhìn ra được chủ nhân ngôi nhà có đời sống không tệ. Tiếp ba người là một thanh niên cao lớn, y mặc một thân y phục gọn gàng, nước da rám nắng. Lục Thủy vui vẻ mà đi tới ôm lấy người thanh niên. Lục Thủy đã rất cao ấy vậy mà vị biểu ca này còn cao hơn y hẵng một cái đầu.

"Cao lên không ít!"

Lục Thủy cười cười trả lời.

"Vẫn còn thấp hơn biểu ca."

Hai huynh đệ sau khi nói chuyện với nhau một lượt, Lục Thủy mới bắt đầu giới thiệu cho mọi người quen biết nhau.

Lục Thủy hướng biểu ca về phía Mặc Triều Bạch.

"Vị này là Mặc Triều Bạch!"

Lúc nãy bận quan tâm đến Lục Thủy, Lục Lang vẫn chưa có thời gian nhìn tới bên này. Không để ý thì thôi đến khi được Lục Thủy giới thiệu Lục Lang mới giật mình nhìn Mặc Triều Bạch. Chưa bao giờ Lục Lang trông thấy một nam tử anh tuấn đến vậy. Dáng người thon dài, đôi mắt rực rỡ ánh sao, sóng mũi cao ngất. Thêm vào đó là khuôn miệng đầy đặn. Từng chi tiết trên khuôn mặt gộp lại thật đúng là không từ gì có thể miêu tả được.

Lục Lang cứ nhìn Mặc Triều Bạch đến ngây người.

"Mặc huynh đây là biểu ca của ta gọi là Lục Lang!"

Mặc Triều Bạch cũng gật đầu đáp cho có lệ.

"Chào Lục công tử!"

Trông thấy Lục Lang không trả lời mà cứ đứng đó nhìn Mặc Triều Bạch. Mộ Khanh Trần liếc Lục Thủy một cái, hiểu ý Mộ Khanh Trần y bèn đẩy tay áo biểu ca. Lúc ấy Lục Lang mới giật mình đáp lời Mặc Triều Bạch.

"Không dám, huynh gọi ta là Lục Lang được rồi!"

Trán Mặc Triều Bạch bất giác nhăn thành một đường rất nhỏ. Mộ Khanh Trần lúc này trong mắt Lục Lang vẫn là một cô nương. Vì đảm bảo hành tung không bị tiết lộ nên Mặc Triều Bạch rất cẩn thận, không để cho ai có thể nhận ra Mộ Khanh Trần. Lục Ly đẩy Mộ Khanh Trần lên trước mặt Lục Lang.

"Đây là Bách Hợp cô nương, hai người họ là bạn trên giang hồ mà đệ vô tình quen được."

Mộ Khanh Trần nghe đến cái tên Lục Ly đặt cho mình, dù ngoài mặt vẫn vui vẻ chào Lục Lang nhưng trong lòng đã chửi Lục Ly một trăm lẻ tám nghìn lần.

Sau một phen chào hỏi thông thường, Lục Lang mời mọi người vào nhà uống trà nói chuyện.

Lục Thủy bèn bịa một câu chuyện rằng Mặc Triều Bạch và Bách Hợp cô nương là hai huynh muội, phụ mẫu vừa mất, hai người họ đang trên đường tìm kiếm người thân thì bị cướp. May nhờ có y ra tay tương trợ.

Nhưng mà phụ thân Lục Ly của y không thích người lạ vào nhà nên y bất đắc dĩ phải mang họ đến đây. Nhờ biểu ca tìm cho hai người một công việc thích hợp. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.