Người Ta Yêu Là Chiến Thần

Chương 10: Chương 10




Hôm Bạch Ức Quân về núi y đã lập tức giải tán hết chúng đệ tử.

Chỉ gọi Ngọc nhi đến căn dặn thật lâu sau đó Ngọc nhi lau nước mắt rời đi.Trên núi Xuy Vũ bây giờ chỉ còn lại Bạch Ức Quân.Y ngồi ngẩn người rất lâu.Trước đây mỗi lần nghĩ tới chuyện sắp xảy ra Bạch Ức Quân không cảm thấy có gì to tát.Nhưng hôm nay trong lòng đã vướng bận một Mộ Khanh Trần.

Y không còn tâm tư liều chết như lúc trước nữa.Đứa trẻ bơ vơ mất đi gia đình bây giờ lại mất đi sư phụ.

Liệu Mộ Khanh Trần có chịu nổi hay không.

Hàng ngàn câu hỏi ập đến trĩu nặng trái tim y.Mà mặt đất dưới chân bắt đầu có dấu hiệu sụp lún.

Bạch Ức Quân biết Hỗn Độn đang bắt đầu tìm cách thoát ra.Thì ra thoại bản trên giang hồ về hung thú bị chấn dưới ngọn Xuy Vũ là thật.Thuở thiên địa sơ khai tứ đại hung thú hoành hành: Hỗn Độn, Cùng Kỳ, Thao Thiết, Đào Ngột quấy phá giết hại sinh linh khắp nơi.

May mắn trên thiên giới lại xuất hiện vị chiến thần lừng lẫy tên là Bạc Vân.Sau một trận chiến khiến cho trời đất rung chuyển chiến thần đã tiêu diệt được Cùng Kỳ, Thao Thiết và Đào Ngột.

Nhưng lúc này chiến thần đã suy cùng lực kiệt trước khi linh hồn hòa cùng sông núi đã dùng thần lực còn sót lại rót vào bảo tháp trấn yêu của thiên giới nhốt Hỗn Độn vào bên trong.

Sau đó chôn tòa tháp vào sâu trong lòng ngọn cao nhất trên đỉnh núi Côn Luân.Vì thế thiên giới cử một vị thần hạ phàm trông coi đỉnh núi Côn Luân.

Phòng ngừa Hỗn Độn có thể thoát ra.Vạn năm trôi qua, cảnh vật thay đổi bốn mùa con người dần dần sinh sôi nảy nở, núi Côn Luân sụp đổ chỉ còn trơ lại ngọn cao nhất được người đời gọi là đỉnh Xuy Vũ mà trong lòng ngọn núi Xuy Vũ đó lại là nơi nhốt Hỗn Độn.Mà sư phụ của Bạch Ức Quân lại là hậu nhân của vị thần đã hạ phàm với chức trách trông coi nơi nhốt Hỗn Độn.Tất cả êm đềm trôi qua cho đến 300 năm trước Hỗn Độn đột nhiên tỉnh lại.Sư phụ bèn dùng linh lực cả đời phong ấn nó lại một lần nữa.

Trước khi người ra đi đã ân cần dặn dò Bạch Ức Quân cho dù như thế nào cũng không thể để Hỗn Độn thoát ra nguy hại cho sinh linh thiên hạ.Mà nay mới qua 300 năm Hỗn Độn lại thức tỉnh lần nữa.

Ngày thức tỉnh của nó càng lúc càng gần.

Nếu không tiêu diệt chỉ e nó sẽ thoát ra ngoài lúc ấy hậu quả khó bề tưởng tượng.Bạch Ức Quân quyết định dứt khoát đi ra bên ngoài dùng linh lực tạo một kết giới mạnh nhất bao hết cả ngọn núi Xuy Vũ.Trận chiến này không thể để liên lụy đến bá tánh thường dân.

Do đó y mới đuổi hết chúng đệ tử xuống núi.

Không quên dặn mọi người yêu cầu dân chúng sống dưới chân núi rời đi càng xa càng tốt.“Uỳnh” Sau tiếng nổ long trời lở đất nơi chôn ngọn tháp đã thành một cái hố sâu hun hút.Lửa bốc cháy từ trong cái hố càng ngày càng cao chạm tới kết giới thì bị chặn lại.Bạch Ức Quân tay cầm roi dài màu bạc nhảy vào hố lửa.

