Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 878




Chương 878

Lúc này trong phòng họp đang náo loạn cả lên, vẫn còn rất nhiều ý kiến trái chiều. Mạc Phong lại đi ra ngoài, đứng bên cạnh bậu cửa sổ rút ra một điếu thuốc, nhưng không hiểu sao chiếc bật lửa mãi không bật được.

“Như ma làm!”, anh khẽ thở dài: “Dạo này làm việc gì cũng không thuận lợi!”

Nếu nói Mạc Phong không hề cảm thấy áp lực thì là nói dối, nhưng anh vẫn phải tỏ ra như đây chỉ là chuyện nhỏ trước mặt Mục Thu Nghi.

Cách!

Bỗng nhiên một tiếng bật bật lửa vang lên, hơn nữa là loại bật lửa kim loại tránh gió.

“Dùng cái của tôi đi!”

Mạc Phong quay đầu lại nhìn thì đã thấy giám đốc Kim ở sau lưng anh từ bao giờ.

Mạc Phong cười ngượng ngùng rồi chẳng khách sáo đáp: “Cảm ơn nhé!”

“Không cần khách sáo! Tôi có thể nhận ra cậu rất dũng cảm, cũng rất có tầm nhìn. Cho nên lần này dù có thua thì tôi vẫn đánh giá cậu rất cao!”, giám đốc Kim hai tay khoanh trước ngực mỉm cười nói.

Mạc Phong hít sâu một hơi rồi gạt gạt tàn thuốc mỉm cười đáp: “Thua? Trong từ điển của tôi không có từ này!”

“Ồ? Tự tin vậy sao? Vậy thì tôi sẽ dõi mắt trông chờ!”

Nói rồi giám đốc Kim lại quay lưng đi vào phòng họp.

Mạc Phong rút điện thoại ra gọi cho một người mà anh không muốn làm phiền nhất.

“Minh Vương, lâu lắm không gặp, dạo này vẫn ổn chứ?”, trong điện thoại vọng ra giọng nói khàn khàn.

Mạc Phong hơi cau mày lại trầm giọng đáp: “Giúp tôi làm một việc!”

… …

Chiều muộn.

Mọi người vẫn ngồi trong phòng họp xem số liệu, thậm chí còn ăn cơm luôn trong đó, không ai muốn bỏ lỡ một giây phút nào.

“Tiêu rồi! Ba chục tỷ vừa ném vào trong nháy mắt đã sắp hóa thành bong bóng xà phòng rồi!”, một người đàn ông trung niên thở dài nói.

Lần này không những thua mà còn thua tan tác, tán gia bại sản theo đúng nghĩa đen. Thậm chí còn rước thêm một đống nợ vào người.

Mục Thu Nghi đang nợ bên ngoài ít phải hơn năm tỷ, nếu tập đoàn phá sản thì cô trả kiểu gì đây?

Mạc Phong tay vắt lên trán, chân vắt chữ ngũ. Nhìn anh không có vẻ gì là hoảng hốt, thậm chí còn đang ngân nga hát một bài hát.

“Vợ à, tối nay chúng ta ăn bào ngư được không, anh sẽ làm món bào ngư om cho em!”, Mạc Phong nhíu nhíu mày cười gian.

Người không biết còn tưởng Mạc Phong vừa làm chuyện gì khuất tất, Mục Thu Nghi cũng cau chặt mày lại, đã là lúc nào rồi mà Mạc Phong còn nghĩ đến ăn.

“Không muốn ăn!”

Giờ Mục Thu Nghi cũng cảm thấy nghi ngờ liệu có phải Mạc Phong cố tình làm như vậy để giật dây tập đoàn của cô gây thêm mâu thuẫn với tập đoàn Mỹ Khải Á? Nhưng rất nhanh suy nghĩ này đã bị dập tắt, anh làm vậy thì được gì cơ chứ?

Thời gian gần đây Mạc Phong vì việc của cô mà bận đến đầu tắt mặt tối. Hơn nữa cô và anh đã quen nhau lâu như vậy, cô biết Mạc Phong thực sự không có hứng thú với tiền tài. Ngoài việc thỉnh thoảng dùng tiền để khoe mẽ ra thì trong mắt anh tiền hầu như chẳng có ý nghĩa gì.

“Thú vị! Giai điệu này thực sự rất thú vị, cho dù không cần dùng nhạc cụ để diễn tấu thì vẫn có thể cảm nhận được sự mạnh mẽ, ngang ngược ở bên trong!”, Mạc Phong gấp quyển sổ lại khẽ mỉm cười.

Xem ra mẹ anh thực sự đã để lại cho anh một món bảo bối!

Lúc Mạc Phong còn đang nhìn cuốn “Ngũ Âm Lục Luật” cười ngốc nghếch thì đột nhiên ngửi thấy mùi khét.

“Đồ ăn của tôi!”, Mạc Phong kinh hãi hô lên.

Lúc này tại nhà họ Mộ Dung tại Giang Hải.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.