Chương 847
Nếu có linh chi Lửa ở Nam Khương, thì anh nhất định phải đến đó một chuyến, ngoài ra, Bạch Doanh vẫn đang gặp rắc rối ở đó, Viên Bá Thiên cũng bị mắc kẹt ở Nam Khương.
Anh đứng dậy và bước ra khỏi cửa.
“Thiếu chủ! Chúng tôi muốn nghỉ phép đi Nam Khương tìm lão Viên, tiện thể xem xem có tìm được linh chi Lửa hay không!”, Triệu Vô Cực vội vàng nhìn bóng lưng của anh nói.
Mạc Phong dừng lại, hơi hơi quay người về phía hắn: “Chuẩn bị chút đi, ngày mốt chúng ta đi Nam Khương!”
Sở Nam Thiên và Triệu Vô Cực nhìn nhau, hai người lập tức đồng thanh: “Vâng!”
Thương Hồng định nói gì đó, nhưng Mạc Phong đã rời khỏi câu lạc bộ.
Tuy rằng tên này đã vào sinh ra tử nhiều lần, nhưng lần này đi Nam Khương, cô ấy vẫn có chút lo lắng.
Một nơi bí ẩn nhất, đáng sợ nhất và vô hình nhất trên thế gian.
Nam Khương từng là di tích của nước Nam Chiếu, nơi đây vốn tách ra từ vùng Trung Nguyên, có nền văn hóa độc lập riêng, tuy có núi sông đẹp đẽ nhưng vùng đất này hàng trăm năm qua vẫn toát ra một bầu không khí huyền bí.
Bí ẩn của họ không kém gì đất nước Raksha cổ đại đã biến mất hồi đó! Bởi vì trong sâu thẳm Nam Khương, những người sống sót của nước Nam Chiếu năm ấy vẫn sống trong vực sâu, dù đã mấy trăm năm trôi qua, cuộc sống của họ vẫn dừng lại ở thời gian năm đó, không có gì thay đổi.
Nó vẫn nắm trong tay những phép thuật bí ẩn mà mọi người bây giờ không thể hiểu được, vì vậy nơi này chắc chắn không dễ đi vào.
Nếu một người phụ nữ bước vào mười tám trại của Miêu Cương, cô ấy sẽ trở thành thú cưng của đàn ông địa phương, hoặc sẽ được dùng để nối dõi tông đường.
Nhưng nếu một người đàn ông đi vào, sẽ chỉ có một kết cục! Chết!
………… Vừa rời khỏi câu lạc bộ, điện thoại di động của Mạc Phong vang lên, lúc đầu anh còn tưởng rằng là Mục Thu Nghi gọi đến để giục anh quay lại cuộc họp, nhưng khi anh cầm lên thì hóa ra là một người đã lâu không liên lạc.
Tô Nguyệt!
“Có chuyện gì vậy?! Cô Tô nhớ tôi đúng không?!”, Mạc Phong cười xấu xa.
Đầu dây bên kia im lặng một hồi lâu mới có giọng nói: “Anh rể, anh ở đâu, anh đến nhà chúng em được không?! Chị sắp không trụ được nữa rồi!”
Người nói không phải ai khác mà chính là em trai của Tô Nguyệt, Tô Dương!
“Sao chú lại cầm điện thoại di động của chị gái?!”, Mạc Phong lúc này cũng cảm thấy có chút không đúng.
Tô Dương thì thào nói: “Anh rể, nhà chúng em xảy ra chuyện, các chú kia đều tới nhà bắt chị gái em phải giao gì mà lệnh bài ra ấy. Em cũng không biết. Trong nhà bắt đầu đánh nhau rồi, chị không cho em gọi cho anh, em đã lấy trộm điện thoại của chị ấy rồi chạy vào nhà vệ sinh gọi!”
Lệnh bài? !
Mạc Phong không nhịn được thì thầm điều gì đó trong miệng, sau đó lấy ra một tấm lệnh bài làm bằng vàng trong túi – Lệnh bài Thiên Long!
“Chú trốn cho kĩ vào, anh đến ngay!”, anh vội vàng hét vào điện thoại.
Sau đó, sau khi cúp máy, anh gọi cho một người khác.
Sau khi tiếng kết nối vang lên vài giây, giọng nói ngáp dài của Đàm Lão Bát phát ra từ đầu dây bên kia, ông ta có vẻ như đang ngủ trưa.
“Alo?! Cậu Mạc, có chuyện gì vậy?!”
Mạc Phong không nói nhiều lời, dứt khoát nói: “Điều người cho tôi!”
“Điều người?! Chuyện gì vậy?! Cậu muốn bao nhiêu?”
“Có bao nhiêu tôi lấy tất!”
Âm thanh mặc quần áo của người từ đầu bên kia của điện thoại truyền đến, mười giây sau, giọng của Đàm Lão Bát lại vang lên: “Cậu Mạc, đến đâu vậy?!”
“Tới nhà họ Tô!”
“Tôi nhớ ra rồi. Ngày hôm qua có một tên tinh trùng xông não ở tông Thiên Long uống quá chén. Hắn nói hôm nay sẽ đến nhà họ Tô gây rối. Bọn họ thật sự đi rồi! Triệu tập các anh em e rằng phải mất một tiếng đồng hồ”.
“Đó là việc của ông!”
“…”
Anh nói xong liền cúp điện thoại, anh tìm Đàm Lão Bát giúp, không phải là không thể tự mình giải quyết, mà là muốn ông ta khống chế đám người của trưởng các tông nhánh.