Càng xuống thấp thế lửa càng dữ dội, tuy không thể đốt cháy Bạch Ức Quân nhưng cũng làm cho mồ hôi vã ra hai bên thái dương của y.Chân chạm đáy hố Bạch Ức Quân đã kịp trông thấy một toà tháp lửa sừng sững đã bị nổ mất một góc, bốn bên đều là mãnh vỡ đất đá.Trong lòng tháp một con vật to lớn lừng lững đi ra.

Mắt nó phừng phực hai ngọn lửa.

Răng nanh hai bên dài và nhọn hoắc.

Nó đi bằng bốn chân lớp lông dài màu xám cứng ngắc cứ như một lớp áo giáp phòng hộ.Trông thấy Bạch Ức Quân nó rống lên đầy giận dữ.“Oàm! Tên khốn Bạc Vân, hôm nay ta sẽ ăn thịt uống máu ngươi để trả thù”.Bạch Ức Quân bình tĩnh nhìn nó.“Mười vạn năm trước ta chỉ còn chút linh lực vẫn có thể nhốt ngươi lại, ngươi nghĩ hôm nay ngươi có thể làm gì được ta?”“Bạc Vân!!!”Hỗn Độn gầm lên lao đến Bạch Ức Quân.Thì ra chiến thần Bạc Vân sau khi chết đã dùng mười vạn năm tu bổ linh hồn của mình đầu thai chuyển kiếp thành Bạch Ức Quân.

Mục đích y sống lại chỉ có một”Không cho Hỗn Độn thoát ra ngoài”Một người một thú lao vào nhau quần đấu giữ dội.

Trên thân Hỗn Độn đầy rẫy những vết thương ngang dọc do roi của Bạch Ức Quân tạo thành.Da thịt nó bị xé rách nhưng không hề có máu mà miệng vết thương toàn là dung nham.Bất cứ ai chạm trúng dung nham này đều bị đốt cháy ngay lập tức.Lúc trước một mình Bạc Vân phải đấu với tứ đại hung thú mới lâm vào cảnh hy sinh.

Hôm nay chỉ có mỗi Hỗn Độn dù nó mạnh mẽ cỡ nào cũng không thể là đối thủ của y được.Hỗn Độn đã bị chặt mất một bên răng nanh.

Nó đau đớn lùi về sau.

Con mắt nhìn Bạch Ức Quân bắt đầu thay đổi.

Không còn hừng hực hai ngọn lửa mà đã từ từ chuyển thành màu đen.

Thì ra mười vạn năm bị nhốt tại đây nó đã sinh ra ma tính.Bên trong lòng núi đã đánh nhau đến ngày thứ sáu.

Từ xa Mộ Khanh Trần đã trông thấy cột lửa hừng hực cháy trên đỉnh Xuy Vũ.

Từng tốp sư huynh, sư tỷ đứng dưới chân núi nhìn lên mà vẫn chẳng thấy gì ngoài lửa đỏ ngập trời.Vừa trông thấy y mọi người đã nháo nhào kể rõ sự tình.

Ngọc sư tỷ vừa khóc vừa kể lại lời sư phụ căn dặn”Dù xảy ra bất cứ chuyện gì không một ai được lên núi”“À oàm”Tiếng gầm làm rung chuyển trăm dặm xung quanh.

Mộ Khanh Trần hiện tại tuy đã dùng đủ mọi cách nhưng vẫn chỉ có thể giống như mọi người đều bất lực đứng nhìn.

Lục Thủy đã tới y đứng bên cạnh Mộ Khanh Trần thì thào an ủi y:“Kết giới vẫn còn mạnh như thế chắc chắc Bạch sư phụ vẫn không sao.

Ngươi đừng như vậy, ra đây nghĩ ngơi một chốc chúng ta lại tìm cách vào bên trong.

Được không?”Nói xong Lục Thủy còn kéo tay Mộ Khanh Trần nhưng y vẫn thủy chung đứng đó bất lực nhìn vào cột lửa.“Lục Thủy nói đúng kết giới còn chứng tỏ người vẫn còn.

Ta không được mất bình tĩnh.

Phải tin tưởng người”Mộ Khanh Trần lẩm bẩm trong miệng.

