Người Duy Nhất Tôi Mong Chờ

Chương 11




11

Tôi đã kiện.

Có quá nhiều thứ liên quan: dụ dỗ, hãm hiếp, lừa đảo hôn nhân và sinh con, trật bánh trong hôn nhân, v.v.

Bằng chứng tôi cung cấp là rất đầy đủ, bao gồm cả xét nghiệm quan hệ cha con chứng minh rằng con gái tôi và Lâm Nặc Vũ là cha con ruột.

Lần này, tôi đã tìm kiếm sự giúp đỡ của anh họ từ lâu và cuối cùng đã thu thập được bằng chứng cho thấy Giang Trân Trân và Lâm Nặc Vũ đã cùng nhau âm mưu chống lại tôi, cái thai hoàn toàn không phải là một tai nạn.

Giang Trân Trân trước đây đã chơi quá nhiều nên cô ta không thể mang thai, cũng không biết xem tam quan sai lệch ở đâu, cô ta đã nghĩ ra một mẹo để sinh con, vậy mà lại khóa mục tiêu vào tôi.

Mục đích là gì? Đương nhiên là bỏ mẹ, giữ con. Lần trước bọn họ cũng làm như vậy, nhưng bởi vì không phải con trai, nên sớm bỏ rơi đứa bé.

Điều thú vị hơn là cái gọi là mang thai của Giang Trân Trân cũng là giả. Đó là lần cuối cùng khi Giang Trân Trân chế nhạo tôi là kẻ bất tài và không có gì, cô ta đã đích thân nói với tôi, đứa con trai đó chỉ là một đứa trẻ sơ sinh có được bằng những cách không chính đáng.

Cô ta cũng đã chuẩn bị một đường lui rồi, nếu cô ta bị phát hiện, đứa trẻ không có quan hệ huyết thống với Giang Trân Trân, có thể nói rằng bệnh viện đã trao nhầm.

Nhưng lần này thì khác, tôi muốn sớm vạch trần sự dối trá này.

Về phần cậu bé đó, tốt nhất là đừng xuất hiện nữa. Nếu không, tôi sợ rằng mình sẽ không thể nhịn được.

Còn Giang Trân Trân và Lâm Nặc Vũ, vào tù cải tạo thật tốt đi.

Cha Lâm và mẹ Lâm cũng đã nhiều lần đến gặp tôi để gây rắc rối, yêu cầu tôi rút đơn kiện và thảo luận riêng, điều này tất nhiên là không thể rồi. Anh họ và dì của tôi rất lo lắng cho tôi, thậm chí còn thuê vệ sĩ cho tôi.

Giang Đông Thanh cũng đưa Lâm Nhu, Giang Nhân và trợ lý của ông ta đuổi ra ngoài rồi, ngay cả khi họ ra nước ngoài cũng không dễ dàng quay lại được. Ông ta chắc chắn sẽ không quan tâm đến sự sống chế.t của Giang Trân Trân. Chính ông ta đã gọi điện nói với tôi những điều này, nói rằng sau này sẽ chia cho cháu gái một phần tài sản.

Còn tôi, ông ta cho thì tôi sẽ nhận, không cho thì tôi cũng không ép. Dù sao sớm muộn gì cũng là của tôi thôi.

Cơ thể của Giang Đông Thanh đã sớm bị ông ta hủy hoại rồi, ông ta từng lo lắng rằng người ngoài sẽ chiếm đoạt, vì vậy ông ta đã đề phòng, nhưng ông ta sẽ không thể có con của mình nữa.

Tôi không đòi hỏi tình yêu của người cha từ ông ta, thỉnh thoảng ông ta cần tình cảm gia đình, tôi sẽ xem xét tình hình và phối hợp với ông ta.

Tôi đã thắng kiện và chính thức ly hôn.

Giang Trân Trân bị vạch trần là mang thai giả và gây gổ lớn với nhà Lâm Nặc Vũ.

Vì kiên quyết không bỏ qua, cha Lâm và mẹ Lâm đã thỏa hiệp để Lâm Nặc Vũ bớt khổ, tôi và con gái Giang Duy Nhất, ngoài việc được trả tất cả tiền cấp dưỡng nuôi con trong một lần, tôi còn nhận được rất nhiều tài sản, đủ cho tôi và con gái sẽ không phải lo lắng về cái ăn cái mặc cho đến hết đời.

Vở kịch cuối cùng cũng hạ màn, Giang Trân Trân bị kết án ba năm tù giam, Lâm Nặc Vũ cũng bị kết án ba năm, tất cả bọn họ hãy cải tạo tốt đi.

Tôi cảm thấy điều này cũng rất tốt, ba năm là đủ, có quá nhiều thứ có thể thay đổi.

Tôi tự tin rằng sau khi họ ra ngoài, họ sẽ không dám khiêu khích chúng tôi nữa.

Trong tương lai, tôi và con gái Duy Nhất, sẽ có một cuộc sống hoàn toàn mới.

Đó là ánh dương, ấm áp và hạnh phúc.

[Hoàn chính văn]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.