Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 880




Chương 880

Lúc này trong một sạp bán thịt nướng trên đường phố Giang Hải.

Một người đàn ông cao lớn vạm vỡ đeo một chiếc tạp dề đang đứng bên quầy nướng thịt.

“Ông Năm! Cho thêm một trăm xiên thịt, một nửa ướp tỏi, một nửa ướp ớt!”, một vị khách ngồi gần đó vẫy vẫy tay mỉm cười nói.

Sạp thịt này không lớn nhưng mỗi ngày đều rất đông khách, thậm chí phải xếp hàng chờ rất lâu mới được ăn.

Trong cả một hàng dài những quán thịt nướng ven đường, chỉ có duy nhất quán này rất đắt hàng. Hơn nữa, mấy tay lưu manh bảo kê đều không dám dây vào.

Nghe nói trước đây ở đây phải nộp phí bảo kê, nhưng mười mấy tên côn đồ tới đây đều bị đánh đến gãy xương nằm viện. Từ đó về sau đám người kia không bao giờ dám tới thu phí bảo kê nữa, thậm chí mỗi lần đi qua đây còn phải đi đường vòng.

Rất nhiều nơi khách đang ngồi ăn thì có côn đồ tới làm loạn đòi thu phí bảo kê, nhưng sạp thịt nướng này thì khác, khách khứa ngồi ăn vô cùng yên tâm.

Đúng lúc này, người đàn ông cao to lực lưỡng kia đang nướng thịt thì nghe thấy tiếng sáo. Mặc dù âm thanh rất nhỏ nhưng thứ âm thanh thoát tục này vẫn có thể nghe thấy rõ.

Người đàn ông lực lưỡng kia cởi tạp dề ném sang một bên, thịt đang nướng dở cũng bỏ lại, lao rất nhanh ra bên ngoài.

“Hả? Ông chủ đi đâu vậy?”

Khách khứa ở đằng sau kinh ngạc gọi với theo.

“Mọi người muốn ăn gì thì tự nướng đi, hôm nay miễn phí!”, người đàn ông kia chỉ đáp gọn một câu.

… …

Ở phía Đông Giang Hải có một tiệm sushi.

Người đàn ông đang đứng làm sushi, trong đôi mắt như chất chứa một nỗi u buồn. Người đó mặc dù đã ngoài năm mươi, nhưng có một bộ râu quai nón trông rất đàn ông.

Có rất nhiều khách hàng nữ yêu thích người này, nhưng ông ta không mảy may để ý. Nhưng càng hờ hững như vậy thì lại càng có nhiều người thích.

Ding doong!

Một người phụ nữ ăn vận diêm dúa lòe loẹt từ ngoài cửa đi vào gọi món: “Cho một phần cơm rang cá chình, không cho cơm không cho cá!”

“Thế thì cô muốn cái gì?”, người đàn ông kia bỏ quyển sổ trong tay xuống trầm giọng hỏi.

Người phụ nữ kia một chân quỳ lên ghế, một tay kéo cổ áo người đàn ông kia cười đáp: “Muốn anh đấy!

Có bán không?”

Đôi môi đỏ mọng nóng bỏng, thân hình bốc bốc lửa, cơ thể nhấp nhô đúng chỗ kia không phải là vũ khí chết người để quyến rũ đàn ông sao?

Nhưng đúng lúc đó, từ bên ngoài vọng vào tiếng sáo nho nhỏ. Mặc dù âm thanh rất nhỏ nhưng vẫn tách biệt với những tạp âm ồn ã bên ngoài.

“Xin lỗi, tôi còn có việc!”

Người đàn ông đẩy mạnh cô gái kia ra, sau đó chạy thật nhanh ra khỏi cửa hàng.

Cô gái kia đứng nhìn theo bóng lưng người đó, giậm giậm chân giận dữ nói: “Quay lại đây! Quay lại đây cho tôi!”

“Thú vị! Giai điệu này thực sự rất thú vị, cho dù không cần dùng nhạc cụ để diễn tấu thì vẫn có thể cảm nhận được sự mạnh mẽ, ngang ngược ở bên trong!”, Mạc Phong gấp quyển sổ lại khẽ mỉm cười.

Xem ra mẹ anh thực sự đã để lại cho anh một món bảo bối!

Lúc Mạc Phong còn đang nhìn cuốn “Ngũ Âm Lục Luật” cười ngốc nghếch thì đột nhiên ngửi thấy mùi khét.

“Đồ ăn của tôi!”, Mạc Phong kinh hãi hô lên.

Lúc này tại nhà họ Mộ Dung tại Giang Hải.

Trong văn phòng tổng giám đốc của tập đoàn Mộ Thị.

“Nhìn đi, giờ cục diện đã rất rõ ràng rồi, tập đoàn Mỹ Khải Á tuyên bố phá sản, Mục Thu Nghi lần này phải kiếm được mấy chục tỷ! Đúng là ngưỡng mộ!”, Mộ Dung Vân Long xoay chiếc laptop trên bàn sang một bên rồi khẽ thở dài cảm thán.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.