Bỗng một tiếng nổ lớn vang lên“Đùng”Từ cột lửa đất đá văng ra tứ tóe, dung nham bắt đầu chảy tràn theo kẽ núi.Cây cỏ bên trong bị sức nóng của nham thạch bỗng bừng bừng bốc cháy.Bên trong kết giới đỉnh Xuy Vũ xinh đẹp ngày trước nay đã trở thành đồi trọc.Không thể tưởng tượng được nếu dung nham này tràn ra ngoài kết giới thì hậu quả sẽ thế nào.Mà kết giới vẫn cứ như thành đồng vách sắt tạo thành một chiếc lồng giam mà chúng chẳng thể nào thoát ra được.Kèm theo tiếng nổ Bạch Ức Quân bay ra từ miệng hố tay cầm chiếc roi bạc đứng lơ lửng trên cao.

Bạch Ức Quân mắt lạnh nhìn Hỗn Độn to gấp năm lần con voi trưởng thành đang nằm trên mặt đất.“Chịu chết đi, vạn năm trước ngươi đã là kẻ bại trận hôm nay ta sẽ chính thức tiêu diệt mối họa nhà ngươi”Nói rồi y lại tiếp tục vung chiếc roi bạc đánh vào thân Hỗn Độn.“Chát”Tiếng roi chạm với da thịt Hỗn Độn, hàng vạn tia lửa từ thân nó bắn ra tứ phía.Hỗn Độn cố gượng đứng lên.

Một chân của nó đã bị què, chỉ có thể cố gắng đứng bằng ba chân.“Bạc Vân! Ta chẳng làm gì đám thiên tộc các ngươi.

Tại sao các ngươi lại đuổi tận giết tuyệt không tha”Bạch Ức Quân khinh bỉ nhìn nó.“Mười lăm vạn năm trước chính ta tận mắt nhìn ngươi sinh ra từ dòng nhung nham nóng chảy giữa không gian Hỗn Độn tối tăm.

Ta biết ngươi mạnh mẽ như thế nào.

Chính vì thế đã từng hy vọng ngươi thống lĩnh Cùng kỳ, Thao thiết, Đào Ngột bỏ tà quy chánh.

Không ngờ ngươi lại bản tính hung hãn đã dùng dung nham của mình tưới sống bao nhiêu chúng sinh vô tội? Đến bây giờ bị nhốt trong tháp cả vạn năm vẫn không hiểu ra ngươi sai ở chỗ nào? Một con hung thú cùng cực ác như ngươi.

Thiên địa này há có thể dung thứ”Ma khí màu đen đã trào ra khỏi hai hốc mắt của Hỗn Độn, đột nhiên âm thanh của nó thay đổi trở nên uốn éo đáng sợ.“Đám phàm nhân ngu ngốc.

Chẳng có một tí sức chống trả, chúng đã quỳ gối van xin dưới móng vuốt của ta.

Nhưng mảnh đất xanh tươi này há gì lại chấp chứa bọn hèn mọn như chúng.

Chi bằng giết hết chúng đi ma giới sẽ thay thế con người ngự trị trên Ngũ Châu này…há há…”“Nhốt ngươi trong tháp để cho ngươi hối cải không ngờ lại là nơi khiến ngươi sinh ra ma chướng? Ma khí hình thành hoặc làm cho cơ thể trở nên bất diệt, hoặc nổ tung tan nát thần hồn.

Hỗn Độn kết quả như thế là mong muốn của ngươi sao?”Giọng Bạch Ức Quân đã ẩn ẩn tức giận.“Mười vạn năm ở cái nơi tối tăm không biết ngày đêm như chốn này.

Bạc Vân! Ta là hung thú viễn cổ chứ không phải con chó con mèo ngươi nuôi trong góc nhà.

Ngươi muốn thuần hóa ta hắc...!Hắc….

Nếu ta chết đi các ngươi cũng đừng mong sống tốt”.Đất núi lại rung chuyển theo tiếng cười của Hỗn Độn.Bây giờ Hỗn Độn đã bị ma khí quấn thân.Trước đây khi còn là hung thú nó đã rất đáng sợ.

Nhưng không có tư duy méo mó như bây giờ.Phải biết rằng ma tính là do truyền thừa mà có mà ma quân chân chính hiện tại đang bị giam giữ ở Ngục Luyện Hồn dưới đáy biển Đông Hải với sự canh giữ của Trầm Du.

Không có ma quân truyền thừa mà một con hung thú lại có thể phát sinh ma tính đó là chuyện chưa từng xảy ra trong thiên địa này.Nhưng ma tính một khi hình thành chỉ tồn tại trong trí não như một loại kí sinh.

