Chương 851
Không biết bọn họ đã đánh nhau bao lâu, tóm lại, vài tên trưởng các tông nhánh không chiếm được thế thượng phong, thậm chí còn bị Tô Nguyệt đánh lui về phía sau.
Kỳ thực nguyên nhân rất đơn giản, Tô Nguyệt đang liều mạng, bọn họ dám liều mạng sao?
Trong lòng mọi người đều có mục đích riêng, hiện tại chỉ muốn cùng nhau lật đổ nhả họ Tô, về phần ai có thể làm tông chủ, đảm đương nhiệm vụ quan trọng, còn cần âm thầm đấu sức.
Vì vậy, trong trường hợp này, mỗi người trong số họ đều khôn ngoan để bảo vệ mình, muốn người khác xông lên trước, còn mình ở sau ngư ông đắc lợi.
Nhưng bọn họ không ngờ thực lực của Tô Nguyệt lại vượt xa dự liệu của bọn họ.
Lúc này, người đàn ông trung niên đầu trọc nhìn về phía đám người: “Tôi nói mọi người, mọi người đã thể hiện hết bản lĩnh của mình chưa đấy, nhiều người như vậy mà không thể đánh lại một con nhãi à, có mất mặt không cơ chứ?”
“Ông giỏi thì lên trước đi, sủa lắm thế làm gì!”, một tên vạm vỡ khác khinh thường nói.
Đám người đi vòng quanh Tô Nguyệt, như thể đang muốn tìm hướng xông lên.
Lần này đám người lao về phía cô ấy từ mọi hướng, nhát dao nào cũng là đòn chí mạng, ai nấy đều hướng về phía vị trí hiểm yếu của cô ấy.
Một nhát cứa thẳng vào ngực cô ấy, nếu không phải dựa vào đôi giày cao gót, con dao đã có thể đâm thẳng vào tim cô ấy rồi.
Đột nhiên vào lúc này!
Phía sau, một người đàn ông trung niên mập mạp xông tới, trực tiếp ôm lấy cô ấy, tay phải cầm một cây kim cắm vào vai Tô Nguyệt.
Ngay lập tức, cô ấy chỉ cảm thấy đầu mình choáng váng, mắt hoa đi, tai ù dần.
“Cái này là cái gì!”
Loảng xoảng!
Con dao găm trong tay Tô Nguyệt trực tiếp rơi xuống đất, hai tay ôm đầu kêu gào.
Những người đứng cạnh nhau lần lượt xúm vào.
“Lão Điền, ông vừa làm trò gì đấy?”
“Thuốc an thần đấy! Nhìn cô ta quay cuồng chưa kìa, đáng nhẽ nên dùng từ lâu rồi mới phải”.
“Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu đúng không? Lát sau đừng giết cô ta”.
“…”
Tô Nguyệt lảo đảo đứng dậy, thân thể lắc lư rồi lại ngã xuống.
Một thanh niên âm thầm tiến lên nhìn cô ấy cười khẩy và nói: “Ha ha, bố, mọi người lấy thứ mọi người muốn đi, con muốn cô ta!”
Đám trưởng các tông nhánh cũng cười ầm lên.
“Ha ha, tuổi trẻ đúng là tràn đầy tinh lực nhỉ, không giống như khi về già, chúng ta không có sức để chơi nữa rồi!”
“Tiểu Vũ, cô gái này không phải người mà con có thể khống chế đâu! Nếu con thật sự muốn chơi thì phải cẩn thận. Hiện tại thuốc chưa hết tác dụng, nếu hết thuốc, con không thể đánh lại cô ta được đâu!”
“Không phải trói lại là được rồi sao. Mấy đứa choai choai muốn chơi có thể đi cùng mấy đứa nó. Chúng ta làm việc của mình là được!”
“…”
Thiếu niên kia xoa xoa tay, có chút nóng nảy: “Ha ha, cô Tô, thật ra tôi đã thích cô từ lâu rồi, nhưng cô toàn nhìn tôi bằng ánh mắt khinh thường. Chậc chậc chậc chậc, không phải đêm nay cô sẽ trở thành người phụ nữ của tôi rồi sao!”