Người Ở Nơi Ngực Trái

Chương 7: Tuyết




Bởi vì hôm nay là ngày rời trường lên núi nhận huấn luyện. Cho nên Trương Hàm Vận dậy sớm chuẩn bị mọi thứ, cách giờ xuất phát mười lăm phút đã rời khỏi phòng.

"Tiểu Lục, cô đi sớm vậy làm gì?" 

Lão Tam vẫn còn đang nhập nhèm cầm bàn chải đi đánh răng. Mắt thấy tiểu cô nương một thân tràn đầy sức sống lướt qua, hắn còn tưởng bản thân chưa tỉnh ngủ.

"Tới xem Hàn giáo quan có gì cần giúp không." Cô lười biếng đáp. Mặc dù chẳng hiểu vì sao bản thân làm vậy. Nhưng nếu đã muốn, thì tốt nhất vẫn cứ chủ động một chút.

Đồ đạc của cô cũng không có nhiều. Vài bộ quần áo xếp ngay ngắn trong vali cùng thuốc giảm đau, cao dán, đồ băng bó... So với một tuần huấn luyện, như vậy cũng được coi là quá đầy đủ rồi.

Thời điểm Trương Hàm Vận tới nơi tập kết, Hàn Tuyết đang khom lưng kiểm tra thanh dựng trại. Nàng nghe động liền ngẩng đầu nhìn cô, sau đó hơi mỉm cười trêu chọc: "Không ngờ học viên Trương hôm nay lại ý thức như vậy? Thậm chí vẫn còn dư năm phút."

Nghe nàng nói xong, đồng chí Trương bỗng muốn quay về.

"Tôi chỉ đùa thôi, làm tốt lắm." Nàng nhanh chóng bổ sung. "Lại đây giúp tôi mang vài thứ lặt vặt chuyển lên xe đi. Chọn cái nào nhẹ một chút, đừng dùng tay trái quá nhiều."

Lần đầu tiên nghe Hàn giáo quan lải nhải, Trương Hàm Vận ngăn không được kinh ngạc hỏi: "Hàn giáo quan, cô là đang quan tâm tôi sao?" 

Hàn Tuyết thản nhiên trả lời: "Tôi lúc nào cũng quan tâm học viên của mình."

"Thế à, vậy trước đây Hàn giáo quan từng nhận đào tạo qua tiểu đội nào chưa?" Cô bắt đầu đặt balo xuống rồi cùng nàng khiêng đồ.

"Chưa từng." Nàng thẳng thắn đáp. "Chỉ là khi bằng tuổi cô, tôi đã vinh dự được chỉ huy một trung đội gồm 40 người."

"..."

Thấy cô im lặng nhìn mình chằm chằm, nàng liền nhướn mày hỏi:

"Sao thế?"

Trương Hàm Vận trái tim giống như bị lưỡi dao cắm phập một phát. Khi bằng tuổi cô... loại câu nói này nghe thế nào cũng cảm thấy vô cùng đả kích.

"Hàn giáo quan, cô khiến lòng tự trọng của chúng tôi bị tổn thương." Trương đồng học hướng nàng than thở.

Hàn Tuyết "à" một tiếng tỏ ý đã hiểu. Kế tiếp giống như thường lệ, đem tầng tầng lớp lớp nước lạnh tạt lên mặt cô: "Vậy thì dốc sức cố gắng đi. Cố gắng đứng ở vị trí mà tôi từng đứng, có như vậy cô mới không khiến người khác làm tổn thương lòng tự trọng của mình được."

"..."

Cuối cùng cả cuộc hành trình hôm đó. Trương Hàm Vận đều mang bộ mặt đen xì cùng tiểu đội xuất phát. Thậm chí còn bày ra dáng vẻ giận dỗi tránh né Hàn Tuyết, mà nàng cũng chỉ lắc đầu bất lực cười.

Tiểu hài tử.

***

Ròng rã hơn bốn tiếng đồng hồ, vượt qua bao lần trời rung đất lắc, chiếc xe rốt cuộc cũng an toàn dừng dưới chân núi. 

Vừa nhìn thấy dãy núi cao sừng sững trước mặt, mọi người đều ngăn không được kinh ngạc mở to mắt trừng nàng.

"Hàn giáo quan, cô không đùa chúng tôi chứ?"

"Chúng ta thực sự phải leo đến đỉnh nơi khỉ ho cò gáy này sao?"

"Hàn giáo quan, đột nhiên tôi cảm thấy không khỏe. Tôi có thể xin trở về trường trước không?"

Đối với đám người chưa đánh đã chạy, nàng chỉ đơn giản đáp: "Về trường thì có thể. Sau đó thuận tiện dọn luôn đồ đạc rồi về thẳng nhà đi."

"..."

Kể từ khi cha sinh mẹ đẻ tới giờ, đây là lần đầu tiên Trương Hàm Vận gặp một nữ nhân miệng lưỡi sắc bén đến mức độ này.

Kết quả một nhóm sáu người vẫn phải ngoan ngoãn theo sau Hàn giáo quan leo núi. Thậm chí chưa leo được một nửa đã muốn gãy rời cả đôi chân.

