Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 830




Chương 830

Anh nhớ lần trước cô nhân viên lớn tiếng với anh, giờ gặp lại có lẽ chỉ muốn ngã luôn vào lòng anh cho rồi.

Chỉ cần cho họ một đêm vui vẻ đã là niềm hạnh phúc chứ đừng nói tới việc được Mạc Phong nhắm tới.

Nói thật là cô gái đó trông cũng bình thường, có điều cơ thể vô cùng quyến rũ. Nhưng dù cô ta có giở trò gì thì Mạc Phong cũng không có hứng thú.

Khi ở trong thang máy, cô gái này cứ đưa mắt liên tục nhìn anh, nhưng anh giả vờ không thấy. Dù cô ta có nháy tới hỏng mắt thì Mạc Phong cũng mặc kệ.

“Sếp Tống ở trong này, cậu Mạc đợi một chút nhé!”, trợ lý cười khổ.

Mạc Phong nhếch miệng: “Đợi chút sao? Lẽ nào cô muốn vào toilet nói chuyện với tôi à?”

“Nếu cậu đồng ý, em…”, cô ta cúi đầu ngượng ngùng.

Ai cũng biết nam nữ mà cùng vào toilet thì sẽ làm gì.

Nhưng anh chỉ cười lạnh lùng: “Thôi khỏi, tôi chịu!”

Anh mở cửa phòng giám đốc, bước vào trong. Trợ lý cứ đứng ngây người tại chỗ.

Bước vào phòng, anh thấy Tống Giai Âm đang vùi đầu xử lý tài liệu.

“Sao vào mà không gõ cửa vậy?”

Nhưng khi nhìn thấy Mạc Phong thì cô bỗng khựng người: “Sao anh không gọi điện thoại trước để em đón anh”.

“Anh có phải trẻ lên ba đâu, em sợ anh bị lạc à?”

Mạc Phong kéo ghế cười thản nhiên.

Lúc này, anh nhìn thấy một tập tài liệu trên bàn.

Anh mở ra xem, là kế hoạch thành lập công ty con thứ sáu.

Lần trước lúc anh gặp cô thì công ty thứ năm còn chưa ra đời. Vậy mà mới có mấy ngày, đến cả công ty thứ sáu đã xây dựng xong.

Với tốc độ này, chưa tới một năm thì các công ty con của anh sẽ được trải khắp phía Nam.

Có thể phân bố tại khắp các tỉnh phía Nam như vậy sẽ là một khoản thu nhập không hề nhỏ.

Trong thời gian ngắn mà Tống Giai Âm có thể sắp xếp hoàn chỉnh hệ thống kinh doanh thì chắc chắn cô phải hi sinh rất nhiều cho công việc.

“Em ngủ không đủ đấy hả?”, Mạc Phong thấy mắt cô thâm như gấu trúc bèn hỏi.

Cô khẽ lắc đầu: “Không sao, tối qua em mất ngủ chút thôi. Tầng trên vẫn đang tu sửa, nửa đêm vẫn làm, bên ngoài cũng như đang sửa chữa gì đó nên em không ngủ được!”

“Em vẫn sống ở ngoại ô à? Lần trước không phải bảo em tìm nhà trong thành phố rồi sao?”

“Không sao đâu ạ. Em ở đó cũng tốt. Nhà trong nội thành đắt quá, một căn nhỏ con con mà thuê cũng hơn hai nghìn tệ một tháng!”

“…”

Lần trước Mạc Phong đã nói với Tống Giai Âm rằng lương tăng từ ba nghìn lên ba mươi nghìn. Với mức lương đó, thuê nhà ở đâu trong khu vực Giang Hải này mà chẳng được!

Anh ấn số điện thoại bàn của Tống Giai Âm: “Gọi giám đốc tài chính tới đây!”

“Anh gọi giám đốc tài chính tới làm gì?”

Anh chỉ nhún vai: “Dù sao anh cũng là sếp, kiếm được bao nhiêu anh cũng nên biết đúng không nào!”

“Đúng vậy, tại em bận quá, đúng ra phải in ra cho anh xem rồi”, Tống Giai Âm gật đầu phụ họa theo.

Chỉ một lúc sau, một người phụ nữ mặc đồng phục nhân viên màu trắng bước vào từ ngoài cửa.

“Giám đốc Tống cho tìm tôi sao?”

Rõ ràng bọn họ chỉ biết mỗi Tống Giai Âm chứ không biết Mạc Phong.

Nhiều nhất cũng chỉ nghe phong phanh hai người có quan hệ yêu đương, nhưng trong công việc thì chắc chắn phải báo cáo với Tống Giai Âm trước.

“Không phải tôi tìm cô mà là anh ấy tìm! Anh ấy là sếp lớn phía sau của công ty này!”, Tống Giai Âm đứng dậy, đi tới chỗ Mạc Phong cười đầy dịu dàng.

Người phụ nữ mặc đồng phục nhân viên gật đầu: “Vâng, sếp Mạc, anh muốn biết thêm thông tin gì ạ?”

“Báo cáo kinh doanh trong mấy tháng vừa rồi đâu?”

Người phụ nữ vội vàng tìm trong tập hồ sơ lấy ra một mẫu đơn, những người làm công việc này đều là những người đã làm việc lâu năm với đầu óc lanh lợi.

Vì vậy lúc mới đến cô ta đã chuẩn bị sẵn sàng, Mạc Phong cầm lấy tờ giấy, hai mắt lập tức trợn tròn: “Trời ơi! Nhiều tiền đến vậy sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.