Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 832




Chương 832

Khỏi cần phải nói, những người đó chắc chắn đang nghe trộm, thấy cửa mở một cái là đám người lại quay về vị trí với tốc độ bàn thờ.

Tuy nhiên, Mạc Phong cũng không truy cứu chuyện này, anh nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Tống Giai Âm và bước vào thang máy.

Các nhân viên ở sảnh phía sau chỉ biết ngẩn ngơ nhìn hai người biến mất khỏi tầm mắt.

“Trời ạ! Quá bá đạo! Đây mới là tổng tài bá đạo này!”

“Năm mươi nghìn tệ một tháng, hơn nữa còn là bị ép chuyển vào thẻ ngân hàng, cô Tống nghĩ gì không biết nữa?”

“Có một người bạn trai như vậy còn cần quan tâm tới tiền lương sao? Tôi mà có bạn trai như thế á thì không cần tiền lương hàng tháng cũng được. Nhìn chiếc Ferrari đỗ dưới lầu đi, phiên bản giới hạn hai mươi triệu tệ một chiếc đấy!”

“Này, anh ấy ăn mặc giản dị như thế nên lần trước tôi còn tưởng rằng đó là một người họ hàng nghèo khó của giám đốc chúng ta cơ, nào ngờ lại là sếp lớn!”

“Đó là lý do tại sao chúng ta không tìm được một người đàn ông như vậy đấy. Cứ mơ cho đẹp đi, ngủ rồi thì mơ gì mà chả được!”

“…”

Mạc Phong mở cửa xe để Tống Giai Âm ngồi vào, rồi anh mới ngồi ghế lái.

Trên đường đi, anh có thể cảm nhận được Tống Giai Âm cứ muốn hỏi bọn đang đi đâu, nhưng sau khi nghĩ đi nghĩ lại, cô ấy lại không hỏi nữa.

“Tới nơi rồi!”

Anh lái xe đến trung tâm thương mại của tòa nhà.

Sau khi xuống xe, Tống Giai Âm nhìn xung quanh, không khỏi vỗ trán: “Hoá ra là đến đây, em còn tưởng rằng đi khách sạn cơ…”

“Cái đầu nhỏ của em đang nghĩ gì vậy chứ?”, Mạc Phong nhếch môi cười bước tới và gõ đầu cô.

Vừa mới dừng xe, năm nhân viên bán hàng ở trung tâm mua sắm thương mại đã lao tới.

Có lẽ họ đã nhìn thấy chiếc Ferrari màu đỏ mà Mạc Phong lái.

Thật ra anh cũng không muốn phô trương như vậy, nhưng anh không tìm được chiếc xe nào khác nữa, anh vẫn thích giàu ngầm cơ.

“Hai người muốn mua nhà sao ạ?”

Cuối cùng, một người phụ nữ cao nhất trong số bọn họ bước đến, gật đầu và cười nhẹ.

Nụ cười của cô gái rất có thiện cảm khiến ai nhìn cũng cảm thấy vui vẻ.

Quả nhiên, thép tốt thì dùng làm lưỡi dao, nếu đoán không nhầm thì cô gái này chắc chắn là nhân viên chốt đơn giỏi nhất ở đây.

Từ ngoại hình, khí chất cho đến chiều cao đều vô cùng hoàn hảo, tài ăn nói khéo léo, nhân tài như vậy dù có bán hàng ở đâu, chắc chắn cũng có thể đạt được thành tích tốt.

Cô gái này tên là Mã Hải Doanh, là nhân viên có năng lực nhất của tập đoàn Hằng Đại. Một năm cô ta có thể bán hơn ba trăm căn nhà và kiếm được hơn một triệu tệ tiền hoa hồng. Nhân tài như vậy đã gây được tiếng tăm trong ngành, cũng vừa mới được chuyển đến đây làm việc.

Cô ta nhìn thấy thấy chiếc Ferrari của Mạc Phong đỗ bên ngoài, nên đã yêu cầu tất cả những người định lao lên đón khách lui hết về sau, để cho hoa khôi bán hàng là cô ta lên đón tiếp.

Mạc Phong chỉ khẽ gật đầu: “Đúng vậy, tôi muốn mua một căn nhà”.

“Vậy hiện tại mức tài chính của anh là bao nhiêu ạ?”

“Giá cả thế nào không quan trọng, miễn là có ánh sáng và vị trí tốt là được!”

“…”

Nghe vậy, Mã Hải Doanh liền biết đây là khách sộp với đơn hàng lớn nên càng nhiệt tình giới thiệu.

“Cấu trúc của căn nhà này giúp chủ nhà có thể đón ánh sáng mặt trời từ cả ba mặt. Nếu là ban ngày, anh không cần bật đèn, cả căn phòng vẫn sáng sủa và hầu như không có điểm mù!”

Mạc Phong cúi người ngắm nghía ngôi nhà mẫu, ngôi nhà này toạ Nam hướng Bắc, phía sau sát núi, phía trước có sông nước. Đây quả thực là một căn nhà view sông rất đẹp.

“Tôi muốn mua căn này!”, anh mỉm cười nhẹ nhàng, chậm rãi nói.

Cả Mã Hải Doanh và Tống Giai Âm đều sửng sốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.