Lão Đại dường như là người cực khổ nhất, bởi hắn chẳng những phải mang hành lý của bản thân mà còn phải vác theo dụng cụ để lát nữa dựng trại. Lão Nhị tình hình không khá hơn là bao, hai tay lỉnh kỉnh đồ ăn thức uống. Mang nhiều đồ như vậy, so với việc trực tiếp nhảy từ tầng mười xuống rồi ra đi cũng không khác biệt quá nhiều.

"Hàn giáo quan, cô cũng mang nhiều đồ vậy mà không cảm thấy mệt mỏi ư? Có cần chúng tôi phụ giúp không?" Lão Tứ âm thầm kinh ngạc, lại nhìn Trương Hàm Vận đang thở hồng hộc bên cạnh, nội tâm bỗng hoài nghi vị giáo quan này liệu có thực sự là nữ nhân?

Hàn Tuyết ngẩng đầu, sau đó hơi nhướn mày đáp: "Tôi có thói quen leo núi. Cho nên dù phải khuân theo một cân đồ nữa vẫn có thể trụ được."

"..."

Trương Hàm Vận nghe câu một cân đồ nữa nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi từ cổ họng nàng phát ra, thiếu chút nữa đã ngồi bệt xuống đất khóc toáng.

Bản thân nàng thường xuyên cùng thiên nhiên tập luyện, giờ lại mang nó áp lên người những kẻ cả ngày chỉ ở thao trường các cô ư?

"Đừng trừng tôi bằng ánh nhìn ấy." Hàn Tuyết vươn tay gõ nhẹ lên đầu cô. "Điều chỉnh lại nhịp thở, nếu được thì trực tiếp thực hiện vài động tác giãn gân cốt rồi tiếp tục đi. Tuyệt đối không được bỏ cuộc."

Đồng chí Trương như muốn rít qua từng kẽ răng: "Hàn giáo quan, tôi chỉ là nữ quân nhân chân yếu tay mềm."

"Đã là quân nhân thì đừng bao giờ tự nhận như thế." Nàng bỗng nhíu mày. "Nếu hôm nay cô bỏ cuộc, thì người nên cảm thấy có lỗi chính là cô."

"A... chịu hết nổi rồi." 

Trương Hàm Vận xốc lại balo, sau đó đột nhiên phăm phăm sải bước tiến về phía trước. Lão Đại lập tức níu cổ tay ngơ ngác hỏi vì sao? Cô chỉ trả lời rằng: "Tôi gặp khó khăn khi thở chung bầu không khí với Hàn giáo quan."

Mọi người xung quanh cũng vì cơn thịnh nộ bất ngờ này mà lâm vào trầm mặc. 

Thời điểm lên tới đỉnh núi đã là chạng vạng tối. Trương Hàm Vận trực tiếp vứt đồ đạc qua một bên, còn bản thân ngồi bệt xuống ôm lấy đùi thở hổn hển.

Đột nhiên chiếc khăn lông màu trắng xuất hiện trước mắt cô. 

Trương Hàm Vận ngẩng đầu, lại thấy Hàn Tuyết đang lẳng lặng nhìn mình. Thái độ của nàng tuy không rõ ràng, song cô vẫn có thể cảm nhận được rằng nàng không vui. 

Cô biết lúc nãy bản thân mình hơi quá, có điều nàng cũng vô lý hết sức. Năm lần bảy lượt ép sáu người các cô luyện tập cường độ cao mà không cho thời gian kịp thích ứng. Nàng cứ như vậy, dù có là thần tiên cũng chưa chắc thực hiện được.

"Nghỉ ngơi đi. Mọi người vất vả rồi." 

Đặt khăn sạch vào lòng cô. Sau đó nàng tiếp tục chuẩn bị dựng trại.

"Hàn giáo quan, rốt cuộc thường ngày cô rèn thể lực bằng cách gì vậy? Huynh đệ chúng tôi lên tới đây cũng sắp mệt chết rồi." Lão Tam mồ hôi vã ra như tắm, hỏi.

Nàng hơi cong khóe môi đáp: "Lúc nhỏ ông nội thường dẫn tôi leo núi và chạy bộ. Nhiều năm liên tiếp liền trở thành thói quen, sau đó tôi cố gắng duy trì đến bây giờ."

Trương Hàm Vận ngây ngốc nghe nàng nói, trong đầu chợt xuất hiện từng mảnh ký ức hỗn loạn. 

Bóng lưng nắm lấy tay cô chạy trên từng con phố, bóng lưng nắm lấy tay cô bước lên bước xuống bậc thang lớn bên bờ hồ... Chỉ là cô không tài nào hình dung nổi khuôn mặt của bóng lưng đó, ngoại trừ mái tóc đen dài như thác đổ.

Bỗng nhiên đứng dậy đảo mắt quanh một vòng, kế tiếp cô hốt hoảng nói với mọi người rằng bản thân muốn đi hóng gió rồi nhanh chóng chạy sâu vào trong núi. 

Trương Hàm Vận chạy mãi, chạy mãi... chạy cho tới khi bản thân vô thức dừng trước gốc cây lớn bên bờ vực. Bấy giờ cô mới run rẩy chạm tay lên chữ viết quen thuộc được khắc sâu lên thân cây ấy. Một vết tích sâu đậm đặc biệt đến mức năm tháng cùng thiên nhiên không thể nào khiến nó nhạt phai...

Tuyết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.