Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 888




Chương 888

Khi xe dừng dưới một tảng đá lớn, mọi người bước xuống nhìn khu vực xung quanh, quả nhiên có dấu hiệu bị đào bới.

Cảnh tượng này đủ để chứng minh những gì người thanh niên nói vừa rồi là có thật, thậm chí đường lên núi còn không tìm được.

“Thiếu chủ, vậy tôi chỉ có thể chở mọi người tới đây. Tôi không quen thuộc với tuyến đường trên, nếu tôi đi lên chỉ tổ gây thêm phiền phức cho mọi người thôi! Tôi sẽ đợi ở bên ngoài, có việc gì thì gọi cho tôi nhé!”, người thanh niên cười khiêm tốn.

Mạc Phong cũng không gây khó dễ cho anh ta mà chỉ gật đầu bảo anh ta ra ngoài đợi trước. Vùng núi này vốn không yên bình, nếu để anh ta đợi ở đây, e là sẽ xảy ra chuyện.

Sau khi bảo người thanh niên này đi ra ngoài, mọi người nhìn quanh xem hướng đi nào là thích hợp nhất.

“Thiếu chủ, đi lên từ chỗ này có vẻ được đấy, có một tảng đá, chúng ta có thể coi nó làm bàn đạp để leo lên, chỉ cần một bước nhảy là có thể đi lên được!”, Triệu Vô Cực đứng trước một tảng đá lớn đã được khai quật, vẫy tay.

Mạc Phong cũng đã tìm kiếm xung quanh một vòng, đúng như Triệu Vô Cực đã nói, leo lên từ vị trí này tương đối dễ dàng.

Anh nhoài mình về phía trước, giẫm lên tảng đá lớn rồi nhảy lên.

Ba người còn lại thấy vậy cũng không chút do dự, đứng dậy nhanh chóng nhảy lên đỉnh đồi, cỏ ở trên này đã mọc ngang đầu gối.

“Trời ạ! Chuyện quái gì thế này?”, Trương Phong ở đằng sau kêu lên.

Mạc Phong quay đầu lại nhìn: “Sao vậy?”

“Từ sau khi vào ngọn núi này, la bàn của tôi cứ quay liên tục, không thể tìm thấy phương hướng đâu cả!

Thực sự kỳ lạ ấy, có khả năng là ở bên dưới có một từ trường rất mạnh làm nhiễu la bàn, khiến nó không thể sử dụng bình thường được!”

“…”

Xung quanh rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức lên một cảm giác hoảng sợ, ngay cả một con chim cũng không thấy.

“Để ý xung quanh, tôi cảm thấy có gì đó bất thường! Đây hẳn là con đường để vào thôn Tiêu Trại. Muốn vào sâu Nam Khương e là buộc phải đi qua nơi này! Vì đây là cửa vào của mười tám trại Nam Khương, chắc chắn là khó nhằn đây!”, Mạc Phong ngoái đầu nhìn bọn họ trầm giọng nói, sau đó anh cũng cầm kiếm Tàn Uyên trong tay, nhưng lại không mở ra phong ấn.

Bọn họ đi qua bụi cây rậm rạp, lại đến một nghĩa trang, càng đi lên đỉnh núi, càng khiến người ta cảm thấy thiếu khí.

Trương Phong nhìn xung quanh: “Trời có sương mù, rất không bình thường!”

“Nếu là bình thường, nơi này có lẽ đã được khai phá từ lâu rồi!”, Mạc Phong cũng nhìn quanh một vòng, trầm giọng nói: “Mọi người cẩn thận một chút, e là quanh đây còn có những thứ khác đang nhìn chằm chằm chúng ta, đừng để lạc nhau!”

Càng leo lên núi càng khó nhấc chân, nặng như chì vậy.

Con đường dưới chân cũng ngày càng khó đi, rừng cây rậm rạp, thậm chí còn có sương mù, lúc này đang là ban ngày ban mặt, thậm chí bên ngoài còn có nắng to nhưng không thể nào chiếu đến nơi này.

Rào rạc!

Một thứ gì đó màu đen lao từ trên cây xuống với tốc độ nhanh, Mạc Phong lập tức nghiêng người, một tay túm lấy vị trí cổ họng của thứ đó.

Là một con rắn lục dài hai mét, anh lập tức ném nó ra xa, đồng thời phi con dao bướm trong tay.

Vù!

Con dao xẹt qua khiến con rắn mặt đất đứt ra làm hai đoạn nhưng đầu rắn vẫn tiếp tục di chuyển. Vốn dĩ loài vật máu lạnh này có cung phản xạ tương đối ngắn, nếu ban nãy không ném mà vung dao chém luôn thì có thể rắn cũng sẽ bị xẻ đôi, nhưng cái giá phải trả là bị đầu của nó cắn vào người mình.

Chuyện ban nãy chỉ xảy ra trong tích tắc, nếu anh không biết thì có khi đã bị rắn cắn rồi.

“Thiếu chủ, cậu không sao chứ?”, Triệu Vô Cực bước nhanh về phía trước, kinh ngạc hét lên với anh.

Mạc Phong phất tay: “Không sao cả, mọi người để ý phía trên đỉnh đầu tí nhé, đừng để bị cái gì đó cắn!

Tôi cứ cảm thấy sinh vật bên trong cánh rừng này hơi không bình thường!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.