Chương 843
Những nơi khác đều mưa, chỉ có Nam Khương là không. Dù phía trên có tạo mưa nhân tạo thì cũng phải cân nhắc tới rất nhiều yếu tố, khó khăn lắm mới cho mưa được vài lần, nhưng nước vừa rơi xuống thì đã bị hút cạn, chẳng thấm tháp vào đâu. Mặt đất vẫn khô nứt, cả nước đầu nguồn cũng bắt đầu cạn kiệt.
Nếu tiếp tục như vậy thì người dân Nam Khương sẽ phải di dời đi hết.
Những chuyện này là do thiên nhiên gây ra, không phải do con người. Thế nhưng bọn họ vẫn đổ hết trách nhiệm lên người bà của Bạch Doanh.
Bởi vì bà của Bạch Daonh là người nắm giữ âm luật, thời tiết của Miêu Cương. Và được gọi là người gần với Thần nhất. Trước đây cũng từng xảy ra hạn hán, và có mấy bà lần đã cầu mưa thành công.
Thế nhưng hai năm gần đây dù có cầu mưa thế nào thì đều không có mưa. Dần dần, người dân Nam Khương bắt đầu mất đi sự tín nhiệm với đại tế ti của bọn họ.
“Giờ cô ấy không thể trở thành lô đỉnh được nữa thì tại sao lại trói cô ấy chứ?”, Mạc Phong hỏi với vẻ khó hiểu.
Vưu Giai Hàng ngước lên nhìn mặt trăng và khẽ thở dài: “Mặc dù cơ thể cô ấy không thể dùng làm lô đỉnh nhưng đầu của cô ấy có thể chặt để mang đi làm tế phẩm cho thần linh! Vì vậy…”
Hắn quay người lại, nhìn Mạc Phong với vẻ nghiêm túc: “Cô ấy đã là người của mày, à không của anh thì tôi hi vọng anh có thể có trách nhiệm với cô ấy, đưa cô ấy về!”
“Tại sao bố nuôi anh lại muốn giết cô ấy?”
“Để đoạt quyền một cách hợp pháp. Dọn sạch nhà họ Bạch tại Nam Khương thì chỉ còn lại hội trưởng lão là chướng ngại mà thôi. Hội trưởng lão chỉ là con rối, không có tác dụng gì, là dạng gió chiều nào nghiêng chiều đấy!”
“…”
Như vậy Bạch Doanh chỉ là vật hi sinh cho cuộc đấu tranh giành quyền lợi mà thôi.
Mạc Phong chau chặt mày chìm vào im lặng. Nhưng khi anh ngẩng đầu lên nhìn thì Vưu Giai Hàng đã nhảy xuống.
“Nếu anh định đi thì hãy hành động trong bảy ngày thôi, nếu không, Bạch Doanh sẽ bị giết chết để làm tế phẩm cho thần linh. Đây là bản đồ Nam Khương, không có tấm bản đồ này thì người bình thường không thể nào xâm nhập được vào nội bộ!”
Trong nháy mắt, một tấm bản đồ rơi xuống.
Và Vưu Giai Hàng cũng biến mất ngay lập tức. Mạc Phong nhận lấy tấm bản đồ, có quá nhiều đường đi chằng chịt, anh không thể nào nhìn ra được gì.
“Bản đồ này xem như thế nào? Lối vào chính ở đâu?”
Mạc Phong đứng tại chỗ lầm bầm.
Thậm chí anh vẫn giữ cảnh giác với Vưu Giai Hàng. Nam Khương không phải là nơi ai cũng có thể tới.
Nếu đơn thương độc mã xâm nhập thì sẽ không thể biết mình sẽ gặp rắc rối gì.
Nhưng anh lại có video Bạch Doanh bị đánh nên không thể nào có chuyện Bạch Doanh lừa anh vào bẫy được.
Mặc dù Mạc Phong cảm thấy hết sức nghi ngờ nhưng anh vẫn cuốn tấm bản đồ lại, cất đi, định bụng về nhà sẽ nghiên cứu kỹ. Và chắc là anh phải tới Nam Khương một chuyến thật.
… Ngày hôm sau, Mạc Phong ngồi lỳ trong phòng bảo vệ nghiên cứu tấm bản đồ.
“Anh Mạc, làm vài ván phỏm đi?”, Vương Bưu ngồi bên cạnh cười đểu.
Mạc Phong ngồi xuống ghế sô pha, hai chân gác lên bàn trà và xua tay, khẽ cười: “Thôi khỏi, lát nữa thắng lại phải trả tiền cho các chú, chán chết!”
“Lần này không cần đâu ạ!”
“Thật á? Thua đừng khóc nhá!”
“Đảm bảo sẽ không ạ!”
Vương Bưu nhướn mày cười đểu, trông có vẻ tự tin lắm.
Mạc Phong đặt bản đồ lên bàn, đứng dậy mỉm cười: “Được, hôm nay sẽ cho mấy chú nếm mùi!”
“Đội trưởng, em có thể xem bản đồ của anh không?”, Giang Tiểu Hải ngồi trước máy tính khẽ hỏi.
Anh phất tay: “Chú xem đi, đừng làm hỏng là được!”
Đây là bản đồ, nhưng vẽ loạn quá, không hiểu ra được gì cả. Đến ngay cả lối vào Nam Khương cũng không có.
Muốn đi Nam Khương phải tìm được phương hướng chứ không thể thích xông vào đâu thì xông được.
Trước mắt Miêu Cương chỉ có một khoảnh diện tích như trong hình, hơn nữa xung quanh đề là những khu vực được đồng hóa bởi văn hóa Hoa Hạ nên đi tới những khu vực bên ngoài cũng như không. Có khi người ta ở đó còn nói tiếng phổ thông lưu loát hơn cả bạn.