Một khi giết Hỗn Độn ma tính của nó sẽ tìm nơi ký sinh mới.

Cơ thể thường nhân chỉ là máu thịt không thể nào dung nạp được ma tính tức thời tứ chi sẽ bị nổ tung thần hồn sẽ bị ma tính nhai nuốt, không thể siêu sinh.Ma tính sẽ lại tiếp tục tìm nơi khác để cư trú.Cho đến hiện tại ma tính mà hung thú nham thạch như Hỗn Độn sinh ra độ mạnh của nó e là chẳng có cơ thể nào có thể dung nạp kể cả cơ thể hiện tại của Bạch Ức Quân.Suy cho cùng dù y đã tồn tại đến ba trăm năm linh lực mạnh như thế nào cũng không làm sao sánh được với cơ thể của hung thú Hỗn Độn.Bạch Ức Quân phân vân đáp đất nhìn chằm chằm Hỗn Độn.

Trong đôi mắt đen tinh tường là ngàn vạn suy tính đang vụt lướt qua.Ánh mắt Mộ Khanh Trần từ lúc Bạch Ức Quân xuất hiện chưa từng rời đi.Mộ Khanh Trần hoàn toàn tin tưởng sư phụ có thể nhẹ nhàng áp chế được con thú này nhưng ma tính của nó thì phải giải quyết ra sao? Ma tính ăn mòn tất cả các vật chứa nó kể cả các loại thần khí.Hỗn Độn là hung thú mạnh mẽ như thế nhưng từ khi ma tính xuất hiện cơ thể nó đã có dấu hiệu yếu đi.

Chứng tỏ nó đã không dung nạp được thứ này rồi.

Mộ Khanh Trần vừa suy nghĩ vừa nhìn Bạch Ức Quân.Như có tâm linh tương thông giây phút Bạch Ức Quân có quyết định cuối cùng đôi mắt y xuyên qua đám đông nhìn thẳng vào Mộ Khanh Trần.Không gian bỗng trở nên im ắng, mọi tiếng ồn ào của mọi người đều đã biến mất chỉ còn lại ánh mắt hai người nhìn nhau.

Là ánh mắt thay cho lời ly biệt cũng thay cho tất cả yêu thương trìu mến mà Bạch Ức Quân dành cho Mộ Khanh Trần ở kiếp này.Mộ Khanh Trần như nghe thấy tiếng Bạch Ức Quân nói bên tai”Tạm biệt” Sau đó Bạch Ức Quân dứt khoát thu hồi ánh mắt.“Không! Sư Phụ!”Bạch Ức Quân dùng linh lực hút ma khí từ hai hốc mắt Hỗn Độn.Ma khí theo linh lực Bạch Ức Quân bị móc ra hoàn toàn khỏi cơ thể Hỗn Độn bệnh thành một quả bóng nhỏ cỡ bàn tay ngay lập tức y điều động hỏa liên bao bọc nó bên trong.Để duy trì ngọn hỏa liên này đã hao tốn rất nhiều linh lực của Bạch Ức Quân.

Theo dòng ma khí đi ra những vết thương trên cơ thể Hỗn Độn đã lành lại một cách nhanh chóng mà mắt thường có thể nhìn thấy.

Rõ ràng ma tính tuy hình thành trong cơ thể Hỗn Độn nhưng nó vẫn không dung nạp được.Nay được Bạch Ức Quân lấy ra sức mạnh của hung thú viễn cỗ như Hỗn Độn đã nhanh chóng hồi phục.

Một chân què của nó hoàn toàn liền xương.

Nó đứng lên ngạo nghễ như chưa từng sống dở chết dở.“Bạc Vân, nể tình nghĩa lúc xưa ta sẽ cho ngươi chết toàn thây” Nói rồi nhào đến dùng hai răng nanh đã mọc lại đâm vào cơ thể Bạch Ức Quân.Nhưng roi bạc trong tay Bạch Ức Quân đã xuất hiện.

Y một tay duy trì ngọn hỏa liên, một tay cầm roi bạc quấn vào Hỗn Độn.Trận chiến lại tiếp tục.Hỗn Độn bây giờ đã khôi phục gần như hoàn toàn.

Lửa trên người nó bắt đầu hừng hực cháy.

Nó tấn công dũng mãnh nhằm kết liễu Bạch Ức Quân.Nhưng nào đến gần được người y.Cây roi bạc trong tay tùy thời uốn lượn vẽ ra từng đường đẹp đẽ.

