Cố Thiên Sơn đưa Lục Mỹ Đình đến bệnh viện để cấp cứu.
Một lúc sau, Lục Mỹ Đình mới được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu.
“Trưởng khoa, vợ tôi tình hình như thế nào rồi?”
“Cố tổng, cô Lục hiện tại rất yếu.
Cô ấy đã bị bỏ đói hơn 1 ngày, trên người đầy vết thương, chúng tôi đã xử lý.
Kiểm tra sơ bộ, nhận thấy cô ấy sẽ bị stress trong khoảng thời gian sắp tới, anh và gia đình để ý và quan tâm cô ấy nhiều hơn.”
“Cảm ơn trưởng khoa.”
Hạ Lan đưa Tiểu Bối đến bệnh viện để gặp Lục Mỹ Đình.
Ở nhà, Tiểu Bối liên tục khóc nức nở và đòi đi tìm Lục Mỹ Đình, không còn cách nào khác, sau khi biết tin Lục Mỹ Đình đang ở bệnh viện, Hạ Lan đã đưa Tiểu Bối đến.
“Baba… Mẹ Mỹ Đình như thế nào rồi ạ?”
“Tiểu Bối, mẹ con cần được nghỉ ngơi.
Sau khi khỏe lại, sẽ về nhà với Tiểu Bối.”
“Tiểu Bối muốn gặp mẹ Mỹ Đình.
Baba cho Tiểu Bối vào gặp mẹ đi.”
Tiểu Bối làm nũng khiến Cố Thiên Sơn không nỡ giận cô bé.
“Được rồi! Tiểu Bối ngoan, ba đưa con vào thăm mẹ.”
Cố Thiên Sơn bế Tiểu Bối trên tay rồi quay người rời đi.
Hạ Lan cũng tiếp bước đi theo sau Cố Thiên Sơn và Tiểu Bối.
Lục Mỹ Đình được xuất viện ngay sau đó, cô đã trải qua những biến cố đáng sợ, và tâm trạng của cô vẫn còn trong trạng thái hoảng loạn và bất ổn.
Nhận ra điều này, Cố Thiên Sơn đã quyết định đưa tìm bác sĩ tâm lý để giúp cô khắc phục những tổn thương tinh thần.
Trong thời gian điều trị, Tiểu Bối và Cố Thiên Sơn luôn bên cạnh Lục Mỹ Đình, quan tâm và bảo vệ cô.
Cố Thiên Sơn mặc dù bận bịu công việc, nhưng anh luôn dành thời gian riêng có quan tâm Lục Mỹ Đình.
Một buổi chiều ấm áp, Lục Mỹ Đình quyết định đi dạo trong công viên gần nhà.
Bầu không khí trong lành và cảnh quan xung quanh giúp cô cảm thấy dễ chịu hơn.
Cô đi từng bước chậm rãi, nhìn những cành cây xanh tươi, những đóa hoa khoe sắc, cảm nhận sự bình yên trong từng hơi thở.
Sau khi cảm thấy dễ chịu, Lục Mỹ Đình đến trường đón Tiểu Bối tan học.
Nhìn thấy cô, Tiểu Bối vui mừng chạy đến ôm lấy cô.
“Mẹ Mỹ Đình! Mẹ đã khỏe chưa? Sao lại đến đón con?”
Tiểu Bối quan tâm sức khỏe Lục Mỹ Đình liền hỏi.
Lục Mỹ Đình cười và ôm chặt cô bé.
“Tiểu Bối, mẹ đã khỏe nhiều rồi.
Chúng ta cùng nhau đi về nào.”
Tiểu Bối tươi cười và nhìn Lục Mỹ Đình với ánh mắt đáng yêu.
“Tiểu Bối, chúng ta cùng nhau đi siêu thị được không? Mẹ muốn mua một ít đồ về để chị nấu vài món ngon đãi baba và Tiểu Bối vì những ngày qua đã bên cạnh mẹ.”
Tiểu Bối liền mỉm cười rồi gật đầu đồng ý.
“Chúng ta cùng đi thôi!”
Lục Mỹ Đình cười cùng và gật đầu đồng ý.
Cô và Tiểu Bối bước vào siêu thị, lựa chọn những nguyên liệu tươi ngon để chuẩn bị một bữa ăn đặc biệt cho Cố Thiên Sơn.
