Chương 864
Anh không khỏi thở dài đáp: “Ngày kia anh phải đi Nam Khương một chuyến, nghe nói ở đó có dấu vết của linh chi Lửa, em ở nhà phải tích cực dưỡng bệnh. Anh tìm được một ít linh chi Lửa là có thể chữa khỏi cho em rồi!”
“Đều tại em không tốt… vì em mà anh phải chạy đôn chạy đáo… Em xin lỗi… hay là anh từ bỏ đi. Bệnh này của em… thực sự không chữa được đâu…”, vài giọt nước mắt chảy xuống từ đôi mắt trong như hồ thu của Diệp Đông Thanh.
Vẻ đáng thương của cô khiến Mạc Phong không kìm lòng được, ôm cô vào trong lòng. Miếng sầu riêng Diệp Đông Thanh đang cầm trong tay cũng rơi xuống đất.
“Đừng từ bỏ, chỉ cần em không từ bỏ chính mình thì vẫn còn hy vọng. Chỉ cần trên đời này có loại thuốc chữa được bệnh cho em thì anh tuyệt đối sẽ không từ bỏ! Sau khi em khỏi bệnh, việc đầu tiên em muốn làm là gì?”, Mạc Phong ôm chặt Diệp Đông Thanh vào lòng, khẽ vuốt ve mái tóc cô.
Nước mắt Diệp Đông Thanh làm ướt áo Mạc Phong, cô nghẹn ngào đáp: “Thực sự bệnh của em không chữa được đâu…”
“Nếu chữa được thì sao?”
“Nếu như? Nếu như chữa được, em… em muốn sinh cho anh một cô con gái…”
“… …”
Nói xong lời này, mặt Diệp Đông Thanh đỏ tía tai.
Khóe miệng Mạc Phong cũng giật giật, không ngờ việc đầu tiên cô muốn làm lại là việc này.
Có điều anh tin, Diệp Đông Thanh không phải vì ham thích cảm giác đó mà là thực lòng muốn báo đáp anh.
Có một câu cổ ngữ rất thú vị, đó là: nếu một người phụ nữ yêu một người đàn ông, cô ấy sẽ sinh cho anh ta một đứa con gái, hai mươi năm sau chỉ cần chờ hưởng phúc. Còn nếu một người phụ nữ hận một người đàn ông, cô ấy sẽ sinh cho anh ta con trai, thậm chí là mấy đứa con trai, hai mươi năm sau bọn chúng sẽ tới đòi nhà đòi xe, lại còn quát nạt lại bố mình.
Có điều nói thật lòng, Mạc Phong thực sự muốn có mấy cô con gái, cô nào cô nấy xinh đẹp như mẹ. Vậy thì hai chục năm sau, một đám thanh niên hoi muốn cưa con gái anh thì sẽ phải tìm trăm phương ngàn kế nịnh nọt anh cho xem.
Mạc Phong nghĩ mãi nghĩ mãi rồi bật cười ngốc nghếch. Thấy Mạc Phong như vậy, Diệp Đông Thanh cũng không khỏi phì cười: “Em có thể hỏi anh một câu được không? Câu này em muốn hỏi từ lâu rồi”.
“Em nói đi”.
“Anh không được lừa em, dù câu trả lời của anh không phải đáp án mà em mong muốn!”
Diệp Đông Thanh nhìn anh bằng ánh mắt si tình, hỏi: “Anh đối xử tốt với em như vậy rốt cuộc là do thực lòng thích em hay là do hôm đó trong nhà tắm, chúng ta vô tình phát sinh… nên anh cảm thấy có lỗi với em, mới đối xử tốt với em như vậy?”
“… …”
Mạc Phong đột nhiên cảm giác như hóa đá.
Câu hỏi này cũng lắt léo chẳng kém câu hỏi truyền thống của chị em phụ nữ: em và mẹ anh rơi xuống nước thì anh sẽ cứu ai?
“Ừm… có lẽ ban đầu anh cảm thấy áy náy nên muốn bù đắp cho em. Nhưng hiện giờ thì khác, anh thích sự trong sáng của em, anh muốn cứu em! Bất kể có phải trả giá đắt thế nào, anh cũng nhất định sẽ cứu em! Đến lúc đó chúng ta có thể đào sâu nghiên cứu kế hoạch nặn em bé rồi!”
Diệp Đông Thanh khẽ đấm anh: “Đáng ghét, người ta xấu hổ mà!”
“Thôi được, vậy coi như anh mặt dày nhé!”, Mạc Phong cười xấu xa.
Anh hôn nhanh một cái lên má cô, sau đó chuồn ra ngoài, để lại Diệp Đông Thanh một mình ở trong.
Mạc Phong vừa mới hôn một cái mà cô đã đỏ mặt tới tận mang tai, thậm chí tim còn đập mãnh liệt, cảm giác như máu trong người sôi lên sùng sục, không còn lạnh như trước nữa.
“Thực ra thứ cứu sống em không phải là thuốc, mà chính là anh…”, đôi mắt cô nhòe đi, những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống lòng bàn tay.
Nếu không phải bị bệnh bẩm sinh thì cô cũng sẽ theo đuổi người đàn ông mình thích như những cô gái khác, dù không có được anh trọn vẹn thì cũng sẽ phát huy được giá trị của mình bên cạnh anh.
Chứ không phải cứ ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, cân nặng sụt giảm, sống mà như zombie, không có chút sinh khí nào như thế này.
Con gái nhà người ta mười tám tuổi, đi khắp nơi vui đùa nhảy múa, chỉ có cô là bị bệnh phải nằm ở nhà.
Sau khi ăn tối xong, Mạc Phong luyện võ trong sân. Anh rất muốn tìm lại được nguồn sức mạnh ở vị trí đan điền như lần trước.