Từng tiếng”chát”vang lên cơ thể lành lặn của nó lại thêm nhiều vết roi.Dù sao cũng đã bị giam giữ mười vạn năm.

Cơ thể nó đã không còn duy trì được sức chiến đấu như trước.Hỗn Độn ra đòn quyết định vận chân tung người lên không.Tiếng”tách, tách”phát ra khi nó dùng đuôi dài đầy gai chịu đau quấn lấy ngọn roi bạc.

Miệng nó há to ngoạn lấy cánh tay Bạch Ức Quân.Mà Bạch Ức Quân bên này đang phải chuyển linh lực qua để tiếp tục duy trì ngọn hỏa liên.

Sơ sẩy một phút đã bị Hỗn Độn dùng đòn liều chết ngoạm lấy cổ tay.“Sư phụ”Trông thấy Hỗn Độn ngoạm lấy cổ tay Bạch Ức Quân máu trong người y đã sôi sùng sục.

Nỗi đau đớn lan tràn giống như người bị Hỗn Độn cắn là y chứ không phải Bạch Ức Quân.

Mộ Khanh Trần dùng toàn bộ sức lực hòng nhào vào trong kết giới.

Y thều thào trong nỗi uất ức:“Người bị thương rồi sư phụ cho con vào đi mà”Lục Thủy trông thấy trận chiến đã có thay đổi lớn cũng ra sức phá kết giới hòng giúp Mộ Khanh Trần.Nhưng ngay khi y còn chưa kịp ra tay đã bị Lục Ly phụ thân của y bắt lại.“Phụ thân người làm gì vậy? Thả con ra” Lục Thủy làm cách nào cũng chẳng dãy khỏi tay Lục Ly.Lục Ly giữ lấy con trai mình nhưng mắt vẫn không rời khỏi cuộc chiến.“Một là đứng im, hai là ta bắt con về.

Con chọn đi”“Phụ thân”Lục Thủy lập tức đứng im nhìn phụ thân bằng ánh mắt khó hiểu.

Tại sao phụ thân hắn lại không giúp Bạch lão tiền bối.

Y thật không thể hiểu được phụ thân đang suy nghĩ gì.Động tĩnh như thế toàn bộ gia chủ của Ngũ tộc đều đã xuất hiện.Từng nghe lời đồn về hung thú thượng cổ nay được tận mắt chứng kiến độ hung hãn của nó, Bất giác Lục Ly âm thầm cảm thấy may mắn khi lúc trước chưa chọc nó tỉnh lại”Lão quái vật Bạch Ức Quân này đạo hạnh cũng thật cao đi”.Cốc chủ Thanh Vân Cốc Triều Nhai dẫn theo Triều Âm đến chỗ Bạch Khanh Trần.“Kết giới này e là cả đám lão già bọn ta hợp lại cũng không phá nổi”Triều Nhai vỗ nhẹ bả vai đang căng cứng của Mộ Khanh Trần.Mà Ma Thần Cung Cố Triều dẫn theo hai vị hộ pháp xuất hiện cùng lúc với Trang Liễu Niên chưởng môn Trường Môn Tông.Duy chỉ có Ngụy gia là không một ai xuất hiện.

Tuy danh tiếng đứng thứ hai trong ngũ đại gia tộc nhưng chỉ là hư danh.

Hiện tại Ngụy gia chẳng còn xuất hiện nhân tài.

Nên đã lui vào núi Đông Phong, rất ít có đệ tử xuất hiện trên giang hồ.Cố Triều liếc mắt về phía ba người Mộ Khanh Trần và hai phụ tử Thanh Vân Cốc đang đứng.

Sau đó dùng truyền âm thuật nói với Lục Ly và Trang Liễu Niên: “Thanh Vân Cốc cũng đến rồi.

Chúng ta cứ im lặng chờ đợi xem thế nào”Lục Ly và Trang Liễu Niên không trả lời ngầm đồng ý với quan điểm của Cố Triều.

Ba con cáo già thong thả đứng nhìn vào bên trong chờ đợi để xem có thể kiếm được món lợi gì hay không.Bạch Ức Quân đã sống đến ngần này tuổi rồi tâm tư của bọn họ sao lại không biết nhưng hắn cũng mặc kệ.

Bạch Ức Quân dùng truyền âm thuật nói với Triều Nhai:“Ta chuẩn bị thu kết giới lại.

