Chương 886
“Năm đó em còn nhỏ như vậy mà đã biết thế nào là con dâu nuôi từ bé rồi hả?”, Mạc Phong cười khúc khích.
Nhược Hi cùng lắm chỉ lớn hơn anh khoảng một hai tuổi, cô nhóc ở độ tuổi đó biết ai đối xử tốt với mình liền đi theo người đó, không hề có chút khái niệm nào về con dâu nuôi từ bé.
Rõ ràng cô ấy đã đánh đến nỗi đám côn đồ ở trường học phải quỳ xuống xin tha, chứng tỏ chắc cô ấy chắc chắn biết võ công, bảy tám tuổi mà đã lợi hại như vậy đủ để chứng minh thiên phú của Nhược Hi hơn hẳn Mạc Phong.
“Bởi vì… Em nợ gia đình anh…”
Hai người nhìn nhau nhưng không nói tiếng nào, sợ nhất là bầu không khí đột nhiên trở nên im lặng. Mạc Phong và cô ấy ngồi trên sườn núi phía sau, nằm trên mặt đất ngắm sao trời.
Nhược Hi cũng không càu nhàu đòi bỏ đi mà nằm yên lặng bên cạnh anh, cùng anh ngắm sao.
Cứ thế im hơi lặng tiếng một lúc lâu, Mạc Phong cũng khẽ thở dài, rốt cuộc cả đời này anh đã phụ lòng bao nhiêu người phụ nữ không biết nữa.
Cho đến tận đêm khuya, hai người mới rời khỏi núi và đi xuống.
… Sáng sớm hôm sau.
Mới năm giờ sáng, Mạc Phong đã thức dậy thu dọn đồ đạc để lên đường, Trương Phong nói lúc này là thời điểm tốt nhất để khởi hành.
Đêm qua anh không ngủ được mấy, trằn trọc trở mình trên giường đến thời gian là thức dậy luôn.
Không hiểu sao mí mắt Mạc Phong cứ giật liên hồi.
Khi đến sân bay Giang Hải, Trương Phong và Triệu Vô Cực đã có mặt.
Dù sao thì Giang Hải cũng cách Nam Khương tương đối, tuy rằng không thể đi thẳng vào trong Nam Khương, nhưng ít nhất có thể đáp cánh một thành phố cách đó không xa.
“Anh Mạc! Mau lên, mọi người đang đợi anh đấy!”, Trương Phong gọi anh.
Anh cũng đáp lại: “Tới đây! Mang theo đủ đồ rồi chứ?”
“Yên tâm đi! Nước mắt bò, bùa, lá liễu, chu sa, đường đánh dấu, máu chó đen, gạo nếp, mọi thứ đã chuẩn bị xong!”
Mạc Phong đánh vào đầu hắn: “Tôi hỏi cậu mấy thứ đó à? Đã mang theo đồ ăn chưa, lương khô, thịt bò khô, và cả thức ăn sinh tồn khi ở trong rừng nữa!”
“…”
Cái tên này bắt ma đến nghiện rồi, toàn nhớ mấy thứ đồ nghề.
Đúng lúc này, Triệu Vô Cực đi tới, vỗ ba lô của mình: “Thiếu chủ cứ yên tâm, tôi chuẩn bị xong xuôi rồi!”
“Túi của tôi cũng thế, toàn là đồ ăn! Còn có cả bom khói, lựu đạn và pháo sáng”, Sở Nam Thiên cũng vỗ ba lô cười khúc khích.
Mạc Phong cũng đặt ba lô xuống, bên trong đựng đầy thức ăn: “Chỉ có mỗi túi của cậu toàn là bùa chú, đường đánh dấu… Ai không biết còn tưởng cậu sắp xuống mồ ấy chứ!”
“…”
Tuy nhiên ba lô ba người họ chất đầy đồ ăn cũng đủ dùng rồi, còn thiếu cái gì thì đến Khương Nam chuẩn bị cũng không muộn.
“Được rồi, chúng ta đi thôi!”, Mạc Phong nói rồi chuẩn bị bước vào sân bay.
Trương Phong khẽ kéo tay áo anh nói nhỏ: “Anh Mạc… anh nhìn chỗ kia kìa!”
Anh nhìn theo hướng hắn chỉ thì thấy Nhược Hi đang đứng dưới một gốc cây cách đó không xa, cô ấy giơ tay phải vẫy chào mọi người.
Mạc Phong do dự rồi đi dưới gốc cây.
“Còn sớm như vậy mà em tới đây làm gì?”
Bây giờ còn chưa đến sáu giờ sáng, để có thể đứng ở đây lúc này, ít nhất Nhược Hi cũng phải dậy từ năm giờ, có lẽ đêm qua Nhược Hi cũng không ngủ.
Đối với việc cô ấy biết rõ tung tích của mình như vậy, anh không có gì ngạc nhiên vì ngay cả Môn chủ Ngũ Môn cũng phải gọi cô ấy một tiếng Âm Hậu, đủ để chứng minh năng lực của cô ấy xuất sắc đến mức nào.
Những người có thể làm Môn chủ ít nhất cũng đã được thông qua tuyển chọn cẩn thận, hơn nữa Âm Hậu còn xuất sắc hơn thế nữa. Nhưng Mạc Phong vẫn không hiểu tại sao hơn hai mươi năm trước mẹ anh lại có thể dựng nên một đội quân hoành tráng như vậy, Nhược Hi khi ấy mới chỉ có vài tuổi.
Trong số Môn chủ Ngũ Môn, trông Môn chủ của Thương Tử Môn – Mộc Linh Lung mới chỉ khoảng hai mươi tuổi, chứng tỏ năm đó cô cũng chỉ có vài tuổi, lẽ nào chức Môn chủ này sau một vài năm lại được chọn lại?