Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 750




Chương 750

“Ông à, không có ai từng tới đây tìm ông sao?”, Triệu Vô Cực bước tới đỡ ông cụ rồi khẽ hỏi.

Với tính cách có thù tất báo của đám người kia thì chắc chắn những người trước đây quy thuận nhà họ Mạc cũng sẽ bị liên lụy.

Nếu họ ở lại đất Yến Kinh này thì vô cùng khó tìm được việc làm. Chỉ cần để lộ ra mình trước đây là người nhà họ Mạc thì rất nhiều doanh nghiệp đều không dám nhận.

Ông cụ này ở đây lâu như vậy thì chắc chắn đã từng bị phát hiện, bởi sau biến cố năm đó, nơi này đã trở thành khu vực vô cùng nhạy cảm. Ai ra vào chốn này sớm muộn đều sẽ bị điều tra ra.

“Đã từng có người phát hiện ra tôi, đôi mắt này của tôi chính là bị bọn chúng làm cho mù lòa! Giờ tôi chỉ lờ mờ nhìn thấy bóng người chứ không nhìn rõ mặt!”, ông cụ thở dài bất lực nói tiếp: “Cũng chẳng còn nơi nào để đi nên tôi đành ở lại căn nhà này.

Mặc dù mắt đã mù nhưng tôi rất thông thuộc mọi thứ ở đây”.

Nếu đã là người nhà họ Mạc thì đương nhiên rất quen thuộc với từ đường này. Có lẽ từng hòn đá, từng gốc cây ngọn cỏ ông cụ đều nhớ rõ. Nếu không thì sao một người mù lòa có thể quét dọn nơi này sạch sẽ đến vậy?

Mạc Phong bước lên phía trước, thắp mấy nén hương rồi vái vài cái.

“Kính thưa liệt tổ liệt tông ở trên cao, đứa cháu bất hiếu Mạc Phong đã quay trở về rồi đây!”

Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con cái lớn đến lúc muốn phụng dưỡng thì cha mẹ đã không còn.

Giờ đây Mạc Phong đã có đủ năng lực, mạnh mẽ hơn rất nhiều nhưng lại không có lấy nổi một người thân ở bên cạnh.

“Đợi đó! Những kẻ đã đẩy nhà họ Mạc vào cảnh ly tán tang thương này, con sẽ không tha cho bất cứ kẻ nào! Con sẽ bắt chúng trả cái giá đắt gấp nhiều lần nỗi đau mà chúng đã gây ra cho gia đình ta!”, Mạc Phong quỳ dưới đất, nắm đấm siết chặt, dập đầu trước bàn thờ tổ tông ba lần.

Đúng lúc này!

Bên ngoài có tiếng bước chân.

“Ha ha ha ha, đừng quỳ lạy liệt tổ liệt tông của mày nữa. Tốt hơn là giờ hãy quỳ lạy cầu xin tao đi, nói không chừng tao vui lên sẽ cho mày đi một cách nhẹ nhàng”.

Mạc Phong quay phắt đầu lại, thấy Tưởng Minh Xuyên và Tư Đồ Yên đang rảo bước tới, đằng sau còn có một đoàn quân xếp thành hàng thẳng tắp.

Chỉ trong chốc lát, cả đám người mặc đồ đen lao vào bên trong, súng đạn sẵn sàng vây lại xung quanh Mạc Phong.

Vốn tâm trạng Mạc Phong đã bực bội, nay vừa hay lại gặp phải kẻ thù năm xưa nên anh nào có bình tĩnh được.

“Các người có ý gì?”, Mạc Phong siết chặt nấm đấm nhưng trên mặt vẫn không để lộ ra bất cứ vẻ hoảng hốt hay lo sợ nào.

Tư Đồ Yên cay cú vì trước đó bị Mạc Phong lừa mất năm trăm triệu tệ, nên ngay khi ra đến cửa, hắn đã giẫm nát luôn cây Bạch Phật Thủ kia.

Cho nên, năm trăm triệu tệ kia chẳng khác nào vứt đi. Năm trăm triệu đó nếu so với nhà Tư Đồ trước đây thì chẳng là cái đinh gì. Thế nhưng, sau khi bị Bạch Như Nguyệt chèn ép, năm trăm triệu này Tư Đồ Yên cũng phải xoay đủ đường mới huy động được.

Căm hận vì việc Mạc Phong khiến mình mất không năm trăm triệu nên Tư Đồ Yên đã ghi hận trong lòng.

“Đây chính là tàn dư của nhà họ Mạc năm đó, bắt lại hết cho tôi!”, Tư Đồ Yên chỉ vào đám quân của mình rồi hét lên giận dữ.

Triệu Vô Cực và Sở Nam Thiên chắn trước mặt Mạc Phong.

“Thiếu chủ, cậu nghĩ cách đi trước, chúng tôi sẽ che chắn cho cậu!”

Tưởng Minh Xuyên nghe vậy thì ha ha cười lớn hỏi: “Che chắn? Có nhầm không vậy? Súng thật đạn thật mà, các người có chắc là chắn nổi không? Mạc Phong, nếu mày còn là đàn ông thì chủ động đầu hàng nhận thua đi, không thì hôm nay người của mày sẽ không một ai sống sót!”

Tưởng Minh Xuyên vừa dứt lời thì họng súng đen ngòm đã đồng loạt chĩa về phía mấy người Mạc Phong.

Trong hoàn cảnh này, nếu chỉ có mình Mạc Phong thì có lẽ còn cơ hội thoát ra.

Nhưng nếu anh chạy rồi thì những người còn lại chỉ có đường chết.

“Chuyện cũ đã trôi qua hai mươi năm, hơn nữa chuyện đời trước không thể làm ảnh hưởng đến đời sau! Chúng mày không có quyền bắt tao, mau cút khỏi đây ngay. Nếu không tao sẽ tố cáo chúng mày lạm dụng chức quyền!”, Mạc Phong một tay chỉ vào Tưởng Minh Xuyên giận dữ quát.

Anh rất muốn rút kiếm Tàn Uyên trong túi ra để sống mái một phen với bọn chúng. Ở khoảng cách gần như thế này, nếu Mạc Phong ra tay thì Tưởng Minh Xuyên chỉ có một đường chết!

Nhưng nhỡ đâu bọn chúng nổ súng thì Mục Thu Nghi và những người đằng sau chẳng phải sẽ thành mục tiêu sống hay sao?

Tưởng Minh Xuyên khoát tay nói: “Đều là học theo mày cả thôi, lúc ở Giang Hải không phải mày hống hách lắm sao? Tao cho mày một cơ hội cuối, hoặc mày giơ tay chịu trói, hoặc mày bị bắn chết!”

“Mày…! Được! Món nợ này tao sẽ ghi trong lòng!”, Mạc Phong chỉ vào mặt hắn trầm giọng nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.