Chốc nữa cả ngọn núi sẽ bị ta cho nổ tung.

Ta cần ngươi ra đó dẫn dắt tất cả mọi người xuống núi đi càng xa càng tốt”Triều Nhai nhìn Bạch Ức Quân một cách luyến tiếc.“Ta sẽ làm theo ý ngươi, còn về phía Khanh Trần”“Không sao, sẽ có người đến đem nó đi.

Ngươi nhanh một chút”“Ai!!!”Bọn Ma Thần Cung, Lục Nguyệt Sơn Trang, Trường Môn Tông biết không sơ múi được gì cũng nhanh chân rời khỏi.Lục Thủy dù không tình nguyện nhưng vẫn bị phụ thân hắn kéo đi.

Trên núi lúc này chỉ còn lại hai thầy trò Bạch Ức Quân và một con hung thú.Hỗn Độn dùng sức đẩy mạnh Bạch Ức Quân lùi về phía sau.

Cổ tay bị cắn của y đã máu tươi đầm đìa.

Phải biết rằng toàn thân hung thú thượng cổ đều là độc, một khi bị nó cắn trúng vết thương sẽ không bao giờ lành mà chảy máu cho đến chết.“Súc sinh”Bạch Ức Quân ngả người về sau tay dù bị cắn nhưng vẫn thi pháp cắt phăng chiếc đuôi dài của nó.Chiếc đuôi chính là bộ phận quan trọng trên cơ thể Hỗn Độn.

Đau đớn làm nó buộc phải nhả cổ tay Bạch Ức Quân ra.

Nhưng vẫn kịp ngoạm lấy một miếng thịt của y.Nó nằm lăn lộn dưới đất miệng phì phì phun miếng thịt đã gặm được nơi cổ tay Bạch Ức Quân ra.Hung thú như nó không bao giờ hạ mình ăn thịt phàm nhân.

Kiếp này Bạc Vân đầu thai chính là cơ thể người thường dù y có tu vi ba trăm năm đi nữa cũng chẳng là gì trong mắt hung thú thượng cổ.“Ta vẫn định sau khi diệt thể xác này của ngươi sẽ dẫn hồn ngươi đi đầu thai kiếp khác.

Nhưng bản tính ngươi quá hung tàn.

Nếu vậy…” Bạch Ức Quân thở dài không mảy may quan tâm đến cổ tay đang đầm đìa máu tươi của mình.“...! Ta đành phải tiêu diệt ngươi thôi”Nói rồi y lầm rầm đọc thần chú.Từ trong miệng y nhả ra từng vòng sáng vàng nện vào đầu Hỗn Độn.Chú Diệt Hồn nghĩa cũng như tên, thần hồn câu diệt không thể siêu sinh.Hỗn Độn đã bị từng vòng sáng của Chú Diệt Hồn đánh cho điên đảo.

Nó nằm im trên mặt đất không nói một lời.Lửa trong đôi mắt đã bắt đầu tắt.Nửa khắc trôi qua mà nhanh như một chớp mắt Hỗn Độn đã thành một nhúm bụi.

Gió thổi bụi tan kết giới ảm đạm đã mất đi màu sắc.Mộ Khanh Trần vội lao vào đỡ lấy thân hình lung lay sắp đổ của Bạch Ức Quân.

Nhưng Bạch Ức Quân đã kịp thời lấy lại thăng bằng hai tay tiếp tục duy trì ngọn hỏa liên.Đến gần mới thấy vết thương trên cổ tay y rất sâu lại mất đi miếng thịt lớn lộ ra xương trắng nhìn mà ghê người.Mộ Khanh Trần dùng pháp thuật hòng chữa vết thương cho y nhưng không được, máu tươi vẫn tí tách nhỏ xuống nền đất.Mộ Khanh Trần chẳng biết làm sao đành xé đoạn ống tay áo quấn lấy vết thương trên tay Bạch Ức Quân.

Tay y rung lẩy bẩy rẩy giống như người bị đau chính là y chứ không phải Bạch Ức Quân.Dù bị hỏa liên bao bọc nhưng ma khí vẫn không bị hề hấn gì, nó vẫn đang len lỏi tìm cách thoát ra ngoài.

