Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 821




Chương 821

Những người khác định khuyên thêm vài câu nhưng Trương Phong trừng mắt: “Tôi nói không được là không được. Con gái không được uống nhiều. Đám đàn ông này uống không lại cô rồi đấy. Ăn đi!”

“Ờ!”

Hồng Yên gật đầu ngồi xuống.

Mạc Phong vội vàng hòa hoãn: “Tôi nói này, cậu không cho cô ấy uống, vậy thì có phải cậu nên thay cô ấy xử lý hết chỗ rượu này không?”

“Đúng vậy! Uống thay cũng có quy tắc của nó. Là đàn ông thì phải uống hết!”, Triệu Khải ngồi bên cạnh bật cười ha hả.

Trương Hiểu Thiên lắc đầu bất lực: “Hầy, mùi vị tình yêu sao mà chua thế?”

Ăn xong, Mạc Phong loạng choạng bước ra ngoài. Triệu Vô Cực và Sở Nam Thiên thấy Mạc Phong rời đi bèn vội vàng đuổi theo.

“Thiếu chủ, giờ cậu đi đâu?”, Triệu Vô Cực hỏi.

Anh ngáp một hơi dài: “Về câu lạc bộ Quá Giang Long!”

Câu lạc bộ cũng ở gần đây. Anh muốn đi xem xem Thương Hồng xử lý công việc thế nào, tiện thể nghỉ ngơi một chút. Những ngày vừa rồi vất vả, rồi vừa nãy lại uống nhiều nên cơ thể anh không chịu nổi nữa.

Anh tới câu lạc bộ. Vẫn là Nhược Hi đứng ngoài cửa tiếp đón, cứ như cô ta đoán ra anh sẽ tới đây vậy.

“Sếp Mạc!’, Nhược Hi gật đầu cung kính.

Lần này gặp lại Nhược Hi, anh có cảm giác khác lạ. Nhưng khác ở đâu thì anh không nói ra được.

Chỉ là cảm thấy không giống lần gặp trước. Khí chất bình thản của cô ta có nét giống Thương Hồng.

Lẽ nào do hai người làm việc lâu cùng nhau nên bị ảnh hưởng! Tạm thời anh cũng chỉ biết giải thích như vậy.

“Thương Hồng đâu!”, Mạc Phong đặt tay lên vai cô ta, hỏi với vẻ ngây ngất.

Nhược Hi khoác tay anh: “Để em dìu sếp lên tầng. Chị Hồng đang đàm phán với người khác, vấn đề dược liệu xảy ra chút rắc rối”.

“Rắc rối sao? Rắc rối gì?”

“Có người nói dùng dược liệu của chúng ta gây chết người!”

“Cái gì?”

“..”

Anh đẩy Nhược Hi ra rồi chạy lên lầu.

Lúc này trong phòng Giám đốc tại lầu hai.

Thương Hồng ngồi vào vị trí giám đốc, bên cạnh là mấy người đàn ông lực lưỡng.

“Ý của các người là gì?”, cô cúi đầu nhìn bọn họ.

Rõ ràng là Thương Hồng cũng đã mất kiên nhẫn với đám người này. Hơn nữa ánh mắt họ từ đầu tới cuối không rời khỏi người cô như chỉ muốn nhìn xuyên qua lớp quần áo kia.

“Cô Thương Hồng, chúng tôi đã nói rồi, dùng thuốc của các cô sẽ khiến người ta bị bệnh. Cô phải chịu trách nhiệm về chuyện này chứ?”

“Đúng vậy! người ta lấy thuốc từ chỗ chúng tôi. Chúng tôi lại lấy thuốc từ chỗ các cô. Giờ người ta uống thành ra như vậy, tìm chúng tôi đòi bồi thường. Cô xem giờ phải làm sao?”

“Nếu cô lấy giá thấp nhất thì chúng tôi có thể giữ bí mật chuyện này!”

“…”

Gần đây khắp nơi đều lan truyền thông tin có người trúng độc chết do dùng dược liệu.

Không chỉ có khu vực Tây Nam, mà cả vùng Xuyên Du cũng xảy ra tình huống tương tự khiến việc kinh doanh dược liệu của họ nhất thời gặp khó khăn.

Rất nhiều các cửa hàng kinh doanh dược liệu chạy đến hủy đơn hàng với Thương Hồng, hoặc là ép giá.

Ví dụ như một lô hàng một triệu tệ thì giờ họ ép xuống ba trăm nghìn.

Để có thể ổn định tình hình các khu vực, Thương Hồng đành phải thỏa hiệp.

Vì cô không muốn sự nghiệp mà Mạc Phong vất vả gây dựng lại bị hủy hoại trong tay mình. Nên cô cần cẩn thận duy trì mối quan hệ giữa Giang Hải và các khu vực lân cận.

Cho một người chút lợi ích thì thông tin sẽ được truyền ra ngay. Thế là các đại lý từ những nơi khác cũng nhao nhao tìm tới.

Trong vòng ba ngày ngắn ngủi mà các đại lý tại Xuyên Du, Tây Nam, thậm chí cả Mạc Bắc cũng tìm tới tận nơi. Họ nói dược liệu có vấn đề, yêu cầu trả hàng và đòi bồi thường tổn thất.

Cứ thế họ phải bồi thường mất hơn ba triệu tệ.

Thương Hồng cũng dần mất hết kiên nhẫn. Nếu một quả bóng mà bị chọc thủng một lỗ thì chúng ta còn nghĩ cách dán lại được. Nhưng nếu nó bị chọc thủng lỗ chỗ thì vấn đề không còn dán hay không dán nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.