Chương 833
Mua luôn căn nhà sao? Mua nhà mà chẳng khác gì mua rau, anh còn chẳng thèm hỏi giá, mẹ chứ cô ta gặp phải loại nhà giàu mới nổi à?
“Thưa anh, khu vực này của chúng tôi rất tốt, anh đúng là có tầm nhìn xa ạ. Căn nhà này hiện đang được giảm giá, toàn bộ chi phí chỉ còn hơn sáu triệu tệ!”, Mã Hải Doanh cố gắng kìm nén sự kích động trong lòng, vội vàng nói.
Hơn sáu triệu tệ thì tiền hoa hồng đã được hơn một trăm nghìn tệ. Nếu ngày nào cũng gặp được khách sộp thế này, thì một năm cô ta cũng có thể chỉ dựa vào việc bán nhà cũng kiếm được hàng chục triệu tệ!
“Hơn sáu triệu tệ sao? Đắt thế á? Nhưng diện tích ngôi nhà này chỉ hơn một trăm mét vuông mà!”, Tống Giai Âm kinh ngạc thốt lên.
Cô ấy chưa từng mua nhà ở Giang hải nên đương nhiên cũng không biết giá nhà đắt như thế nào, dù sao cô ấy thật sự không ngờ căn nhà view sông này lại có giá những sáu triệu tệ.
Nhiều nhà một năm còn không kiếm nổi sáu mươi nghìn tệ ấy chứ!
Mạc Phong xua tay cười đầy dịu dàng: “Cứ mua căn nhà này đi, cũng gần công ty, biết đâu sau này anh đi tìm em cũng tiện!”
“Đắt quá anh ạ, thực ra em sống ở ngoại ô cũng tốt mà…”, Tống Giai Âm tiếp tục thuyết phục.
Đều là những đứa trẻ lớn lên trong hoàn cảnh nghèo khó, đương nhiên cô ấy biết kiếm tiền vất vả thế nào, hơn nữa cô ấy và Mạc Phong chỉ là bạn bè, cho dù thời gian này cô ấy thu lợi nhuận cho công ty cũng là vì hoàn thành chức trách của mình.
Vì vậy cô ấy không muốn Mạc Phong bỏ ra hơn sáu triệu tệ để mua nhà cho cô ấy!
Bằng không, sau này kiểu gì cũng có người nói rằng cô ấy tham tiền của anh!
Mã Hải Doanh cung kính cúi đầu, khuôn mặt tràn đầy vẻ rạng rỡ như hoa nở, nếu ngày nào cũng được như thế này thì chẳng phải mỗi ngày mở mắt là một ngày tươi đẹp sao?
Chỉ trong vòng vài phút, cô ta đã kiếm được khoản tiền hoa hồng hơn hai trăm nghìn tệ.
“Thưa anh, anh muốn dùng tiền mặt hay cà thẻ tín dụng ạ?”
Mạc Phong không khỏi bật cười: “Cô có thể cầm theo hơn sáu triệu tệ tiền mặt sao? Quẹt thẻ đi!”
“Mời anh đi lối này ạ!”
Khi đến quầy lễ tân, Mạc Phong sờ túi, khóe miệng khẽ giật: “Chết rồi! Để quên ví tiền ở túi quần cũ rồi!”
Nghe thấy lời này, Mã Hải Doanh lập tức lật mặt, sầm mặt xuống: “Tức là anh không có tiền ạ?”
“Tôi không mang theo ví”, anh vò đầu cười bất lực.
Thực ra anh không mang ví thật ra, nếu muốn nói dối cũng không phải khoa trương đến mức vào đây mua nhà.
Không phải anh giả vờ mà là anh quên thật!
Nhưng Mã Hải Doanh không nghĩ vậy.
“Hừ! Quên ví là giả, còn đến để lừa cô gái nhỏ này là thật chứ gì? Không có tiền thì không có tiền thôi, ra vẻ ta đây cái quái gì không biết, tôi thấy anh chả giống người có tiền gì cả, chỉ là anh thích khoe khoang trước mặt cô gái nhỏ này đúng không? Chiếc Ferrari ngoài cửa cũng là anh đi thuê nhỉ?”, giọng điệu của Mã Hải Doanh lúc này trở nên không mấy thân thiện.
Cô ta tiếp hàng trăm khách hàng mỗi ngày, toàn là những người giàu có ở khắp mọi nơi, ở một thành phố quốc tế lớn như Giang Hải đương nhiên có vô số tỷ phú.
Nhưng Mạc Phong lại khiến cô ta có cảm giác như anh là loại nhà giàu mới nổi. Kiểu gì mà chẳng có một số người thích khoe rằng họ giàu thế nào, nên mới thuê một chiếc Ferrari hoặc một chiếc xe hơi sang trọng khác để đưa cô gái đi mua nhà, nhưng sau đấy lại viện cớ để quên thẻ ngân hàng này nọ, tóm lại là không mua cho con gái nhà người ta.
Tìm đủ mọi lý do để rời đi, rồi dỗ dành cô gái đó rằng mấy ngày nữa sẽ mua, sau khi về nhà thì ỡm ờ qua đêm rồi bẵng mấy hôm là biến mất không tăm tích.
Hiển nhiên là Mã Hải Doanh đã coi Mạc Phong là loại lừa dối các cô gái nhỏ.
“Tôi quên mang ví thật, hay là tôi gọi điện cho người cầm tiền tới nhé!”, Mạc Phong vội vàng giải thích.
Nhưng nhân viên bán hàng lại cười khinh: “Thì gọi đi! Nếu như hôm nay anh không gọi điện cho người tới, thì tôi đây khinh anh! Muốn lừa các cô gái nhỏ tuổi thì được thôi, chứ muốn lừa tôi thì còn non lắm!”
Ngay khi Mạc Phong lấy điện thoại di động ra bảo Thương Hồng gửi ít tiền, sau lưng liền vang lên tiếng bước chân.
“Quẹt thẻ của tôi đi!”
Âm thanh này tựa như tiếng chim hót, vô cùng thánh thót dễ nghe.