Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 863




 

Chương 863

An Nhiên thấy cảnh này thì phì cười: “Ha ha ha ha, chị Thi Vũ tóc chị trông buồn cười lắm!”

Tống Thi Vũ ngẩng đầu lên nhìn An Nhiên thì cũng phì cười thành tiếng đáp: “Không phải em cũng vậy sao? Đã ngắt dòng điện rồi mà vẫn còn giật mạnh như vậy!”

Mạc Phong sửa lại tóc tai rồi cười khổ nói: “Được rồi, nhìn tóc tai hai người bây giờ ai không biết còn tưởng hai người vừa đi đào than ở Sơn Tây về đấy!”

“Có ai ngửi thấy mùi gì không? Mùi gì như mùi chuột chết vậy? Thối quá!”, Tống Thi Vũ bịt mũi kinh hoàng hô lên.

Mạc Phong cũng đã ngửi thấy mùi hôi kia, anh lập tức quay đầu lại nhìn. Mùi đó bốc ra từ chiếc lò vi sóng vừa cháy đen sì. Bên trong lò đen thui không nhìn ra bên trong có cái gì.

“Mẹ kiếp! Đừng bảo cô ấy dùng lò nướng chuột nhé?!”, Mạc Phong hạn hán lời.

Mạc Phong cầm con dao bướm trong tay.

Xẹt!

Ánh sáng của con dao lóe lên, trong nháy mắt đã làm cho chiếc lò vi sóng kia vỡ làm đôi.

Mùi hôi thối kia cũng bốc lên ngày càng nồng nặc.

“Ọe!”

Mọi người thi nhau chạy vào nhà vệ sinh.

“Thứ quái quỷ gì vậy?!”, Mạc Phong bụm chặt miệng cố gắng nín thở rồi gắt lên.

Người ta thường nói phụ nữ một khi có bầu đầu óc sẽ bị ngơ ngơ ngẩn ngẩn đến tận ba năm. Nhưng Mục Thu Nghi cũng đâu có bầu, rốt cuộc cô nghĩ cái gì vậy?

Lúc này Diệp Đông Thanh mới từ bên ngoài bước vào, ngửi thấy mùi kỳ lạ kia thì bật cười nói: “Đây là sầu riêng! Lúc trước em nói với chị Thu Nghi rằng em muốn ăn sầu riêng nướng, nhưng không ngờ chị ấy lại bỏ nó vào trong lò vi sóng… Ồ! Mùi cũng thơm đấy chứ!”

Diệp Đông Thanh ngồi xổm xuống, định đưa tay lấy miếng sầu riêng đã nướng chín trong lò ra. Mạc Phong ở đằng sau vội vã túm chặt tay cô nói: “Em đừng làm loạn, cẩn thận bị giật điện, để anh lấy ra giúp em!”

Mạc Phong gạt mảnh vỡ của chiếc lò vi sóng ra, mặt đầy chê bai thò tay vào cái đống đen thùi lùi kia lấy đồ.

“Em có chắc cái thứ quái quỷ này ăn được không đấy?”, Mạc Phong kinh hãi hỏi.

Diệp Đông thanh gật đầu đáp: “Anh chưa ăn sầu riêng bao giờ ư? Mặc dù mùi hơi thối nhưng ăn thì rất ngon, không tin thì anh thử một miếng đi!”

Diệp Đông Thanh đưa miếng sầu riêng ra trước mặt Mạc Phong, anh suýt nữa nôn hết tất cả đồ ăn mà anh ăn từ hôm qua đến giờ ra.

“Mẹ nó! Ai luộc c*t trong nhà thế? Thối chết mất thôi!”

Nhà hàng xóm từ ngoài cửa sổ nói vọng vào.

Có lẽ trên đời này cũng chỉ có mình Mục Thu Nghi dám nướng sầu riêng để ăn trong nhà bếp. Đừng nói là người bình thường, đến người có thần kinh thép chinh chiến qua nhiều môi trường khắc nghiệt, đến giun cũng dám ăn như Mạc Phong cũng chịu không nổi cái mùi này.

“Không ăn, không ăn! Thối quá, sao có người lại ăn được cái thứ này chứ?”

Nhưng lúc Mạc Phong còn đang lắc đầu chối đây đẩy thì Diệp Đông Thanh đã đút cho anh một miếng.

Mạc Phong không khỏi sững sờ, cái thứ mềm mềm này ở trong miệng vừa thơm vừa mềm lại còn rất ngọt. Hơn nữa anh càng nhai càng thấy vị ngọt bùi.

Mạc Phong không thể tin nổi đây chính là thứ anh vừa lấy ra từ bãi chiến trường đen thui kia.

“Ngon không?”, Diệp Đông Thanh tinh nghịch chớp chớp mắt cười gian.

Mạc Phong gật đầu như bổ củi, không hề che giấu vẻ tán thưởng: “Ngon! Hóa ra sầu riêng còn có thể ăn kiểu này!”

“Đương nhiên rồi, hồi còn ở Bắc Khâu em và chị gái thường ở trong sân nướng sầu riêng lên ăn, ngon ơi là ngon. Sau khi được làm nóng, sầu riêng càng trở nên mềm và ngọt hơn, có lẽ đây chính là hương vị trước đắng sau ngọt mà người ta hay nói. Ban đầu hơi nặng mùi nhưng ăn vào thì rất thơm ngon đúng không?”

“…”

Mạc Phong vừa nhấm nháp vừa hồi tưởng lại vị ngon ngọt ban nãy.

“Có tâm sự sao?”, Diệp Đông Thanh ngồi xổm trên mặt đất hỏi Mạc Phong mặt đang vô cùng phiền muộn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.