Chương 854
Bảy chủ nhân của các tông nhánh cùng nhau xông lên, còn Mạc Phong thì vẫn đứng sừng sững như núi bất động tại chỗ.
“Anh rể! Cẩn thận phía sau!”, Tô Dương lúc này kêu lên.
Bác Hai của cậu ta đang lao về phía Mạc Phong với cây kim đã đâm Tô Nguyệt trước đó.
Mạc Phong từ từ di chuyển, xoạc chân ra thành hình cánh cung!
Lực dồn xuống phần bắp chân, lúc này Mạc Phong trong tư thế như hổ rình mồi.
Nhắm chuẩn thời cơ sẽ vồ trúng con mồi.
Vù–!
Trong sảnh đột nhiên có một cơn gió mạnh, sau đó là vô số vệt sáng.
Những con dao đều mang theo luồng sát khí mạnh mẽ, trong nhà chỉ còn lại hàng trăm vệt sáng, kèm theo âm thanh xé toạc không trung.
Tô Dương mắt không chớp, nhưng vẫn không nhìn rõ vừa rồi chuyện gì đã xảy ra.
Một giây trước Mạc Phong vẫn còn đang bị mọi người bao vây, giây tiếp theo anh đã đứng ở cửa quay lưng về phía họ.
“Chậc! Giả thần giả quỷ, không có chuyện gì xảy ra cả!”, lão đầu trọc nhìn lên người mình, không thấy vết thương nào thì không khỏi hừ lạnh một tiếng.
Mạc Phong đưa tay ra, búng một cái.
Rắc rắc!
Lưỡi dao găm trong tay bọn họ lập tức gãy thành ba đoạn!
Không những thế, nút thắt lưng của mọi người đều bị bung ra, quần đang mặc trên người đều tụt xuống đất, chỉ còn lại độc một chiếc quần lót.
Tô Nguyệt lập tức quay đầu đi khi nhìn thấy cảnh tượng này: “Tên này! Sao vẫn cố chấp không thay đổi thế nhỉ!”
Phải nói là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, đối phó với đám người này, Mạc Phong có trăm cách để quét sạch bọn chúng.
Chỉ trong vài giây ban nãy, nếu anh thật sự muốn giết người, lúc này đám người này đã trở thành xác chết rồi.
“Cho các người lựa chọn, rời khỏi tông Thiên Long hay là tiếp tục chống đối, lựa chọn nằm trong tay các người!”, Mạc Phong quay lưng về phía bọn họ, nói thẳng.
Loảng xoảng ——!
Anh nghe thấy tiếng mọi người phía sau ném dao xuống.
Phịch–!
Mọi người quỳ trên mặt đất.
“Tông chủ, xin nhận của chúng tôi một lạy!”
Tô Nguyệt lúc này cũng vật vã, vừa rồi thuốc an thần tiêm vào người cô ấy, ngay cả một chút sức lực cũng không có.
“Giúp chị với!”, cô ấy kích động nhìn Tô Dương đang ngồi bên cạnh.
Nhìn đám họ hàng chú bác này đều quỳ gối trước Mạc Phong, chứng tỏ trong lòng họ đã bội phục Mạc Phong rồi.
Đao pháp Du Long đã đánh bại bọn họ, trong tay có lệnh bài Thiên Long của ông cụ, anh chính là tông chủ.
Nếu tông Thiên Long nằm trong tay Mạc Phong thì Tô Nguyệt cũng yên tâm, cô ấy tin rằng thực lực của anh chàng này nhất định sẽ đưa môn phái lên đỉnh vinh quang, thay vì suốt ngày hoạt động lén lút, thu phí bảo kê kiếm chút tiền vặt. Đây không phải kế lâu dài.
Nếu muốn lâu dài, phải để Mạc Phong dẫn dắt mọi người đi làm những việc khác. Chẳng hạn như tông Hắc Long, tuy rằng không phải đích thân anh xử lý, nhưng bởi vì ông Tám đã quy thuận anh, nên có thể nói là ở Giang Hải không ai dám chống đối ông ta!
Ngay cả nhà họ Châu, nhà họ Mộ Dung và nhà họ Từ, nếu ba người họ muốn động vào ông Tám, họ còn phải nhìn đến Mạc Phong ở phía sau kìa.
Đây là lý do tại sao trong thời gian ngắn tông Hắc Long lại có thể lớn mạnh như vậy ở Giang Hải. Ngược lại tông Thiên Long không thể làm được như vậy, chính là bởi vì không có hậu thuẫn vững chắc. Tô Thanh Hà tuy rằng có chút thanh thế, nhưng ông cụ tuổi đã cao, mà sau tất cả, có nhiều chỗ ông cụ không có tiếng nói.