Trên đường trở về nhà, trong tay cô là túi mua sắm đầy đủ những gì cần thiết.
Lục Mỹ Đình và Tiểu Bối nắm tay nhau, tiếp tục hành trình trở về mái ấm của gia đình, nơi họ thấy yên bình và tình yêu thương bao quanh.
Mặc dù những biến cố đã khiến cuộc sống của họ trở nên khó khăn, nhưng họ không bỏ cuộc.
Sự quan tâm và sự đoàn kết của họ đang giúp Lục Mỹ Đình hồi phục dần và tìm lại niềm tin vào tương lai.
Sau khi tan làm, Cố Thiên Sơn liền quay về nhà để dùng bữa tối.
Cố Thiên Sơn đã đưa Tiểu Bối và Lục Mỹ Đình về biệt thự riêng của mình để dễ dàng chăm sóc.
“Aaa… Baba về rồi!”
Tiểu Bối nhìn thấy Cố Thiên Sơn, cô bé liền chạy đến nhảy lên người anh.
“Tiểu Bối, con và mẹ đang làm gì thế?”
Cố Thiên Sơn nhìn thấy Lục Mỹ Đình và Tiểu Bối đang loay hoay ở bếp, anh thắc mắc.
“Mẹ nấu những món ngon để chiêu đãi con và baba đã ở bên cạnh mẹ suốt thời gian qua.”
Ba người họ cùng nhau dùng bữa tối thật vui vẻ.
Ngày hôm sau, Cố Thiên Sơn cho người đem trang phục và cho người đến sửa soạn cho Lục Mỹ Đình để chuẩn bị cho buổi tiệc tối nay của công ty.
Buổi tối, công ty của Cố Thiên Sơn tổ chức một buổi ra mắt sản phẩm mới.
Cả Cố Thiên Sơn và Lục Mỹ Đình đã chuẩn bị trang phục đặc biệt để tham dự sự kiện quan trọng này.
Lục Mỹ Đình trông rạng rỡ trong bộ váy lộng lẫy, trong khi Cố Thiên Sơn lịch lãm trong bộ vest đen.
Trước khi ra khỏi nhà, Cố Thiên Sơn đã gọi người sửa soạn đến kiểm tra cho Lục Mỹ Đình, đảm bảo rằng cô ấy trông hoàn hảo.
Ánh đèn sân khấu chiếu sáng lên gương mặt của Lục Mỹ Đình, làm cho cô ấy thêm rạng rỡ và quyến rũ.
Trong khi đó, Tiểu Bối được quản gia Hà chăm sóc và giữ cẩn thận.
Quản gia Hà đã đảm bảo rằng Tiểu Bối sẽ ăn uống và ngủ đúng giấc.
Buổi tiệc bắt đầu, Cố Thiên Sơn và Lục Mỹ Đình cùng nhau tham gia.
Cố Thiên Sơn luôn kề cạnh Lục Mỹ Đình, quan tâm và bảo vệ cô.
Mỗi khi cô ấy bước đi trong buổi tiệc đông đúc, anh luôn đảm bảo rằng cô ấy không bị lạc mất khỏi tầm mắt.
Tuy nhiên, chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi khi Cố Thiên Sơn quay đi nói chuyện với đối tác, Lục Mỹ Đình đã nằm trong tầm mắt của Tiểu Hương.
Người phụ nữ này luôn căm ghét Lục Mỹ Đình và đã thuê một kẻ say rượu để tấn công cô.
“Mỹ Đình, em đâu rồi?”
Lục Mỹ Đình ra ngoài để hít thở không khí trong lành, cô không thích sự ồn ào của buổi tiệc nên đã đi ra ngoài, đến bơi hồ bơi.
“Cô em… Sao lại đứng đây một mình như thế?”
Đột nhiên sau lưng Lục Mỹ Đình, vang lên tiếng đàn ông, khiến cô lo sợ.
“Anh là ai? Tại sao lại đứng sau lưng tôi?”
“Anh chỉ muốn trêu đùa em một chút.
Có gì mà em lại hoảng sợ như vậy?”
Người đàn ông vừa nói vừa tiến lại gần Lục Mỹ Đình, cô lo sợ bỏ chạy nhưng đã bị người đàn ông nắm lại.
Cố Thiên Sơn gọi điện thoại cho Lục Mỹ Đình, cô nghe máy liền bị người đàn ông ném điện thoại xuống hồ nước..