Từng tia ma khí đen ngòm lan tỏa như mạng nhện xung quanh ngọn lửa.Thế cục này không thể duy trì được lâu Bạch Ức Quân thừa biết điều đó.“Sư phụ! Máu nhiều quá… không thể cầm máu con phải làm sao đây”Mộ Khanh Trần lắp bắp chân tay luống cuống nhìn miếng vải vừa mới cột vào cánh tay Bạch Ức Quân đã ướt đẫm máu tươi.Y đã quá sợ mà không còn giữ được vẻ bình tĩnh như ngày thường.

Hình ảnh phụ thân gục chết trên vũng máu lại hiện rõ trong đầu y.“Máu nhiều quá, sư phụ …đừng chết...!““Ta không sao”Y nhìn đệ tử của mình ánh mắt đau lòng.Nước mắt đã lăn dài trên má Mộ Khanh Trần.Bạch Ức Quân trông thấy giọt nước mắt của y lòng đau như cắt, nhưng số mệnh đã định y phải bảo vệ con dân trong thiên hạ này.

Không thể vì bất cứ ai mà buông bỏ.Ma khí này đành phải chôn cùng với bản thân y.Lúc này trên hòn đảo nhỏ giữa biển Đông Hải.Mặt biển đang yên lặng bỗng chốc từng đợt sóng lan tỏa càng lúc càng mạnh.

Một lúc vòng lốc xoáy đen ngòm đã khuấy động cả không gian.“Ta ngửi thấy mùi ma tính”Một người bận bộ chiến bào màu đen đã ngồi sát bên cạnh Trầm Du từ bao giờ.Đó chính là Dạ tịch ma quân trong lời đồn đang bị nhốt dưới Ngục Luyện Hồn trong lòng biển Đông Hải.Lúc này y đang đường hoàng chính chính ngồi sóng vai bên cạnh Trầm Du.“Ở đâu?”Trầm Du hỏi“Trên ngọn núi cao kia”Dạ tịch chỉ tay về phía dãy núi mờ nhạt.Trầm Du bấm đốt ngón tay sau đó giật mình hốt hoảng.“Bạc Vân xảy ra chuyện rồi, ta phải đi một chuyến” Nói rồi không đợi Dạ tịch ma quân trả lời đã biến mất.Trầm Du xuất hiện trong tình cảnh Mộ Khanh Trần đang ôm lấy Bạch Ức Quân khóc lóc nỉ non.Sắc mặt Bạch Ức Quân trắng bệch làn da hiện tại mỏng như tờ giấy có thể thấy từng đường gân máu chằng chịt bên trong.Hỏa liên đã tắt, ma khí đang trườn như những con rắn nhỏ trên cổ tay y.

Một vài tia len lỏi vào miệng vết cắn chui sâu vào trong da thịt.Nhìn vào tay Bạch Ức Quân Trầm Du biết y định làm gì.Hai người là tri kỉ tâm giao từ khi Bạch Ức Quân còn là chiến thần Bạc Vân, đến tận lúc y chuyển thế thành Bạch Ức Quân như bây giờ.Chỉ cần một ánh nhìn y đã hiểu Bạch Ức Quân muốn làm gì.Trầm Du móc trong ngực ra một cuộn dây xung quanh có nở những đóa hoa nhỏ màu tím, thả về phía Mộ Khanh Trần.

Tức thì nó trói Mộ Khanh Trần lại.Sau đó y ngoắt tay kéo Mộ Khanh Trần về phía mình mặc kệ y la hét vùng vẫy:“Thả ta ra ta muốn đi cùng sư phụ”“Xin lỗi”Đó chính là câu cuối cùng mà Bạch Ức Quân nói với Mộ Khanh Trần.Sau đó Trầm Du đã đem theo Mộ Khanh Trần biến mất.Chỉ còn giọt nước mắt của y không tan theo cơn gió tạt vào má Bạch Ức Quân.“Ầm!”Ngọn núi Xuy Vũ sụp đổ.Xung quanh trăm dặm mọi người đều có thể nhìn thấy cảnh tượng long trời lở đất.Cả một ngọn núi lớn như thế mà chỉ sau một tích tắc đã hoàn toàn biến mất.

Chỉ còn lại tàn tích chứng minh nơi này từng có một ngọn núi sừng sững tọa trấn.Bạch Ức Quân dùng cách cuối cùng là dẫn ma khí nhập thân, sau đó cho nổ tung cả ngọn núi chôn vùi y và ma khí.Dù là cực đoan nhưng chẳng còn cách nào khác.Truyền kỳ về Bạch Ức Quân cứ thế mà kết thúc..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.